Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 134-2: "Em yêu anh! An Nhược Tố yêu Sở Lăng Xuyên." 2




Editor: Mẹ Bầu

Cho dù có luyến tiếc, thế nhưng vẫn phải chia tay. Lúc này đây họ chia tay, chính là vì để tiếp theo được sum vầy. Nghĩ như vậy, Tố Tố lại cảm thấy có hi vọng. Có hi vọng, trong lòng sẽ không còn thấy bị vướng mắc như vậy nữa.

Một tuần mới lại bắt đầu rồi. Tố Tố lại bắt đầu vùi đầu vào trong công việc đầy bận rộn. Mấy ngày nay trôi qua cũng hoàn toàn bình yên, trừ bỏ đưa Tiểu Bao Tử đi đến thăm ông nội, thời gian còn lại, lúc tan việc Tố Tố chính là ở cùng với cha mẹ của mình. Đến ngay cả Hàm Hàm và Tiểu Nhiên @MeBau*diendan@leequyddonn@ cũng đều hẹn mà không đến được. Hai người bọn họ lúc này dường như còn còn đang vướng mắc với hai người khác. Cũng không biết được khởi đầu thì như thế nào và đến khi nào thì có một kết quả.

Trong nhà mọi chuyện đều tốt đẹp. Thế nhưng mà, Tố Tố phát hiện ra mấy ngày nay bộ dạng của ba ba mình đều rất u sầu, tuy rằng vẫn còn vui tươi hớn hở giống như trước kia. Thế nhưng mà sự nặng nề in ở giữa trán thì không có cách nào xóa đi, không có cách nào đánh lừa được người trong nhà đã từng sống cộng đồng với nhau nhiều năm như vậy.

Nhất là với Tố Tố, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn An Quốc Đống không có cách nào để lừa gạt cô được. Bởi vì lần trước Tố Tố đã tiếp nhận được cuộc điện thoại gọi đến đe dọa như vậy. Tố Tố vốn là rất lo lắng, bây giờ nhìn thấy bản thân ba ba của mình như vậy, cô thật sự rất sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cho nên suốt vài ngày nay cô đều rất hoảng loạn.

Cô cũng hỏi qua ba của mình, xem có phải là chuyện rất khó giải quyết hay không. Thế nhưng, ba ba của cô lại chính là tránh nặng tìm nhẹ để trả lời cô, rồi sau đó an ủi cô đừng lo lắng quá. Thế nhưng An Quốc Đống lại dặn cô, tan việc trở về sớm một chút, đừng có đi bộ lung tung.

An Quốc Đống hiện tại đang quản lý cảnh sát hình sự và một số phòng ban. Lần này thế lực của đối tượng mà ông đang đối phó, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn khẳng định không phải là loại tội phạm bình thường. Có lẽ là có liên quan đến những người nào đó hoặc là chuyện gì đó không nên dính dáng đến.

Ở bên trong sự lo lắng như vậy, cuối cùng cũng đã đến Chủ nhật.

Hôm nay Sở Lăng Xuyên trở về, bởi vì có anh, cho nên ngày Chủ nhật cũng trở nên đặc biệt. Chủ nhật, là ngày cả nhà bọn họ được đoàn tụ, tràn đầy chờ mong cùng vui sướng. Bất quá vừa rồi anh gọi điện thoại về, nói anh trở về nhà muộn, cho nên không thể tới đón cô được, cho nên dặn dò cô tan tầm thì cứ về nhà trước đi.

Đúng như vậy. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Từ sau khi Sở Lăng Xuyên được thăng chức, thì chế độ nghỉ ngơi của anh đã không còn giống với lúc trước nữa rồi. Cho nên mỗi lần anh đều trở về cực kỳ muộn, ước chừng phải hơn bảy giờ một chút. Lúc ấy thì Tố Tố, cũng sớm đã tan tầm đã từ lâu rồi.

Từ ngày cô khai giảng năm học, quả thật Sở Lăng Xuyên còn chưa tới đón Tố Tố tan tầm lần nào. Anh là người bận rộn, cho nên không có cách nào. Anh có thể trở về nhà được như vậy cũng đã là rất tốt rồi. Anh không đến đón cô được thì cũng không sao. Nhưng kỳ thực Tố Tố vẫn vô cùng hoài niệm cảm giác trước kia, nhớ cái cảm giác sau khi tan tầm cô được nhìn thấy bóng dáng của anh đứng chờ cô ở cửa trường.

Nghĩ đến hôm nay cô có thể nhìn thấy anh, tâm tình Tố Tố liền cảm thấy sung sướng.

Tan tầm, chuyện thứ nhất mà Tố Tố làm chính là cầm lấy túi rồi bỏ chạy lấy người thật nhah. Cô khoan khoái bước chân đi xuống lầu. Đi đến nơi cô dừng xe, Tố Tố mở cửa bước lên xe. Tố Tố còn đang định khởi động xe, thì đã thấy một người cường thế chiếm hữu lấy xe của cô.

Tố Tố liền bị phát hoảng. Cô quay đầu nhìn lại, đã thấy là Tô Tuệ Vân. Tại sao lại là cô ta? Không phải hiện tại cô ta vẫn đang ở S đó sao. Cả ngày rảnh rỗi cho nên thấy nhàm chán, liền mới chạy 3000 m để đến nơi này hay sao?

"Cô làm gì thế, đi xuống xe!" Tố Tố nhìn thấy Tô Tuệ Vân thì sắc mặt của cô không được tốt lắm. Cô thật sự thật chán ghét người phụ nữ này. Cô ta đúng là âm hồn bất tán. Chẳng lẽ cô ta lại có thể nghiện cái chuyện tự rước lấy nhục hay sao? Sở Lăng Xuyên căn bản là không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái. Mà trong chuyện này cô thì có tội gì chứ? Chẳng lẽ lạc thú lớn nhất của Tô Tuệ Vân đối với cô là không thể không làm cái việc ác tâm gì đó sao? Nếu quả thật là như vậy, thì Tô Tuệ Vân kia chính là con người biến thái, mười phần biến thái.

Tô Tuệ Vân đầy người là hàng hiệu. Cô ta vừa lên xe, toàn bộ trong xe đều tràn ngập hương vị của nước hoa, thật gay mũi. Tố Tố nhịn không được liền nhíu mày lại: "Tôi nói tiếng người đó, cô nghe có hiểu không vậy hả? Tôi đã bảo là cô đi xuống khỏi xe kia mà."

"Đừng hiểu lầm. Hôm nay tôi đến tìm cô là có chuyện. Cô cứ lái xe đi, đi về nhà cô."

Cái loại người này là như thế nào vậy! Muốn đi đến nhà của cô? Tố Tố cô hoan nghênh cô ta sao? Cô ta nói chuyện cứ như là đúng lý hợp tình vậy: "Cô làai vậy, nhà của tôi là nơi mà cô có thể đi đến hay sao? Tôi đây không thắm thiết cũng không chào đón cô! Phiền toái ngài hãy mau xuống xe đi, ngài chậm rãi xuống tìm xe khác mà ngồi cho nó nhiều thoải mái hơn, đừng có ở lại trong cái xe nhỏ này của tôi nữa."

"Tôi đến tìm Xuyên tử có việc, muốn đi nhờ xe của cô một chút!" Kỳ thực Tô Tuệ Vân đã gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên, thế nhưng mà người ta đến đón cũng không đón. Cho nên Tô Tuệ Vân chỉ có thể tìm đến Tố Tố mà thôi.

Cô ta đã không được an phận, cho nên cũng không để cho người khác được an thân.

Tố Tố có chút không thể nhịn được nữa, nhưng mà giờ đang trong trường học, cô không tiện phát tác, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Được, có chuyện gì, nói với tôi đi. Tôi sẽ chuyển lời giúp cho cô."

Tô Tuệ Vân do dự một chút, lấy từ trong bao ra chiếc thiệp mời, đưa tới trước mặt Tố Tố: "Có bạn cùng học ở trong lớp chúng tôi kết hôn, mời cô cùng Xuyên tử tới tham gia, tôi đã xung phong nhận việc giúp đưa thiệp mời tới cho Xuyên tử."

Tố Tố nhìn cũng không nhìn đến cái thiệp mời này, đặt nó ở trong xe, rồi sau đó nhíu mày nhìn Tô Tuệ Vân, "Cảm ơn ngài nhé! Thật sự là là đã làm phiền rồi. Nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành rồi, ngài mau chóng đến chỗ nào đó mát mẻ hơn được rồi đấy!."

"Thuận tiện lợi có thể đi nhờ xe của cô một chút nhé! Cho tôi đến cửa công ty bách hóa thì thả tôi xuống đấy là tốt rồi." Tô Tuệ Vân không có ý định xuống xe. Cô ta nâng tay lên vén lại mấy sợi tóc uốn xoăn gợn sóng đang lòa xòa ở trước ngực một chút, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Kỳ thực Tô Tuệ Vân cũng không có ý định muốn xuống xe, liền cố ý không muốn để cho Tố Tố được thoải mái hơn. Sở Lăng Xuyên thật quá đáng, lại dám cho cô ta leo cây như vậy, thật sự đã làm cho cô ta tức giận rồi.

Tố Tố không nói gì, cũng lười cái chuyện phí nước miếng với Tô Tuệ Vân. Mà cô cũng không cần làm một người lên mặt giảng đạo lý nữa. Trừ phi có người nào đó không còn cần mặt mũi của mình chứ không phải là Tố Tố cô. Đến cuối cùng Tố Tố khởi động xe, cho xe chạy tới hướng cửa trường học.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi cửa trường học, chạy về hướng cửa của công ty bách hóa. Thế nhưng mà vừa mới xoay chuyển tay lái, Tố Tố liền phát hiện xe có điểm gì đó là lạ. Phanh xe đã không còn có tác dụng nữa rồi, cả phanh chân lẫn phanh tay cũng đều không còn có tác dụng gì hết.