Editor: Mẹ Bầu
Miễn miễn cưỡng cưỡng gắng gượng rời giường, Tố Tố đi làm điểm tâm. Thời điểm cô còn đang bận rộn công việc, thì Sở Lăng Xuyên đã trở dậy. Anh phụ giúp cô cùng làm. Bởi vì không biết Tiểu Bao Tử sẽ còn ngủ tới khi nào, cho nên hai người ăn điểm tâm trước, để lại một phần cho cậu nhóc.
"Bảo bối, bản thân em tự do hoạt động nhé, anh còn có chút việc, hết bận anh sẽ về cùng với hai mẹ con." Sở Lăng Xuyên ăn xong đứng dậy ôm ấp Tố Tố, ở bên tai cô trầm trầm nói. Cũng chẳng quan tâm đến việc cô có ghét bỏ mồm miệng của anh vừa mới ăn cơm nước xong hay không, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Sở Lăng Xuyên không thèm nói lời nào, liền đặt xuống ở trên môi cô một nụ hôn. Bàn tay của anh còn giở trò xấu, dừng lại ở trước ngực chiếc áo ngủ của cô.
Tố Tố hết chỗ nói rồi. Cô đỏ mặt, vội vàng đẩy tay anh ra, quay mặt đi, thúc giục anh: "Được rồi, anh mau đi đi."
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố mặt ửng đỏ như vậy, trên mặt liền nở nụ cười xấu xa. Anh lại tiếp tục hôn một cái trên mặt cô, đến lúc này mới chịu buông Tố Tố ra, xoay người bước đi. Sở Lăng Xuyên đi vào trong phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo một chút, súc miệng, rồi ra đi.
Sau khi Sở Lăng Xuyên đi rồi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố dọn dẹp xong bát đũa, đi sang phòng khách dọn dẹp. Lúc này Tiểu Bao Tử đã tỉnh giấc, cu cậu để trần chân trần chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài. Đôi bàn tay nhỏ bé dụi dụi lên ánh mắt, miệng kêu: "Mẹ, ba ba, cơm cơm."
Tố Tố buông đồ lau nhà xuống, đi tới ôm lấy cậu nhóc, cũng không nhịn được mà hôn vài cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cu cậu: "Ba ba bận đi công việc rồi, một lát nữa ba ba sẽ trở về."
Rửa mặt ăn điểm tâm xong, Tiểu Bao Tử lại ầm ĩ muốn đi ra ngoài để chơi. Tố Tố đành phải thay quần áo mang theo Tiểu Bao Tử đi xuống lầu. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Đi được một chút, cậu nhóc liền lôi tay Tố Tố đi về hướng của khu nhà trẻ của đoàn bộ phận.
Đó là địa phương mà cu cậu thích đến nhất.
Có mấy bạn nhỏ đang chơi đùa ở đó, cũng có mấy người nhà đứng ở đó. Tiểu Bao Tử vừa đi đến nơi liền hòa nhập vào trong đội ngũ của các bạn nhỏ kia. Còn Tố Tố thì nói chuyện phiếm cùng với nhóm người nhà, đương nhiên đề tài nói chuyện không tách rời khỏi mấy đứa nhỏ.
Không biết Tiểu Bao Tử đã leo lên thang trượt, Dieenndkdan/leeequhydonnn rồi lại trượt xuống đến lần thứ mấy rồi, lúc này cu cậu đứng tại chỗ để nghỉ ngơi. Hai bàn tay nhỏ còn nắm vào nhau. Tố Tố đi qua, dỗ cho cu cậu uống nước, cậu nhóc liền phối hợp uống vào mấy ngụm liền.
Lúc này có một người bạn nhỏ vừa đi tới, ôm lấy Tiểu Bao Tử. Đó là một tiểu công chúa thật đáng yêu, là tiểu cục cưng của một nhà cán bộ. Cô bé chừng độ hai tuổi rưỡi rồi, nhìn rất xinh đẹp.
Tiểu Bao Tử bị ôm lấy, quay mặt đi, ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình. Tố Tố và mẹ của tiểu cô nương kia thì đứng ở một bên xem náo nhiệt. Chỉ thấy tiểu cô nương kia muốn hôn Tiểu Bao Tử, nhưng Tiểu Bao Tử lại mím môi lại, bộ dạng thật không vừa ý. Cậu nhóc ngồi thụp người xuống, từ trong lòng tiểu cô nương kia chui ra ngoài, Nhưng không ngờ cô gái nhỏ kia lại không chịu buông tay, lại ôm lấy Tiểu Bao Tử.
Tố Tố cùng mẹ cô gái nhỏ kia nhìn mà không sao nhịn được cười. Cứ nhìn tình cảnh Tiểu Bao Tử thì tập tễnh chạy ở phía trước, tiểu cô nương kia cứ chạy đuổi theo ở phía sau, thì lại hai người càng cười đến mức không dừng được. Cuối cùng Tiểu Bao Tử vẫn bị ôm cô bé kia ôm lấy. Tiểu cô nương kia liền thơm một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử dường như không vừa ý, lại giống như đang đùa, cu cậu nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên, ấn chặt lấy gương mặt của tiểu cô nương, biến gương mặt của tiểu cô nương kia thành một cái bánh bao. Thế nhưng, tiểu cô nương kia lại cười lên khanh khách.
Hai đứa trẻ lại tiếp tục chơi. Trẻ con mà, làm chuyện gì cũng đều rất hồn nhiên và đáng yêu.
Sắp đến buổi trưa, Tố Tố mới mang theo Tiểu Bao Tử rời đi khỏi nhà trẻ. trở về trong nhà để làm cơm trưa. Thời điểm đã làm cơm gần xong thì Sở Lăng Xuyên đã trở lại nhà. Anh ngồi xuống dưới đất ôm lấy Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ lên, cũng ngửi thấy mùi thơm, anh liền tiến vào trong phòng bếp: "Bà xã à, em cực khổ rồi. Con trai, con hãy thưởng cho mẹ một cái hôn đi nào."
Tiểu Bao Tử được sự giúp đỡ của Sở Lăng Xuyên, tiến đến trước mặt Tố Tố, thơm một cái thật lớn. Tố Tố cười hạnh phúc: "Mọi thứ xong rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi."
Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa tay. Còn Tố Tố thì bưng đồ ăn lên bàn. Tiểu Bao Tử được Sở Lăng Xuyên ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi ba ba, vỗ bàn tay nhỏ bé miệng hô: "Cơm cơm... ăn cơm...."
Một nhà ba người ăn cơm trưa trong bầu không khí sung sướng. Tố Tố vừa ăn vừa hỏi anh: "Dạ dày anh thế nào rồi? Lần trước đi gặp bác sĩ không khám được, lần này lại không thể quay về, lần sau phải đi đấy."
"Không có chuyện gì lớn, lần sau trở về, nhất định sẽ đi khám, nhanh ăn đi bảo bối." Sở Lăng Xuyên nói xong liền dùng đũa của bản thân gắp theo đồ ăn đưa vào trong miệng Tố Tố. Tiểu Bao Tử đối với hành động buồn nôn của ba mẹ mình nhìn nhiều đã thành quen rồi, cho nên không thấy có gì là quái dị.
Sau bữa cơm trưa, Tiểu Bao Tử theo thói quen liền đi ngủ trưa. Tố Tố cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại rắp tâm bất lương rồi. Anh ôm lấy cô, muốn đi đến một phòng ngủ khác để làm chuyện xấu.
Việc này anh nhất định không thể không làm. Mà đã làm một lần thì làm liền không dứt được. Ngày hôm qua Tố Tố đã bị anh giày vò quá mức rôi, cô thật sự không có một chút hứng thú nào nữa, không nhịn được mà năn nỉ anh: "Sở Lăng Xuyên, anh có thể tiết chế cái chuyện kia một chút được không? Chuyện ấy... Giữa trưa liền miễn đi, có được không vậy?"
Sở Lăng Xuyên cắn vào lỗ tai của cô, hơi thở nóng rực cũng phun ở trên mặt của cô, cúi đầu trầm trầm nói: "Chỉ một lần thôi, hả?"
Tố Tố thật không biết nói gì nữa. Cô nâng tay, đẩy vào ở mặt anh, cách không làm động tác vài cái tát vào mặt, nói thật quyết đoán: "Không được, loại chuyện thế này, em cũng phải có chủ quyền chứ. Không thể để cho một mình anh cứ muốn làm gì thì làm được. Em đã nghĩ là không muốn, thì có nghĩa là không muốn. Anh phải tôn trọng em chứ."
Thời điểm Tố Tố nói xong, người đã bị ôm vào tới trong phòng ngủ. Thân thể cô chợt nhẹ bỗng đi, thì ra đã được Sở Lăng Xuyên ôm lên đặt vào ở trên giường lớn. Sở Lăng Xuyên áp xuống ở trên người cô, nắm giữ lấy bàn tay cô ở trong lòng bàn tay, con ngươi đen nhìn cô trầm lắng: "Vậy thì anh sẽ tôn trọng em một lần."
"Thật sự chứ? Vậy anh vẫn còn đè nặng lên em làm cái gì?" Tố Tố trước nhíu mày, sau liền trừng anh. Hừ, nói không như vậy thì có ích lợi gì chứ. Nếu như làm được thực sự thì mới đáng nói. Chuyện này, cô chưa từng có quyền lựa chọn.
Con ngươi Sở Lăng Xuyên trầm xuống một chút, bỏ tay xuống, tìm kiếm trong ngăn kéo tủ đầu giường cái gì đó. Rốt cuộc, anh tìm được một cây bút cùng một trang giấy, xoay người ghé vào bên cạnh cô. Tố Tố cũng xoay người, nằm lỳ ở trên giường nhìn xem anh đang làm cái trò gì.
"Bây giờ anh làm thăm để bắt quẻ."
"Ngây thơ."
"Có chịu hay không?"
"..."
Hai người giống như hai đứa trẻ nhỏ vậy, dùng phương thức rút thăm để quyết định giữa trưa có nên yêu đương hay không. Thật sự cực kỳ ngây thơ. Sở Lăng Xuyên dùng bút viết chữ riêng rẽ ở trên hai tờ trên giấy: Yêu, không yêu. Ý tứ chính là có làm chuyện kia hay không.