Editor: Mẹ Bầu
"Ba ba!" Tiểu Bao Tử vừa gọi cũng vừa đứng lên, vừa đi vừa bò tới trên bụng Sở Lăng Xuyên, ngồi lên ở phía trên. Sở Lăng Xuyên tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang ngồi ở trên người anh, anh tự tay ôm lấy cậu nhóc, ôm vào trong ngực mình, "Con trai, ngủ cùng ba ba một lát thôi."
Nói xong anh lại tiếp tục ngủ. Tiểu Bao Tử nằm ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, nhìn ba ba ngủ đến bất tỉnh. Tiểu Bao Tử liền ở trong lòng anh, bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên cằm của anh, lại sờ sờ lên mặt anh, túm túm cái áo may ô của mình, cọ cọ hai cái chân trần, không ầm ĩ không làm khó, @MeBau*diendan@leequyddonn@ bản thân tự chơi đùa một mình.
Đại khái độ nửa giờ sau, Tố Tố tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, ngáp một cái, dụi dụi ánh mắt có chút mệt mỏi, quay đầu lại. Cô vừa quay đầu liền sững sờ khi nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang ngoan ngoãn ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, không nói không rằng tự chơi một mình, không khỏi bật cười.
Cậu nhóc đã lâu ngày không được gặp ba ba, nên ở trong lòng ba ba vờ ngoan ngoãn đòi niềm vui từ ba ba, cũng là muốn được gần gũi với ba ba của mình. Chứ nếu không, phỏng chừng cu cậu đã lập tức phải quậy đến lật trời rồi! Hiện tại Tiểu Bao Tử tuy là so với trước kia đã hiểu chuyện hơn, dieendaanleequuydonn nhưng cũng càng nghịch ngợm hơn nữa rồi.
Tố Tố xuống giường, mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa mặt. Sở Lăng Xuyên vẫn nặng nề ngủ, chỉ mơ hồ cảm giác được Tố Tố mang theo Tiểu Bao Tử đi rửa mặt. Thế nhưng do quá mệt mỏi, cũng quá buồn ngủ, nên cũng không tỉnh lại.
Mọi người cũng không chờ Sở Lăng Xuyên, mà ăn điểm tâm trước, rồi sau đó thu dọn đồ đạc, bởi vì buổi chiều đã phải đi rồi. Hai mẹ con đi đến ở trong bộ đội một thời gian ngắn, Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống thật sự là rất lưu luyến Tiểu Bao Tử. Đứa nhỏ vừa đi, trong nhà liền trống vắng, không có hơi người, thật là nhàm chán.
Tiểu Bao Tử chờ ba ba tỉnh lại để cùng chơi đùa với nhóc. Thế nhưng mà ba ba thế nào vẫn còn đang ngủ, cậu nhóc không sao đợi được, liền quyết định đi gọi ba ba rời giường. Vóc người bé nhỏ, cu cậu đi đến trong phòng ngủ, dẫm xuống băng ghế trèo lên giường, cánh tay chụp vào bụng của ba ba. Thế nhưng nhóc thấy ba ba không hề có phản ứng.
Tiểu Bao Tử nóng nảy, liền đi đến cuối giường ngồi xuống. Nhóc còn thở phù một hơi dài, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn hai bàn tay nhỏ nâng chặt lấy bàn chân to của ba ba, cong ngón tay lên cù chân ba ba ngứa, nhóc còn bẻ bẻ đầu ngón chân của Sở Lăng Xuyên.
Mẹ thường xuyên cù cù vào chân của nhóc như vậy. Tiểu Bao Tử cũng biết, cong ngón tay cù vào gan bàn chân thì sẽ ngứa, cho nên, liền quyết định dùng một chiêu này ở trên người ba ba, kêu ba ba rời giường.
Sở Lăng Xuyên rốt cuộc không ngủ được, mở mắt ra, vừa thấy thân mình nho nhỏ của con trai đang ngồi ở cuối giường, biết ngay chính là cu cậu đã quấy rối rồi. Sở Lăng Xuyên cười, ngồi dậy, duỗi cánh tay dài ra ôm cậu nhóc vào trong ngực, khi anh thò tay cù vào cái bụng nhỏ của cu cậu, bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc liền đẩy đẩy tay anh ra, cười lên khanh khách kêu: "Ba ba... Ba ba."
Thế này xem như cu cậu đã cầu xin tha thứ rồi, Sở Lăng Xuyên dừng tay, cũng ôm Tiểu Bao Tử vào trong lòng, hôn mấy cái thật kêu, "Nhóc con, vậy mà đã học được giở trò xấu rồi. Nghe mẹ nói con lớn lên rất có bản lĩnh, hãy hát cho ba ba nghe một bài hát thiếu nhi đi nào."
Tiểu Bao Tử học được không ít những thứ gì đó, nhưng mà bình thường nhóc lười biểu diễn cho mọi người nghe. Thời điểm tâm tình tốt mới chịu phơi bày một ít tài nghệ, thời điểm không đồng ý, nhóc sẽ không thèm để ý đến người khác.
Lúc này do đã lâu không được gặp ba ba, giờ ba ba yêu cầu, đương nhiên là cu cậu sẽ không cự tuyệt. Cậu nhóc từ trong lòng Sở Lăng Xuyên quẫy người một cái, Sở Lăng Xuyên cũng thả nhóc lại ở trên giường. Anh biết cậu nhóc muốn bắt đầu biểu diễn.
Tiểu Bao Tử đứng thẳng người, nâng lên một bàn tay nhỏ lên cúi chào, rồi sau đó dậm chân hai bàn chân nhỏ nhắn, hát lên: "Dậy đi, đứng lên, đứng lên, dậy đi... mọi nhười (người)... mọi nhười (người), gầm lên! Dậy... dậy... pháo nổ... đứng lên... đứng lên!"
Ha ha! Tố Tố vừa đi vào nghe con trai hát ca, nhìn cái động tác nhỏ kia, không khỏi phá ra cười một trận, kỳ thực lúc trước cô cũng đã từng xem con trai biểu diễn rồi. Thế nhưng cô cứ xem một lần thì sẽ cười một lần, mà Sở Lăng Xuyên cũng đã cười muốn co rút cả cả ruột lại rồi. Bài hát mà Tiểu Bao Tử đang hát lúc này chính là bài hát bài quốc ca. Nhưng hát quốc ca kiểu như Tiểu Bao Tử thì quả thật cu cậu cũng quá tài nghệ rồi!
Chân của Tiểu Bao Tử hạ xuống mất thăng bằng nên ngã ngồi xuống ở trên giường. Từ trong cái miệng nhỏ hát đến câu 'Đứng lên', cu cậu lại vùng vẫy để đứng lên, cho hợp với lời bài hát. Sau vài câu 'Đứng lên' rốt cục nhóc cũng đã hát xong rồi. Nước miếng nhỏ giọt tí tách xuống, một khắc kia, nhóc còn vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé của mình, nói nhắc nhở: "Vỗ tay vỗ tay!"
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tiểu Bao Tử cười đến không nói được ra lời. Tố Tố cũng cười đến mức không sao nhịn được. Hai người nhanh chóng cùng vỗ tay. Tiểu Bao Tử cũng một mặt cười, ánh mắt lóe sáng lóe sáng, mấy cái răng nhỏ trắng xóa, nhìn vô cùng đáng yêu.
Ở trong không khí vui vẻ, Sở Lăng Xuyên rốt cục rời giường, trước gọi điện thoại bảo với người đến kéo xe về để sửa chữa. Đến lúc này anh mới đi rửa mặt ăn điểm tâm, rồi sau đó, trở về nhà cha mẹ bên kia, ở cùng với cha mẹ.
Sở Lăng Xuyên không ở nhà, vừa vặn Tiểu Nhiên gọi điện thoại tới hỏi Tố Tố có thời gian hay không, sau đó hẹn cô cùng Hàm Hàm đi ra ngoài tụ họp gặp nhau. Nghe vậy, Tố Tố liền đáp ứng. Cô sắp phải đi đến ở trong bộ đội một thời gian ngắn rồi, vừa vặn tạm thời tạm biệt cùng mấy chị em tốt.
Tiểu Bao Tử để ở nhà với Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống. Tố Tố một mình ra ngoài, đi tới địa điểm đã hẹn trước để gặp mặt. Cũng là một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, thế nhưng mà bọn họ tìm một nhà hàng khác.
Thời điểm Tố Tố đến nơi, Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đã sớm tới rồi, cũng đã gọi đồ ăn. Tiểu Nhiên thật rảnh rỗi, Tiểu Khả Ái đã được La Vĩ Khôn đón đi, cô lại không có việc gì làm, cho nên liền dụ dỗ hai vị chị em tốt đi ra ngoài cùng với cô.
Đang khi ba chị em tốt đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, trò chuyện sôi nổi, thì chuông điện thoại di động của Tiểu Nhiên vang lên. Cô móc ra vừa nhìn thấy hiển thị trên màn hình, không khỏi nhăn mày một chút, không nhận cuộc gọi, cúp máy luôn.
Hàm Hàm và Tố Tố cũng cảm thấy kỳ quái trước phản ứng này của Tiểu Nhiên. Tố Tố không nhịn được hỏi: "Ai gọi tới vậy, tại sao lại không nhận?"
"Giản Ngọc Sanh." Tiểu Nhiên nói xong lại tiếp tục ăn cơm. Thế nhưng chuông di động lại vang lên. Tiểu Nhiên cầm lấy di động lên nhìn một chút, do dự một lát cuối cùng cũng nhận cuộc gọi: "A lô! Có chuyện gì vậy? Tôi hả? Tôi đang dùng cơm. Chuyện gì vậy? Ném đi cũng được, tôi không cần. Thôi được rồi! Được, vậy anh đưa lại đây cho tôi." Tiểu Nhiên nói xong liền nói địa chỉ mà cô hiện đang dùng cơm.
Sau khi cô cúp máy, thấy được ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Tố Tố và Hàm Hàm: "Tớ rời đi thế nhưng vẫn còn để lại một vài thứ này nọ ở đó, Giản Ngọc Sanh có ý muốn đưa tới cho tớ. Bằng không anh ta sẽ trực tiếp đưa đến nhà của tớ. Rốt cuộc cứ để cho anh ta đưa đến nơi này là tốt nhất."
Nói đến Giản Ngọc Sanh, ba người lại bắt đầu tán gẫu về người đàn ông, về tình cảm, về tuổi thanh xuân. Mọi người cùng nhau trò trò chuyện chuyện, điện thoại di động của Tiểu Nhiên lại vang lên. Lúc này đây không phải là Giản Ngọc Sanh gọi đến, mà là của Thiệu Minh Thành gọi tới.