Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố thay đổi quần áo đi ra ngoài, ôm Tiểu Bao Tử đang nỉ non rất thương tâm đi xuống lầu. Đương nhiên là Sở Lăng Xuyên đi theo ở phía sau cùng ra ngoài. Bất quá anh thức thời không trêu chọc đến hai mẹ con, chỉ là đứng ở xa xa để quan sát, nhìn ngó.
Lúc mới đầu Tiểu Bao Tử còn khóc lóc rất tủi thân, thế nhưng khi đến quảng trường trong tiểu khu, chơi thang trượt, chơi đu dây gì đó, thì chỉ chốc lát sâu lại vui vẻ ra mặt rồi. Nhóc chơi đùa cùng các bạn nhỏ đến quên hết tất cả.
Tố Tố ở một bên nhìn con trai, trong lòng vừa nghĩ, thế nào mà cô lại phát hỏa lớn như vậy chứ! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cô thực sự cũng không rõ mình như thế nào nữa. Cô cũng không phải là một người nóng tính mà… Tố Tố lắc lắc đầu, đến cuối cùng cô cho ra một cái kết luận, thì ra là vì cô thấy rất đau lòng vì con trai. Đúng như vậy rồi, nhất định là như vậy.
Sở Lăng Xuyên tiến đến bên người Tố Tố, đưa tay cầm lấy tay cô. Trong lúc tức giận, mẹ của Tiểu Bao Tử thật không chút khách khí liền vứt bỏ tay ba ba của Tiểu Bao Tử sang bên, chỉ còn thiếu nói với anh hai chữ: Biến đi.
Bỏ tay Sở Lăng Xuyên ra, Tố Tố ôm lấy Tiểu Bao Tử đỡ cho đi lên thang trượt. Cậu nhóc nói thế nào vẫn còn có chút vụng về, dù thật cố hết sức nhưng tự mình vẫn không lên được. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Được sự giúp đỡ của mẹ, nhóc liền đi lên rất dễ dàng.
Cậu nhóc chơi đùa khiến cho mồ hôi đầy đầu, rốt cục cũng đã mệt mỏi. Tố Tố nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng mang theo Tiểu Bao Tử đã chơi thoải mái đi về nhà. Tiểu Bao Tử nằm sấp ở trên vai mẹ lặng yên nhìn về ba ba ở phía sau, đôi mắt to chớp chớp.
Sở Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai này, nhăn mặt với Tiểu Bao Tử đang ghé vào trên bờ vai của Tố Tố. Thế nhưng mà cậu nhóc vẫn còn nhớ thù trước, liền chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên bờ vai Tố Tố không thèm nhìn anh.
Về đến nhà, Tố Tố trước cho Tiểu Bao Tử uống nước, rồi sau dẫn cu cậu đi rửa ráy một chút. Từ phòng vệ sinh đi ra, cậu nhóc ngồi ở trên tấm thảm nhỏ tự mình chơi đồ chơi. Tố Tố lườm Sở Lăng Xuyên một cái trắng mắt, đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm chiều.
Sở Lăng Xuyên nhìn theo bóng lưng Tố Tố, rồi lại nhìn con trai đang ngồi chơi đồ chơi của mình ở dưới đất. Anh không biết nên dỗ người nào trước. Nghiên cứu một chút, anh nghĩ vẫn nên trước dỗ con trai đã. Dù sao bà xã tức giận với anh, cũng là bởi vì xót con trai chứ sao.
Tiểu Bao Tử đang ngồi chơi xếp gỗ. Cu cậu chơi thật rất chuyên chú. Sở Lăng Xuyên ngồi xuống ở bên người Tiểu Bao Tử, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Bao Tử. Nhưng cậu nhóc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ di chuyển cẳng chân cùng cái mông, xoạt một cái, xoay người đi, để lại cho anh một cái lưng, tiếp tục chơi đồ chơi của mình.
Một động tác xoay người nho nhỏ kia của con trai, làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy vừa đáng yêu, Dieenndkdan/leeequhydonnn lại cũng vừa buồn cười. Anh cũng xoay người, giống như con sư tử bò tới phía đối diện với Tiểu Bao Tử, làm một cái động tác cùng tiếng kêu của sư tử.
Tiểu Bao Tử rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt to chớp chớp nhìn Sở Lăng Xuyên. Cái miệng há ra để lộ ra mấy chiếc răng trắng, nhưng cu cậu không cười, không khóc, mặt cũng không chút biểu cảm. Nhóc con bướng bỉnh này, không biết trong lòng cu cậu đang nghĩ gì nữa.
Thấy cậu nhóc không cười, Sở Lăng Xuyên lại diễn sang trò con khỉ. Thế Tiểu Bao Tử vẫn không chút phản ứng, cứ ngồi ở chỗ kia lặng yên xem vì sao Sở Lăng Xuyên ở đàng kia cứ lăn qua lăn lại như vậy. Dường như cu cậu đang nghi hoặc, hình như ba ba mình đang bị làm sao ấy thì phải?
Sở Lăng Xuyên đã tự mình bắt chước hết tất cả những động tác của các loại động vật mà anh có thể bắt chước. Thế nhưng con trai lại vẫn một mặt lạnh nhạt nhìn anh, không có nửa điểm phản ứng. Sở Lăng Xuyên thực sự đã bị con trai của mình đánh bại! Cậu nhóc thật có lòng ghê, thực sự ghi hận anh sao? Mới lớn được một chút thôi mà?
Kỳ thực Tiểu Bao Tử không phản ứng không phải giống như là Sở Lăng Xuyên đã suy nghĩ như vậy. Cậu nhóc chính là đang chuyên chú nhìn để học tập, bắt chước ba ba thôi. Thấy ba ba không biểu diễn nữa, cu cậu lại tiếp tục ngồi chơi xếp gỗ.
Sở Lăng Xuyên không trêu đùa con trai nữa. Anh ngồi đối diện với Tiểu Bao Tử, duỗi cánh tay dài ra ôm con trai đứng lên, đặt con ngồi vững vàng ở trên chân của mình, bắt đầu nói xin lỗi: "Con trai, ba ba rất yêu con, không phải là muốn dọa nạt con đâu. Nhưng con xé sách như vậy là không đúng! Ba đã từng nói với con rồi, con phải nhớ kỹ, sách là thứ không thể xé ra chơi được, con có hiểu không?"
Quả thật hôm nay Tiểu Bao Tử đã bị bộ dáng hung dữ kia của Sở Lăng Xuyên dọa sợ. Trước kia Sở Lăng Xuyên chỉ nghiêm mặt, nhưng không hung dữ như vậy, cho nên cậu nhóc không sợ. Còn hôm nay, ba ba lại hung dữ, không cho phép cu cậu được xé sách, đương nhiên cậu nhóc thấy không vui.
"Ba ba... mắng...." Cậu nhóc nói xong, cái miệng lại bẹp xuống. Trong lòng Sở Lăng Xuyên lại nhéo một cái, ngẫm lại bản thân vừa rồi đã hung dữ như vậy, làm cho cậu nhóc sợ. Anh đã hiểu ra, thập phần hối hận, vội vã dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Ba ba không mắng cục cưng, ba ba yêu cục cưng, cục cưng không phải sợ ba ba nhé."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn mấy cái lên cái miệng nhỏ đang bẹp miệng dẩu môi của con trai. Anh ôm con trai đứng lên, để cu cậu lên trên vai cùng con trai phi ngựa. Động tác này chính là trò mà Tiểu Bao Tử thích nhất rồi, tức thời cu cậu nở nụ cười khanh khách.
Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, làm gì có chuyện nhớ dai thù lâu gì đâu. Chẳng qua là cảm thấy thái độ của người lớn đối với mình không giống với lúc trước nên mới như vậy mà thôi. Lúc này nhóc đang cùng chơi với Sở Lăng Xuyên, nhóc đã quên mất chuyện bị ba ba hung dữ từ lâu rồi, bây giờ miệng đang hò hét ba ba ba ba ầm ĩ, nghe nồng đậm tình cha con.
Tố Tố đang làm sủi cảo ở bên trong, cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Sở Lăng Xuyên đang cố gắng làm hòa với con trai, mà Tiểu Bao Tử thì đã vui vẻ cười ha hả từ lâu rồi. Trong lòng Tố Tố âm thầm nghĩ, hừ, cho anh chừa cái việc hung dữ với con trai.
Chờ đến khi cô đã gói sủi cảo được một nửa, thì thấy bên ngoài không có động tĩnh gì. Cô đang định đi ra ngoài để nhìn xem thì đã thấy Sở Lăng Xuyên đi vào. Anh một mặt cười lấy lòng, tiến đến bên người Tố Tố, ôm lấy cô, hôn một cái ở trên mặt cô: "Bảo bối, em cực khổ rồi."
Tố Tố lại lườm anh một cái trắng mắt không tiếp chuyện, tiếp tục làm sủi cảo. Sở Lăng Xuyên dỗ con trai của mình xong, tiếp tục dỗ dành bà xã: "Bảo bối, con trai ngủ rồi, con trai đã tha thứ cho anh rồi, thân thiết với anh không biết bao nhiêu mà kể."
Nói xong, anh lại thu được một cái lườm trắng mắt. Sở Lăng Xuyên ôm lấy cô lắc lắc: "Bà xã à, con trai với em là hai người mà anh yêu thích nhất, một quyển sách kia làm sao có thể so sánh với hai mẹ con em được. Chỉ có điều, cuốn sách này là do anh mượn của người khác, nếu bị xé rách rồi thì không có biện pháp để hoàn trả được. Lúc đó anh nóng nảy, liền nói với con có hơi chút nặng nề thôi, thật sự anh không hề mắng con trai."
Tố Tố cũng không quay mặt lại nói với anh: "Dù sao có một số người lại cứ thích như vậy. Thời điểm cao hứng thì lời ngon tiếng ngọt, thời điểm mất hứng thì lại đá hậu người ta. Cũng không quan tâm xem người khác có chịu được hay không. Trước kia chỉ có bản thân em phải chịu cái tính khí này của anh, hiện tại thì tốt rồi, con trai do em sinh ra, nên nó cũng phải cùng hứng chịu những cơn nóng nảy, tức giận dữ dội của người khác theo em!"