Editor: Mẹ Bầu
La Vĩ Khôn đứng ở nơi đó nhìn Hàm Hàm đóng chặt cánh cửa tủ quần áo, hóa đá rồi. Cuối cùng lại không nhịn được cười, anh cười đến gần như lăn ra ở trên mặt đất. Vì có thể để thân mình đứng ổn định, thân thể anh phải dựa vào ở trên vách tường, cười đến muốn căng gân.
Anh còn đang ở đó cười, Hàm Hàm đã mở tủ quần áo ra, đi ra ngoài, mắt híp lại, bước chân thất tha thất thểu đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, trong tầm mắt cô rốt cục có sự tồn tại của La Vĩ Khôn.
Cô lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhất định là cô đang nằm mơ rồi, cô đang ở trong nhà tại sao có thể có La Vĩ Khôn kia chứ. Cô nâng tay chống cái đầu còn choáng váng chóng mặt một chút, đi tới cửa, về phòng của mình để ngủ. Cô khẳng định là bản thân đang nằm mơ, nhất định là như vậy!
Nhưng mà vừa đi đến cửa phòng thì đã bị người ôm lấy. Cô sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên. Trong men say mênh mông, ánh mắt cô dùng sức nhìn vào người đàn ông đang ở trước mắt, cũng đưa tay lên để sờ sờ mặt anh.
Xúc cảm chân thật, ấm áp! Không phải là cô đang nằm mộng, lẽ nào nằm mộng lại quá chân thực đến như vậy được chứ! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cô sợ tới mức muốn rụt tay về nhưng mà đã chậm rồi, tay của cô đã bị anh bắt được, thắt lưng cũng bị anh gắt gao ôm lấy.
"Buông ra tôi ra... Tại sao anh lại ở trong nhà tôi như vậy? Anh cút đi...." Hàm Hàm nói xong cũng quay đầu nhìn cảnh vật chung quanh. Cô ngây ngốc hồ hồ lầm bầm lầu bầu: "Đây không phải là nhà của mình… đây là đâu nhỉ? Mình... Hình như mình đã từng tới đây rồi."
Hàm Hàm rốt cục ý thức được có gì đó không thích hợp. Cô không phải đang ở trong nhà của mình, mà hình như là cô đang cùng với La Vĩ Khôn. dinendian.lơqid]on Nhưng mà, vì say rượu nên đã làm cho cô cũng không thể tự hỏi mình cho thật sự rõ ràng. Chỉ là trong đầu cô có một cái ý niệm rất rõ ràng, đó là phải rời đi.
Cô vùng vẫy, vội vàng kêu lên: "Buông tôi ra, tôi muốn phải về nhà."
La Vĩ Khôn không buông tay. Hàm Hàm say giống một con mèo vậy, vừa cào lại vừa cắn, còn đá, đánh La Vĩ Khôn. La Vĩ Khôn đành phải trước buông lỏng cô ra. Hàm Hàm nghiêng ngả chao đảo đi ra khỏi chỗ phòng ngủ của anh, thế nhưng tìm được lối đi ra phía ngoài cửa, lại cứ như vậy, quấn khăn tắm quanh người, dự tính bỏ chạy lấy người.
La Vĩ Khôn liền vội vàng gấp rút đuổi theo, ôm lấy cô, đi về hướng trong phòng ngủ, cũng vừa dỗ dành cô: "Trời cũng đã quá muộn rồi, nghe lời nào, ngày mai sẽ về nhà, hiện tại hãy ngoan ngoãn đi ngủ. Bằng không, anh liền nhốt em ở trong này, em đừng hòng nghĩ muốn đi đến chỗ nào khác được!"
"Tôi không cần, không cần...." Hàm Hàm giãy giụa náo loạn. Chiếc khăn tắm đang quây ở trên người trong lúc giãy dụa đã rớt xuống, để lộ ra thân thể hoàn mỹ đẹp đẽ của cô ở trước mắt anh. Khiến cho thân thể La Vĩ Khôn căng thẳng, con ngươi như trầm xuống. Giờ khắc này, anh lại càng không thể thả cô ra được. Thân thể anh coi như dính ở cùng một chỗ với cô. Hai tròng mắt của anh không nhịn g được, cứ tham lam ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô.
Hàm Hàm giãy dụa không thoát được thì khóc lên. Hai cánh tay mềm nhũn đánh đấm vào anh, khóc mắng: "La Vĩ Khôn... Anh ức hiếp người ta... Vì sao anh lại cứ thích ức hiếp tôi như vậy... Anh không thích tôi, tại sao lại muốn cùng với tôi, tại sao lại muốn lôi kéo tôi chôn cùng với tình yêu của anh như vậy... Anh là đồ vô lại, đồ vô lại... A ưm...."
Đến cuối cùng La Vĩ Khôn đã không khống chế được bản thân mình nữa. Anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi của cô, để cho đôi môi say rượu yêu thích chất vấn của cô hôn vào môi của anh. Nhưng mà anh càng hôn cô thì trong tâm lại càng đau đớn hơn.
Rõ ràng anh thích cô như vậy, nhưng vì sao, anh lại làm tổn thương cô sâu đến như vậy.
Hàm Hàm giằng co đến hơn nửa đêm, cho nên buổi sáng khi cô tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng rồi. Cô mở mắt ra, ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Một lát sau, cô 'giật bắn’ người lên thoáng ngồi dậy, ánh mắt đầy sự hoảng loạn đánh giá hết thảy chung quanh. Nơi này, rất quen thuộc, nhưng lại thật xa lạ! Hàm Hàm thất thần trong chốc lát, rốt cục mới nhớ tới, cô từng đã tới nơi này rồi. Đây chính là một trong những chỗ ở của La Vĩ Khôn.
Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng của cô thoáng đau nhói lên một cái, triệt để ngã rơi vào đáy cốc. Hàm Hàm cúi đầu nhìn bản thân. Toàn thân cô đang trần như nhộng… Ầm một tiếng, đầu của cô giống như bị nổ tung lên vậy, phát ra tiếng ong ong. Tiếp theo đó, cô nâng tay lên xoa xoa cái đầu đang hỗn loạn một chút. Tại sao cô lại ở chỗ này vậy, vì sao cô lại không mặc quần áo chứ?
Chính lúc cô còn đang hỗn loạn, thì cửa phòng ngủ bị người ta mở ra. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy được La Vĩ Khôn mặc quần đùi, trong tay bưng bữa sáng đi vào. Hàm Hàm khép lại chăn thật chặt, nhíu mày, nhìn anh vẻ đầy hoảng loạn và tức giận: "Tại sao tôi lại phải ở trong này? Anh, chúng ta...!"
Hàm Hàm nói đến đó thì không nói được nữa. Không biết có phải do cô say rượu mà mất đi lý trí hay không? Hơn nữa, La Vĩ Khôn như vậy, cũng không phải là một con chim tốt đẹp gì, miếng thịt để ở bên cạnh anh, không ăn thì cũng không phải là La Vĩ Khôn.
"Như thế nào, phản ứng lớn như vậy làm cái gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên cùng anh làm mà." La Vĩ Khôn nói xong mức sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt đi.
"Anh coi tôi là cái gì hả? Có phải là anh cảm thấy tôi đã từng cùng với anh, lại đã từng kết hôn, thì anh có thể tùy tiện hay sao?" Hàm Hàm nói xong, sắc mặt của La Vĩ Khôn đen đi một chút. Anh đi đến bên giường ngồi xuống. Hàm Hàm ngồi lui lại một bên. La Vĩ Khôn nhíu mày, không thích cô nhượng bộ lui binh, đối với anh như vậy. Anh đặt bữa sáng đang cầm trong tay lên trên mặt bàn ở đầu giường, một phen túm chặt lấy Hàm Hàm: "Nghe đây! Em còn nói thêm những lời như thế nữa với anh, anh không bảo đảm sẽ còn làm ra cái gì nữa đâu! Cho dù em có kết hôn hay không kết hôn, bởi vì ở trong lòng anh, em vẫn là người phụ nữ tốt nhất!"
La Vĩ Khôn nói một câu với Hàm Hàm bày tỏ suy nghĩ rõ ràng của mình, còn tỏ ra khá tàn nhẫn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai hai đối thoại với nhau như vậy. Trước kia, rất nhiều, rất nhiều lần cũng đều như thế này, cuối cùng diễn biến đến dây dưa.
Hàm Hàm nhìn sắc mặt lạnh lùng, trầm mặt của La Vĩ Khôn ở trước mặt mình. Cô quay đầu đi, cũng không dám nói thêm gì nữa. La Vĩ Khôn âm độc tàn nhẫn, so ra còn đáng sợ hơn cả Chu Gia Hiền. Cô vẫn không nên trêu chọc vào anh là đúng nhất.
Thôi, làm gì cần phải già mồm cãi láo như vậy! Dù sao hiện giờ cô cũng không còn phải là một cô gái nhỏ không hiểu gì về thế sự. Dù sao cô cũng không phải không từng đã cùng anh làm qua. Giờ phút này, cô chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy.
La Vĩ Khôn thả lỏng sắc mặt, cầm lấy thìa múc cháo đưa tới bên môi cô: "Ăn một chút gì, ngày hôm qua em ói ra nhiều như vậy, nhất định rất đói bụng."
Hàm Hàm không ăn. Cô và anh đã không có gì rồi, cô không thể chịu nổi sự vô cùng thân thiết của anh như vậy, "Tôi không đói bụng, quần áo của tôi đâu rồi?"
La Vĩ Khôn hiểu biết Hàm Hàm, biết nói thế nào để đối phó với cô: "Đừng có làm một bộ dạng khổ đại cừu thâm với anh như vậy. Em tưởng rằng anh và em đã cùng nhau làm cái gì rồi phải không? Ngày hôm qua em uống say, rồi sau đó ôm lấy anh khóc lớn, còn một phen nước mắt một phen nước mũi, kêu gào yêu anh. Lại còn nói anh chớ đi, cho nên anh mới dẫn em đến ở trong nhà anh thế này."