Editor: Mẹ Bầu
Ngay tại thời điểm anh muốn lột cô quần ngủ xuống, Tố Tố liền chống đẩy vào anh, vội vàng nói: "Em… hình như cái kia của em lại đến rồi, trách không được bụng em có chút không được thoải mái."
Sở Lăng Xuyên dừng động tác, một lời kia của cô thật làm anh giống như bị một chậu nước lạnh xối vào đầu: "Thiệt hay giả vậy? Không thể như vậy được! Vợ ơi, thật quá tàn nhẫn, rất không có nhân đạo."
Tố Tố thật muốn cắn chết anh. Cô nâng tay nhéo cao chóp mũi của anh lên, để cho đầu mũi của anh chỉ lên trời, làm cho cái mũi của anh xấu xí gần giống với cái mũi heo, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Anh đó, anh đúng là đầu heo mà! Lại đã nghĩ ngợi cái việc này đi đâu rồi. Anh vẫn nên ngẫm nghĩ xem đi đâu để tìm băng vệ sinh cho em dùng đây! Khi em tới đây đã không chuẩn bị."
Đến lúc này Sở Lăng Xuyên mới tin rằng, điều tệ hại luôn luôn đến làm hư chuyện tốt của anh kia, thực sự là đã đến đây rồi. Anh đứng dậy, nhìn cô, cũng buồn bực, nơi này lấy đâu ra băng vệ sinh kia chứ! Anh chợt nhanh trí linh hoạt: "Bà xã, giấy vệ sinh có thể chứ? Tạm dùng trước, ngày mai đi ra ngoài mua."
Không có lựa chọn nào khác, Tố Tố gật đầu, "Cũng được!" Nói xong cô đứng dậy, ôm cái bụng lâm râm đau một chút bụng đi đến phòng vệ sinh. Cô thực hối hận. Ban ngày ăn nhiều dưa hấu như vậy, rồi lại vừa khát vừa mệt mỏi bởi vì cô đã cùng Tiểu Bao Tử đi chơi đùa ở bên ngoài trở về, cho nên cô lại còn uống vào hai chén nước đá, ăn một cây kem nữa, lúc này đây nhất định bụng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Tố Tố bi thống vừa nghĩ vừa đi tới toilet. Mà chuyện chờ cô lại càng bi kịch hơn nữa, bởi vì cô phát hiện ra, giấy vệ sinh không có. Tố Tố vội vàng từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, đưa tay tìn giấy trong ngăn tủ phòng khách. Tìm tới tìm lui vẫn không có. Cô hôn mê rồi, vội vàng réo gọi Sở Lăng Xuyên ở trong phòng ngủ: "Sở Lăng Xuyên, không có giấy vệ sinh."
Sở Lăng Xuyên sau khi nghe được vợ gọi, liền vội vàng từ trong phòng ngủ chạy ra, giúp đỡ cô tìm giấy vệ sinh. Thật sự là không có rồi! Hai người hai mặt nhìn nhau! Thời khắc mấu chốt tại sao có thể có cái vòng cổ rơi xuống như thế chứ? Giấy vệ sinh mà cũng có thể không có?
"Làm sao bây giờ?" Tố Tố khóc không ra nước mắt, nơi này thật sự là rất không có phương tiện rồi. Lúc này đèn đóm đều đã tắt hết cả, không có hàng nào còn buôn bán nữa rồi! Chẳng lẽ cô phải ngồi ở trong toilet cả một đêm ư, cô mới không muốn đâu!
Sở Lăng Xuyên gãi gãi đầu, rồi sau đó cầm lấy bả vai Tố Tố, "Bảo bối, nếu không em đi tìm mấy chị dâu trong nhóm hỏi mượn một chút xem?"
A! Tố Tố muốn khóc. Cô chỉ chỉ vào đồng hồ báo thức trên vách tường, "Đại ca, anh cũng không nhìn một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi. Em đi gõ cửa đánh thức cả nhà người ta dậy, sau đó nói, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn “A, chị dâu cho em xin vài miếng băng vệ sinh sao? Em, em không muốn đi như vậy. Mặc kệ, mặc kệ! Dù sao anh đã bảo em đi tới đây… Em, em… hết thảy những gì thuộc về em, anh đều phải chịu trách nhiệm! Việc này em cứ giao cho anh, em đi vào toilet trước đây."
Nói xong, Tố Tố xoay người liền đi về hướng toilet. Chuyện này thật sự làm Sở Lăng Xuyên muốn khóc! Anh phải đi chỗ nào để tìm cho cô đồ vật kia được đây. Thật choáng váng, thật quẫn, thật bất đắc dĩ mà. Vợ yêu bảo bối ơi, chính bản thân em, khi nào thì cái này sẽ đến mà em cũng không nhớ kỹ ư! Cũng không chịu chuẩn bị sẵn trước đó hay sao! Haiz, em đúng là một quả trứng hồ đồ mà, thật cứ làm cho người khác phải bận tâm.
Sở Lăng Xuyên thong thả bước tại chỗ, cuối cùng hít sâu một hơi, xoay người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Tố Tố ở trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh anh đi ra ngoài, vì lúng túng vì chính mình, mà cũng lúng túng vì anh. Cái này gọi là chuyện gì đây.
Oái! Thật bụng đau quá đi mất! Tố Tố rất muốn đánh vào cái miệng của mình mấy cái. Tại sao mình lại tham ăn như vậy, làm sao lại ăn nhiều cái thứ đồ lạnh như vậy chứ! Hu hu, bây giờ thì hay rồi, bụng thì bị đau, lại còn phải chịu tội nữa!
Cô chờ đợi và chờ đời... Đại khái đợi được khoảng mấy phút sau thì nghe thấy được Sở Lăng Xuyên đã trở lại. Không biết thứ anh cầm trở về là cái gì, hy vọng không phải là thứ gì đó thật làm người ta bị hoảng sợ, cô sẽ nổi bão lên cho coi.
Đang mải nghĩ tới đâu rồi, cửa toilet được mở ra, Sở Lăng Xuyên đi vào bên trong, trên tay anh cầm một cuộn giấy vệ sinh. Hô, may quá, không phải là thứ gì đó làm người ta bị hoảng sợ, cũng không phải là băng vệ sinh, bằng không về sau làm thế nào để gặp người khác đây!
Thời điểm Sở Lăng Xuyên đưa giấy cho Tố Tố, cô không nhịn được hỏi: "Chuyện này... Có thể bị lộ ra ngoài chút nào hay không, anh đã mượn ở đâu vậy?"
"Haiz, một lời khó nói hết! Biểu tình của Sở Lăng Xuyên một bộ bị hổ thẹn, lắc lắc đầu, thở dài xoay người đi ra ngoài. Tố Tố phi cho anh một cái liếc mắt, trong lòng lại cực kỳ vui sướng khi người gặp họa, nghĩ rằng, Sở Lăng Xuyên ơi Sở Lăng Xuyên, anh cũng có ngày hôm nay! Sở Lăng Xuyên xem anh làm thế nào mà túng dục đây! Hắc hắc...
Sau vui sướng khi thấy người gặp họa, thì đến bản thân cô chịu bi kịch. Bụng cực kỳ không thoải mái, buổi tối đoán chừng là sẽ không thể ngủ ngon rồi, vì phải chạy đi WC. Vì thế cô liền không trở lại gian phòng ngủ có Tiểu Bao Tử nữa, mà nhường lại cho Sở Lăng Xuyên đi ngủ cùng con trai. Còn cô ngủ một mình trong phòng ngủ này.
Nhưng khi cô vừa nằm xuống, Sở Lăng Xuyên liền đã đi qua rồi. Anh cầm trong tay một cái ly, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay đỡ cô lên: "Bảo bối, nước đường đỏ đây, em uống một chút."
Tố Tố cho anh một cái ánh mắt cảm kích, đưa tay nhận lấy cốc nước, thổi phù phù, rồi uống vài ngụm. Cô ra đầy mồ hôi, nhưng cũng chẳng quan tâm đi tắm rửa sạch sẽ, cứ thế nằm xuống rồi nói với anh: "Tốt rồi, em không sao đâu, anh đi ngủ đi, đã muộn rồi."
Sở Lăng Xuyên không rời đi, ngược lại, anh lại nằm ở bên cạnh cô, ôm lấy cô, hỏi vẻ thật nghi hoặc: "Bảo bối, anh nhớ là trước kia em không bao giờ đau bụng như vậy, tại sao lần này lại bị như thế?"
Tố Tố mới không muốn nói cho anh biết là vì cô tham ăn nên gây họa. Cô chỉ nhìn anh, nhíu mày, nói chậm rì rì: "Mọi chuyện đều có ngoại lệ mà, anh không phải là phụ nữ nên anh sẽ không biết được đâu."
Lời này nói, làm cho người ta không nhịn được mà bật cười. Sở Lăng Xuyên nhếch môi, cúi đầu hôn hít ở trên môi cô một cái, bàn tay to cũng đặt vào trên bụng cô để vuốt ve, giúp cô xoa bụng. Động tác xoa bóp nhẹ nhàng dịu dàng, sự ấm nóng của bàn tay to của anh, làm cho cô cảm thấy thật thoải mái. Lúc này cảm giác đau đớn thực giảm bớt không ít.
Khó chịu không ngủ được, nhưng cũng không nói chuyện gì. Cả hai người đều nằm yên tĩnh, lúc này Sở Lăng Xuyên đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, "Bảo bối, đột nhiên anh nhớ ra, mấy lần trước anh đã không có làm biện pháp phòng tránh thai."
Lúc này Tố Tố cũng mới nhớ tới cái chuyện phòng tránh thai này. May mắn không có chuyện gì xảy ra, bằng không thì có thể nói... anh có muốn hay không muốn, có không nỡ hay không, nhưng mà cô khẳng định chỉ muốn sinh một đứa con mà thôi.
Anh hiện tại mới nhớ tới có phải là có chút chậm chễ quá không! Cô không nhịn được mà oán thầm Sở Lăng Xuyên trong lòng, Ở phương diện này anh cũng nên có một chút giác ngộ ít ỏi một chút có được không! Anh còn cố gắng thêm chút nữa, phỏng chừng có khi lại tòi ra vài nhóc Tiểu Xuyên nữa mất. Kỳ thực, chính cô cũng quên mất, không nhịn được mà tự nhắc nhở bản thân phải nhớ kỹ phải làm biện pháp phòng tránh thai.