Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử cầm cây gậy lau nhà lôi kéo trên đất để lau nhà. Sở Lăng Xuyên nhếch môi mỉm cười, cũng ngồi xuống, nâng tay lên lau đi một chút mồ hôi ở trên trán Tố Tố: "Em đi đâu vậy, mồ hôi ra đầy một đầu thế này?"
"Không có người nào đưa em đi chơi đùa, em tự đùa vui một mình chứ sao." Tố Tố nói xong, đứng dậy, "Em đi rửa cái mặt đã, rồi ăn cơm."
Lúc Tố Tố đi rửa mặt, có tiếng chuông điện thoại di động vang lên ở trong túi của cô. Sở Lăng Xuyên mở túi của cô ra. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Thời điểm anh cầm điện thoại, nhìn vào vào trong túi thấy có mấy hộp thuốc, anh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ cô không thoải mái?
Chờ anh móc thuốc ra thì nhìn thấy tên thuốc trên đó. Sao cái tên thuốc này lại có vẻ quen thuộc như vậy nhỉ? Đây chẳng phải là loại thuốc mà anh đã uống được một ít thời gian rồi sao? Sở Lăng Xuyên lập tức hiểu ra! Nhất định là cô đã đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận để mua thuốc cho anh rồi. Trong nháy mắt trái tim anh cảm thấy thật ấm áp, cảm động đến rối tinh rối mù! Bà xã của anh thật là tốt.
Tiểu Bao Tử đã bỏ lại cây gậy lau nhà, chạy tới, cùng Sở Lăng Xuyên nghe điện thoại di động. Sở Lăng Xuyên vội vàng nhìn một chút, là điện thoại trong nhà gọi tới. Anh nhanh chóng chuyển điện thoại đưa cho Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nghiêm túc đón lấy, nghe điện thoại. Không biết người ở bên trong đã nói cái gì đó, nhóc liền ngọt ngào kêu lên: "Ông ngại (ông ngoại). Vâng, vâng! Nhớ nhớ ông!"
Tiếp theo, nhóc liền bắt đầu ê ê a a nói cái gì đó không biết, phỏng chừng cũng không có ai nghe mà hiểu được. Rồi sau đó nhóc đưa di động cho Sở Lăng Xuyên: "Ba ba, nhanh, nói nói."
Sở Lăng Xuyên nhận lấy điện thoại, lập tức hàn huyên với bố vợ ở đầu dây bên kia. Mà Tố Tố lúc này cũng từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang nói chuyện điện thoại. Nghe qua là cô đã biết là điện thoại của ba mẹ mình gọi tới. Cho nên, Sở Lăng Xuyên chỉ nói trong chốc lát, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn rồi sau đó Tố Tố lại nhận lấy tiếp tục trò chuyện cùng người trong nhà. Cha mẹ hỏi cô khi nào thì về nhà, cô nói với người trong nhà rằng chủ nhật sẽ trở về, sau đó liền cúp máy, đi ăn cơm.
Cơm trưa xong, Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài một chút. Lúc trở lại, anh ôm một quả dưa hấu. Mùa Hè, ăn dưa hấu, có thể nói là thật thích hợp. Tiểu Bao Tử nhìn thấy dưa hấu, dậm dậm đôi chân trần nho nhỏ, miệng hô ăn dưa dưa.
Sở Lăng Xuyên bổ quả dưa hấu, đặt ở trên bàn trà. Anh cắt cho Tiểu Bao Tử một miếng dưa hấu, đặc biệt cắt ra thành từng miếng nhỏ, để cho nhóc ăn từng miếng một, sẽ dễ dàng hơn là để miếng to cắn ăn. Anh nào biết cậu nhóc không muốn ăn dưa cắt thành miếng nhỏ, mà lại muốn làm cả một miếng dưa to kia. Bàn tay bé nhỏ bắt chéo ra sau lưng, chính là không muốn nhận lấy chỗ dưa hấu cắt thành miếng nho nhỏ kia.
Bất đắc dĩ, Sở Lăng Xuyên đành phải cắt đưa cho nhóc một miếng to. Đến lúc này cậu nhóc mới cao hứng, ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn uống cà phê, trong miệng nhỏ lẩm bẩm từ dưa dưa, rồi sau đó bắt đầu ăn dưa hấu.
Dưa hấu có hạt, Tiểu Bao Tử cực kỳ khó ăn, liền thò bàn tay nhỏ bé ra, dùng đầu ngón tay moi móc ra ngoài. Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nhìn thấy mà không nhịn được cười, nhưng hai người cũng không ngăn trở nhóc, cứ để cho nhóc tự mình làm cái chuyện moi móc kia.
Bất quá thời điểm Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ăn, thì thường thường dỗ cho Tiểu Bao Tử ăn, còn Tiểu Bao Tử thì lại chuyên chú vào việc moi móc hạt dưa hấu ra. Chờ đến khi tất cả hạt dưa hấu không sai biệt lắm, đều đã được moi móc ra ngoài, rơi xuống ở trên bàn trà, thì miếng dưa hấu kia gần như cũng đã không thành hình gì nữa rồi. Nước của dưa hấu chảy đầy bàn trà, còn trên tay cậu nhóc cũng toàn là nước dưa hấu.
Tựa như đã làm một việc gì đó tốn sức, cậu nhóc còn thở một hơi thật dài, rồi sau đó hai bàn tay nhỏ ôm lấy hai góc của miếnng dưa hấu, cúi đầu trực tiếp gặm lên trên đó. Nhóc cắn một ngụm rất lớn rồi ngẩng đầu lên, khiến cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cùng cười rộ lên. Trên mặt của Tiểu Bao Tử dính đầy toàn là nước dưa hấu lẫn với cùi dưa. Trên chóp mũi còn treo móc một cái hạt dưa hấu non màu trắng.
Tiểu Bao Tử đại khái cảm thấy trên mặt mình không được thoải mái, liền nâng bàn tay nhỏ bé lên để lau đi. Nước dưa hấu trên tay cọ đến trên mặt, trên mặt cọ đến trên tay, chỉ có thể dùng mấy chữ để mà khái quát, chính xác là dính nhớp nháp.
Ăn hết một miếng dưa, Tiểu Bao Tử lại cầm lên một miếng khác, tiếp tục moi móc hạt dưa hấu. Thế nhưng moi moi móc móc hạt dưa hấu là thế, vậy mà nhóc ngồi ở chỗ đó lại bắt đầu buồn ngủ. Haiz, xem ra moi móc hạt dưa hấu lại có lợi cho giấc ngủ rồi!
Tố Tố nhanh chóng đi tới ôm con trai lên. Cô bế con đi tới toilet để rửa tay và rửa mặt cho cậu nhóc, rồi sau đó đi tới phòng ngủ để dỗ nhóc ngủ. Tiểu Bao Tử vốn đã mệt mỏi rồi, nằm ở đàng kia, không lâu lắm lập tức liền ngủ thiếp đi.
Sau khi dỗ cho Tiểu Bao Tử ngủ, Tố Tố đứng dậy ra đi ra phòng khách để thu thập tàn cục. Nhưng chờ đến lúc cô đi ra, thì đã nhìn thấy, phòng khách sớm đã được Sở Lăng Xuyên thu thập sạch sẽ rồi.
Tốc độ của anh thật không phải tồi!
Sở Lăng Xuyên đi đến bên người Tố Tố, từ phía sau ôm lấy cô, hơi khom người xuống, cằm đặt ở trên vai cô, hai tay ôm lấy hông của cô, đẩy cô đi về hướng một phòng ngủ khác: "Bảo bối, đi một lát thôi."
Không đợi cô kịp nói năng gì, người đã bị đẩy vào trong phòng ngủ. Cửa đóng lại, khóa trái, rắp tâm bất lương, mục đích của anh rất rõ ràng! Tố Tố vạch lên tay anh, thiện ý nhắc nhở anh: "Sở Lăng Xuyên, túng dục quá độ không tốt đối với thân thể đâu! Ngài có thể tiết chế một chút hay không."
Tố Tố vừa nói xong, người đã bị Sở Lăng Xuyên ôm lấy quăng lên ở trên giường, mà anh cũng tùy ý đè ép theo lên trên người cô, từng phát từng phát hôn lên môi của cô: "Bảo bối, Một tuần anh mới phóng túng như vậy có một hai ngày thôi, chưa đến mức túng dục quá độ đâu nhỉ?"
Cô đếm trên đầu ngón tay cho anh xem, "Một tuần có bảy ngày, anh phóng túng hai ngày, tính số lần bình quân trong hai ngày, thì tính ra trong một tuần lễ anh cũng mỗi ngày một lần, như vậy mà anh bảo còn chưa đủ túng dục hay sao? Cẩn thận hỏng thận đó!"
Sở Lăng Xuyên cười hắc hắc, hai tay nắm lấy bắt mặt cô, cúi đầu trầm giọng nói: "Đây không phải là vẫn còn có thời gian hai năm cấm dục nữa sao, em thử bình quân lại một chút thì biết, anh đã có bao nhiêu tiết chế."
Choáng váng! Có dạng tính như thế này nữa sao? Thấy anh muốn cởi quần áo của cô, Tố Tố bắt lấy tay anh, cố ý hỏi anh: "Bộ dạng này của anh, nếu một ngày không làm chuyện này thì thế nào, thế mà bảo là cấm dục sao? Nhìn bề ngoài như vậy, em thấy hoài nghi sâu sắc quá."
Đôi lông mày sắc nét của Sở Lăng Xuyên liền nhíu chặt lại thành một hàng ngang. Anh đưa tay phải túm quần áo của cô kéo ra, còn nói đầy vẻ hung ác: "Giỏi lắm, An Nhược Tố, em lại dám hoài nghi lòng trung thủy lẫn thuần khiết của ông đây sao? Xem hôm nay ông đây có giết chết nhà ngươi không nhé!"
"A a a, em không dám, không dám..." Tay của Sở Lăng Xuyên đã vừa kéo vừa lôi, lại vừa cù vừa bóp. Môi của anh cách lớp quần áo hôn loạn ở trước ngực cô. Khiến cho cô vừa buồn lại cảm thấy không sao chịu nổi, đành phải liên tục cầu xin tha thứ.