Editor: Mẹ Bầu
Xe chạy ở trên đường, Sở Lăng Xuyên chuyên chú lái xe, nhưng cảm xúc của Tố Tố lại bắt đầu xao động. Không biết vì sao, nhìn cô gái trẻ tuổi kia dùng ánh mắt sùng bái xen lẫn sự ái mộ để nhìn anh như vậy, lại nghe cô dặn anh uống thuốc đúng hạn, lần đầu tiên Tố Tố bắt đầu thấy buồn lo vô cớ rồi.
Con đường của đời người nói ngắn thì rất ngắn, nói không ngắn thì lại thật dài lâu, mà hôn nhân thì sẽ đi theo suốt cuộc đời của bọn họ. Năm tháng trôi qua, thanh xuân không còn, trên con đường cuộc sống lại có quá nhiều sự quyến rũ cùng sự va chạm. Tình yêu thật sự có thể đến thiên trường địa cửu sao? @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cho dù là không thể thiên trường địa cửu, thì có thể yêu nhau tha thiết đến cả đời ư, cả đời chỉ yêu có một người thôi sao?
Lúc trước chỉ vì anh nổi nóng mà đã có thể bỏ rơi cô như vậy, đã khiến cho cô sớm đã hoài nghi anh cái gọi là yêu kia. Mà giờ khắc này, sự hoài nghi của cô lại càng mở rộng thêm. Đến một ngày nào đó, nếu gặp phải một loại chuyện gì đó, có phải anh sẽ triệt để vứt bỏ cô hay không?
Có thể sẽ không, cũng có thể sẽ là như vậy. Sự tín nhiệm của cô đối với anh, lúc này sớm đã bởi vì sự tổn thương kia, mà đã không còn sự kiên định không dời nữa rồi. Càng nghĩ, tâm tình cô càng thấy cô đơn hơn. Tố Tố cúi đầu, nhìn xem con trai đang ở trong lòng của mình. Dieenndkdan/leeequhydonnn Cô cảm thấy tâm tình lại rộng mở, lại sáng lên, không sao hết, cô còn có đứa con trai này.
Kỳ thực trên trấn cũng không có gì hay để mà thưởng ngoạn. Bất quá phong cảnh cũng không đến nỗi tệ lắm, không khí cũng rất tốt, đi thăm một số phong cảnh một chút, rồi sau đó liền quay trở về. Tiểu Bao Tử chơi đùa cũng đã mệt mỏi, ở trên đường trở về liền ngủ mất rồi.
Buổi tối Sở Lăng Xuyên được chiến hữu mời ăn cơm khách. Có nhiều người, hơn nữa nhiều các ông hào sảng ở cùng nhau, không khỏi phải uống rượu. Lúc này đây, tất cả mọi người đều không hề khống chế, gần như đều uống quá nhiều. Sở Lăng Xuyên cũng không phải là ngoại lệ.
Tố Tố vốn dĩ muốn khuyên anh uống ít đi một chút, thế nhưng cục diện thế này, cô không mở miệng nói thì cũng không tốt lắm, đành phải nhìn anh say sưa.
Bữa cơm chiều kết thúc, Sở Lăng Xuyên được người khác giúp đỡ dìu trở về. Tiểu Bao Tử vẫn chưa từng thấy bộ dạng của ba ba uống say thế này bao giờ, nên có chút thận trọng trốn ở một bên, không biết ba ba mình thế này là thế nào.
Trước kia Sở Lăng Xuyên uống rượu say, nhiều nhất cũng chỉ nằm ở nơi đó mà ngáy ò ó o. Thế nhưng mà lần này lại không giống như vậy. Ba ba phun không ngừng, cặp mắt to của Tiểu Bao Tử lo lắng nhìn mẹ đi tới đi lui ở toilet rồi trở lại giường của ba ba. Hình như ba ba rất khó chịu thì phải.
Mà Tố Tố cũng chẳng quan tâm đến Tiểu Bao Tử được rồi. Cô chỉ lo chăm sóc cho Sở Lăng Xuyên. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cũng may Tiểu Bao Tử lúc này lại cực kỳ ngoan ngoãn, không làm phiền thêm cho cô. Sở Lăng Xuyên ói ra vài lần, uống được một chút canh giải rượu mà Tố Tố đã đặc biệt nấu cho anh. Rốt cục anh đã không còn nôn ra nữa, nằm ở nơi đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Luôn luôn thích bám sát lấy Sở Lăng Xuyên, Tiểu Bao Tử cũng cảm thấy hiện giờ thật không thích hợp. Hôm nay cậu nhóc cũng không dám tới gần anh, chính là nằm sấp ở bên giường, mở to mắt ra để nhìn ba ba, lại nhìn sang Tố Tố đã mỏi mệt đến không rã rời. Ngón tay nhỏ của nhóc chỉ vào Sở Lăng Xuyên, ánh mắt mở trừng tròn xoe đầy nghi hoặc nhìn Tố Tố, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có vẻ lo lắng: "Ba ba, sao sao?"
Cậu nhóc đây là đang muốn hỏi ba ba làm sao vậy. Tố Tố ôm lấy con trai đi ra toilet rửa mặt, cũng giải thích cho cậu nhóc biết Sở Lăng Xuyên thế này là tình huống gì, cũng không biết cậu nhóc hiểu được hay không.
Hầu hạ người lớn, hầu hạ người bé xong, tối hôm nay, Tố Tố cùng con trai muốn sang một căn phòng khác để ngủ. Sở Lăng Xuyên say rượu hay đấm đá. Anh xuống tay cũng thật rất dữ dội, cô cũng không muốn mình và con trai bị anh đánh như vậy.
Hai mẹ con rửa mặt xong, Tiểu Bao Tử cũng đã quá mệt mỏi rồi. Cậu nhóc nằm yên tĩnh, được Tố Tố ôm trở về căn phòng ngủ không có Sở Lăng Xuyên để ngủ. Ba ba bị như vậy, nhóc cũng không dám làm ầm ĩ, nhóc cũng thật quá thông minh.
Dỗ dành cho Tiểu Bao Tử ngủ xong xuôi, Tố Tố cũng không hề nghỉ ngơi, mà lại đi sang phòng ngủ mà Sở Lăng Xuyên lúc này đang nằm. Ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn chiếu sáng gương mặt cương nghị anh tuấn của anh. Nhìn Sở Lăng Xuyên vẫn đẹp trai như trước, vẫn ưa nhìn như vậy. Chỉ là năm tháng đã làm cho anh càng thêm thành thục và có sức quyến rũ hơn.
Nhìn anh, cô cũng không nhịn được suy nghĩ, không phải là bao tử của anh không tốt sao, làm sao vẫn còn uống bừa bãi như vậy. Thật cũng không biết yêu quý bản thân mình một chút nào cả! Cô đi qua, động tác thuần thục cởi quần áo giúp anh. Đây quả thực là một công việc làm cô phải cố hết sức.
Cầm quần áo của anh lên, đưa tay móc vỉ thuốc ở trong túi của anh ra. Cô cũng đã nhìn được rõ ràng tên thuốc mà vị bác sĩ mỹ nữ kia đã đưa cho anh. Anh đã cất ở trong túi quần rồi, chỉ móc một chút liền đã tìm thấy.
Tố Tố nhìn lại tên thuốc một chút nữa, lại thật cẩn thận xem tác dụng của thuốc thế nào, trị liệu đau bụng, nuôi dưỡng bao tử. Cô nhớ là trước kia anh không có bệnh đau bao tử, sức khỏe rất tốt, làm sao lại đột nhiên có bệnh bao tử như vậy chứ?
Không đúng, làm sao có thể gọi là đột nhiên được! Hai năm đã trôi qua, cô chưa từng tiến vào trong cuộc sống của anh. Đối với anh mà nói, có rất nhiều việc cô thực sự hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Tố Tố nghĩ mà có chút vô lực cùng khó chịu. Sầu não một chút, cô điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn xem tên thuốc. Tên của thuốc tên có chút khó nhớ, cô trực tiếp chụp lại, lưu giữ trong điện thoại di động.
Cô đi rót nước, đỡ anh dậy uống thuốc, rồi sau đó cũng cầu nguyện anh đừng ói ra nữa. Bằng không thuốc cũng sẽ bị nhổ ra ngoài mất. Sở Lăng Xuyên được Tố Tố chăm sóc cho uống thuốc. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh mở mắt ra nhìn Tố Tố một chút, há miệng gọi một tiếng bảo bối không rõ, sau đó lại tiếp tục ngủ say sưa.
Tố Tố ngồi ở bên giường, nhìn xem thuốc ở trên bàn đầu giường, ngẫm lại cái bộ dáng phun ra của anh, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Trong lòng cô xông lên một cái ý tưởng mãnh liệt, cô muốn làm cho anh phải kiêng rượu, phải kiêng rượu.
Sở Lăng Xuyên ngủ đến sáng ngày hôm sau. Phải rất trễ anh mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, anh nhìn thấy Tố Tố ngồi ở bên giường, nhưng một mắt lại thâm đen lại. Anh sửng sốt, tiện đà ngồi bật dậy, mở to hai mắt ra nhìn cô: "Ấy này, a a a a… bà xã à, mặt em làm sao vậy?"
Không đợi Tố Tố nói chuyện, Tiểu Bao Tử ghé vào bên kia giường kêu lên: "Ba ba!"
Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn con trai. Anh lại càng cả kinh, khi thấy con trai một bên mắt của con trai cũng bị bầm tím lại. Anh không sao nhịn được nuốt một ngụm nước bọt cho nhuận cái cổ họng bớt khô khốc một chút: "Sao vậy? Tình hình thế này là như thế nào vậy hả?"
Tố Tố mắt đầy sát khí nhìn Sở Lăng Xuyên. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cứ nói đi, tự anh nói xem, đây là tình huống gì?"
"Anh, anh đã đánh sao?" Sở Lăng Xuyên đưa tay sang muốn ôm con trai. Thế nhưng Tiểu Bao Tử lại tránh qua mộ bên. Nhóc tránh né, chạy tới bên cửa sổ, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, cắn cắn ngón tay. Kỳ thực ra là mẹ nói, thời điểm ba ba uống say như vậy, nhóc phải đứng cách ra thật xa.