Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử cũng không nói có đúng hay không đúng, nhóc chỉ nói là mũ mũ. Cái này đại khái có thể hiểu chính là, nhóc đã nghe được từ trong miệng mũ mũ nói ra. Hai người cũng không tiếp tục nghiên cứu xem lời này con trai đã học được từ đâu nữa, mà nhanh chóng sửa chữa sai lầm của con trai. Nói cho con biết đây không phải là lời nói hay, không thể học theo được, về sau cũng không thể nói ra. Nói chuyện với cậu nhóc đến nửa ngày, đến cuối cùng khi cậu nhóc gật đầu, lúc này Tố Tố mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tuy rằng ở mặt ngoài Sở Lăng Xuyên đứng về phía Tố Tố trong việc giáo dục Tiểu Bao Tử, nhưng trong lòng anh lại nghĩ, trong gia đình thuần khiết, thỉnh thoảng có phát một câu lời nói thô tục thì cũng không ngại! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Khụ khụ, đương nhiên, Tiểu Bao Tử không nên nói ra lời thô tục vẫn là tốt nhất. Lời nói kiểu này được nói ra từ trong miệng một đứa trẻ còn quá nhỏ, quả thật làm cho người ta phải kinh sợ!
Tiểu Bao Tử chơi đùa trong chốc lát thì buồn ngủ rồi, liền đi tìm mẹ để dỗ cho mình ngủ. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử đi ngủ, nhìn xem vẻ mặt đáng yêu của cậu nhóc khi ngủ, cô không nhịn được lại nhớ tới bộ dạng của cậu nhóc khi nói câu “Bố mày đánh” mới vừa rồi. Cô vừa tức vừa buồn cười, không nhịn được liền hôn lên cái miệng nhỏ của nhóc.
Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử ngủ, thì cũng tự dỗ ngủ chính mình. Sở Lăng Xuyên xem TV trong chốc lát nữa mới tiến vào trong phòng ngủ. Nhìn thấy bộ dạng hai mẹ con nằm rúc vào với nhau mà ngủ như vậy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh không nhịn được mà cong môi lên mỉm cười.
Sở Lăng Xuyên đi đến bên giường, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, lại hôn lên gương mặt Tố Tố. Người phụ nữ này, anh còn chưa có muốn cô, vậy mà cũng dám ngủ, thật quá không để anh ở trong lòng rồi!
Anh hôn lên mặt cô, tiếp tục phát triển rập khuôn tinh thần của mình. Anh bế ngang người cô lên, để cô rời khỏi Tiểu Bao Tử, rời khỏi chiếc giường, bước chân nhẹ nhàng đi về phía một phòng ngủ khác.
Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Tố Tố cảm thấy có người ôm cô, trừ bỏ Sở Lăng Xuyên thì không có người nào khác. Thế nhưng mà cô buồn ngủ quá, cũng không muốn tỉnh lại một chút nào, cho nên vẫn nỗ lực đi gặp Chu Công (*).
(*) Trong thời Cổ Đại, Chu Công là một tước vị của nhà Chu, người làm chức này thường là người phụ tá cho Chu Vương trị vì thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sợ họ Cơ tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương. Nhân việc ông được phong đất Chu (nay là phía Bắc huyện Kỳ Sơn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Hình ảnh của ông tiêu biểu cho tấm lòng trung quân phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông. Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.
Còn vì sao khi đi ngủ lại hay gọi là đi gặp Chu Công, có lẽ dựa vào điển tích sau: Khổng Tử suốt một đời ngưỡng mộ tài đức của Chu Công, ôm ấp hoài bão thực thi chánh đạo của Chu Công nên thường ngày nằm mộng thấy họ Chu.Nhưng đến lúc già yếu, khi không thể và không còn hi vọng thực hiện được lý tưởng đời mình thì từ đó ông không còn nằm mộng thấy Chu Công nữa. Khổng Tử than rằng: Ta suy lắm rồi! Đã lâu ta không mộng thấy Chu Công (Thậm hĩ ngô suy dã! Cửu hĩ, ngô bất phục mộng kiến Chu Công – Sách Luận ngữ, thiên Thuật nhi, đoạn 5).
Thuật ngữ “Đi gặp Chu Công” (hay đánh cờ với Chu công): Nguyên văn câu này là "kiến Chu Công khứ liễu" có nghĩa là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ. Do đó thuật ngữ “Đi gặp Chu Công (hay đánh cờ với Chu Công) có nghĩa là đi ngủ và nằm mơ. Nói cách khác: Đi gặp Chu Công nghĩa là đi ngủ!”
Trong mơ màng, cô cũng ý thức được người nào đó đang muốn làm gì. Trong lúc ngủ mơ cô nghĩ, không cần phải tỉnh lại, kiên quyết không cần phải tỉnh lại! Mệt mỏi, buồn ngủ buồn ngủ, anh mân mê là việc của anh, cô ngủ là việc của cô.
Nhưng mà, thời điểm bị một người đàn ông nỗ lực đè ép ở trên người như vậy, Tố Tố có muốn tiếp tục cùng với Chu Công như thế nào đi nữa, bất đắc dĩ vẫn đành phải tỉnh lại. Cô mở mắt ra, trong cơn buồn ngủ mênh mông nhìn thấy một khối ngực trần trụi, một gương mặt bày ra tràn đầy sự khát vọng.
Thấy Sở Lăng Xuyên như vậy, Tố Tố nhịn không được liền nghĩ, anh thế này, thì làm thế nào mà chịu được cuộc sống hai năm cấm dục kia chứ? Thật mười phần hoài nghi đầy đủ cả mười, rồi lại cảm thấy anh không giống như đang nói lời nói dối để gạt người.
"Bảo bối." Sở Lăng Xuyên ẩn nhẫn gọi cô giống như đang tình tự, cũng nâng chặt lấy gương mặt của cô vội vàng hôn hít không ngừng. Tố Tố từ trong cơ buồn ngủ dần dần chuyển dần đến ở bên trong cơn lốc xoáy tình dục, chìm đắm, trầm luân vào trong đó.
Anh hung hăng muốn cô vài lần rồi mới chịu bỏ qua. Hai người không lập tức đi tắm rửa ngay, mà cứ nằm ôm nhau như thế! Hai người bọn họ mệt mỏi nằm ở nơi đó, cũng không ai nói năng gì, chính là nghe tim đập của nhau.