Editor: Mẹ Bầu
"Tiểu Nhiên bị Giản Ngọc Sanh làm cho tức giận đến phát run. Cô không thể nào tin được những lời nói như vậy lại đã được nói ra từ trong miệng của Giản Ngọc Sanh. Được lắm, anh đã cho là như thế, vậy thì cứ coi như là như vậy đi, vừa vặn coi như ngày là sự kết thúc đi. "Đúng thế, là em muốn cùng anh ấy ôn lại mộng cũ, muốn nối lại tiền duyên. Cho nên, vì vậy các vấn đề của vợ cũ của anh đang cho em khó chịu và khiến em không được vui. Em không thể tiếp tục với cuộc sống thế này nữa, đó chính là lý do của em!"
Tiểu Nhiên tức giận rống lên xong cũng đã tiêu hao hết khí lực. Vẻ mặt của Giản Ngọc Sanh cũng âm trầm đáng sợ. Ngay lúc anh đang định nói tiếp gì đó, thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Giản Ngọc Sanh mang cái vẻ mặt giận dữ đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Thiệu Minh Thành đang ôm đứa nhỏ vẫn còn chưa đi. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Anh không khỏi nhíu mày, hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Thiệu Minh Thành đẩy Giản Ngọc Sanh ra, tiến vào trong phòng. Đi đến đến bên cạnh ghế sofa, anh đưa tay ra, nắm lấy tay của Tiểu Nhiên lôi dậy, rồi sau đó gắt gao quàng ở bên hông của cô. Tiểu Nhiên mờ mịt, giãy dụa: "Anh làm gì thế? Buông tay ra!"
Giản Ngọc Sanh đi tới nhìn thấy hai người đang ôm lấy nhau như vậy, anh có một loại xúc động muốn đánh người. Việc này Thiệu Minh Thành lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiểu Nhiên, rốt cục em cũng đã nói với anh ta rồi! Nếu đã nói tất cả, như vậy sẽ không cần phải che giấu nữa. Chúng tôi tính toán hợp lại, cho nên, Giản tiên sinh, anh có thể lo liệu hợp lại với vợ trước của anh được rồi đó!"
Thiệu Minh Thành nói xong, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiểu Nhiên liền hôn mê. Thời điểm cô bày ra cái vẻ mặt muốn mắng anh nói hươu nói vượn, thì Thiệu Minh Thành lại hôn xuống, ngăn chặn luôn miệng của cô, làm cho cô không nói ra lời được. Tiểu khả ái nhìn thấy bộ dạng này của ba mẹ, hoàn toàn bị sợ quá mức rồi. Cô bé mở to hai mắt nhìn qua nhìn lại ba người lớn, không biết nên khóc hay là nên kêu to.
Giản Ngọc Sanh đứng ở nơi đó, hai tay nắm chặt thành quả đấm. Thời điểm nắm tay anh muốn vung lên về phía Thiệu Minh Thành, thì tiểu khả ái lại khóc lên. Nước mắt tí tách tí tách rớt xuống đất, mà Thiệu Minh Thành cũng kết thúc cái hôn này, ôm lấy thắt lưng Tiểu Nhiên đi ra ngoài. Còn Giản Ngọc Sanh cuối cùng chính là đứng ở nơi đó, vẻ mặt âm u.
Tiểu Nhiên bị Thiệu Minh Thành cứng rắn kéo đi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ túm chặt đi xuống lầu. Tiểu khả ái khóc cực kỳ thê thảm, không biết người lớn như thế này là thế nào, chính là bị dọa đến oa oa khóc lớn, gọi ba mẹ.
Tiểu Nhiên thấy con gái bị hù sợ, liền ôm lấy đứa nhỏ từ trong lòng Thiệu Minh Thành ra. Cô trấn an con gái, cũng không giãy dụa nữa, tùy ý để cho Thiệu Minh Thành ôm lấy bả vai của cô, nhét cô cùng đứa nhỏ vào trong xe.
Trong lòng cô cũng khó chịu lợi hại, ôm lấy tiểu khả ái đang nỉ non, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Trong lòng cô vừa thống khổ lại vừa rối loạn thành một đoàn. dinendian.lơqid]on Cô giống như một chiếc thuyền con ở trong biển rộng bị lạc mất phương hướng lại không thể tìm thấy đất liền.
Cô bị lạc, tuy nhiên cô lại biết rất rõ ràng, cô và Giản Ngọc Sanh đã xong rồi, nhưng mà cô cũng không thể trở về được với Thiệu Minh Thành. Không sao hết... Thật sự không sao hết, cô vẫn còn có con gái.
Lúc Tiểu Nhiên bị Thiệu Minh Thành túm đi, Tố Tố lại không hề hay biết hết thảy mọi chuyện đã phát sinh trên người đối với người chị em tốt của mình. Cô và Sở Lăng Xuyên cùng với Tiểu Bao Tử mới từ nơi nhà hàng của La Vĩ Khôn rời đi.
Sở Lăng Xuyên lập tức phải về đoàn bộ phận rồi, cho nên, sau khi từ rời đi khỏi nhà hàng của La Vĩ Khôn, một nhà ba người liền đi về nhà. Tiểu Bao Tử nhìn mẹ mình thu dọn đồ đạc thì biết ba ba sắp đi, cho nên cậu nhóc liền ru rú ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, không chịu rời đi.
Sau khi thu thập này nọ xong xuôi, đến lúc phải đi rồi. Bất quá, trước khi đi Sở Lăng Xuyên muốn trước đưa vợ con đến trong nhà bố mẹ vợ đã. Lúc anh không có ở nhà, vợ con anh vẫn nên ở chung cùng với cha mẹ thì mới tốt.
Đến nhà, sau khi phát hiện, vợ chồng già không ở trong nhà, đại khái đi ra ngoài đi bộ rồi, Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử ngồi ở trên ghế sofa, ngồi thêm khoảng mười phút nữa, anh liền thật sự phải đi rồi.
Tố Tố cũng ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế sofa, Tiểu Bao Tử ê ê a a tán gẫu với Sở Lăng Xuyên... Sở Lăng Xuyên nghe không hiểu gì, đành phải đáp ứng lung tung. Quá mười phút, anh nhìn thời gian, không thể không đi được rồi, liền hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử nói: "Con trai, ba ba phải đi làm rồi, đến cuối tuần ba ba sẽ trở về, con ở đây với ông bà ngoài phải ngoan ngoãn nhé, có nghe hay không?"
Sở Lăng Xuyên dùng một chút khẩu khí nói chuyện như vậy, Tiểu Bao Tử liền cúi đầu gật gật, tỏ vẻ nghe hiểu. Thấy vậy, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên lập tức bật cười, cảm thấy con trai thật không phải chỉ đáng yêu một chút.
Tố Tố không nhịn được liền hôn lên gương mặt đáng yêu của con trai, sờ sờ lên đầu của nhóc. Lúc này Sở Lăng Xuyên thò đầu tới, hôn một cái ở trên trán Tố Tố, "Bảo bối, anh phải đi rồi."
"Vâng, vâng, anh lái xe chậm một chút." Tố Tố rất sợ Tiểu Bao Tử lại nói cô xấu hổ. Có cơ hội cô phải nói với anh, đừng làm như vậy ở trước mặt trẻ con, như thế thật không tốt.
Sở Lăng Xuyên nói với Tố Tố xong lại hôn một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử, không hề giữ lại biểu đạt tình thương yêu nồng đậm của người cha: "Con trai, ba ba phải đi rồi! Ba ba yêu con, con phải nghe lời mẹ, biết không?"
Tiểu Bao Tử lại dùng cái giọng nói non nớt nói: "Yêu ba ba."
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đồng thời cùng ngây người, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên đột nhiên nói vẻ đầy kích động: "Bà xã, em có nghe thấy hay không, Tiểu Bao Tử đã nói yêu ba ba đó!"
Từ trước tới giờ anh vẫn luôn luôn nói với con trai của mình là, ba ba yêu con. Vậy mà hôm nay, con trai bảo bối của anh lại đột nhiên đáp lại một câu với anh, “yêu ba ba”! Cậu nhóc thế nhưng lại nói câu “yêu ba ba”, đã khiến cho Sở Lăng Xuyên vừa cảm động lại vừa kích động, mừng rỡ đến muốn phát điên: "Con trai, con nói lại một lần nữa cái câu con mới vừa nói cho ba ba nghe nào!"
Tiểu Bao Tử lại chớp mắt không nói gì nữa. Tố Tố cũng xúm lại, nói với Tiểu Bao Tử: "Con trai, mẹ yêu con!"
"Yêu mẹ, khanh khách..." Tiểu Bao Tử nói xong liền cười lên khanh khách, cũng vươn đôi cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Tố Tố. Tố Tố trong lòng nở hoa, ôm con trai ở trong ngực, đắc ý, lên mặt, "Con trai cũng nói yêu mẹ nữa đấy, anh cho là con sẽ chỉ nói yêu ba ba thôi sao."
Sở Lăng Xuyên có chút bật cười, cô nhóc đáng yêu này, còn ăn dấm chua của con trai nữa. Anh chụt chụt hôn lên ở trên mặt Tố Tố và Tiểu Bao Tử một cái, "Con trai, bà xã, anh yêu hai mẹ con em! Hôn một cái nữa nào, rồi anh đi đây."
Tiểu Bao Tử rất phối hợp hôn hai lần ở trên mặt Sở Lăng Xuyên. Tố Tố lại không hành động, Tiểu Bao Tử lại đưa tay đẩy mặt Tố Tố, muốn cô hôn Sở Lăng Xuyên. Tố Tố thật không biết nói cái gì nữa.
Sở Lăng Xuyên cười, đưa tay che kín ánh mắt của Tiểu Bao Tử, tay kia thì ôm lấy cổ Tố Tố, hung hăng hôn vài cái ở trên môi cô và trên cổ cô rồi mới chịu bỏ qua. Vẻ mặt anh nổi lên nụ cười xấu xa, hướng về phía Tiểu Bao Tử chào một câu, "Gặp lại, con trai!"
Tiểu Bao Tử cũng đứng lên, nâng bàn tay nhỏ bé lên thực hiện một tư thế kính lễ của trẻ nhỏ rất thú vị, sau đó còn mạnh mẽ vung bàn tay nhỏ lên một cái, cái miệng nhỏ nhắn còn nói ra một câu: "Bai bai... Bai bai."
Sở Lăng Xuyên rốt cục xoay người lại rời đi, bộ pháp mạnh mẽ, dáng người cao ngất, để lại cho Tiểu Bao Tử và Tố Tố một cái bóng lưng rộng lớn.