Editor: Mẹ Bầu
"A..." Sở Lăng Xuyên thét lớn một tiếng, không phải chỉ là đơn thuần bị áp đau mà là anh mắc tiểu, thật sự đã phải nhịn thật lâu rồi. Giờ lại bị đầu gối của Tố Tố ép xuống như vậy, anh gần như sắp không sao nén nhịn nổi nữa, vẻ mặt thống khổ buông lỏng Tố Tố ra.
Mà tay Tố Tố thì lôi kéo lại quần áo của bản thân mình, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi toilet. Sau khi trở về đến trên giường, cô nhìn xem con trai, cậu nhóc vẫn còn ngủ. Cô thở một hơi thật dài, đưa tay vỗ vỗ một cái lên khuôn mặt còn nóng rực của bản thân. Cô nằm xuống ngủ, nhưng mà trong đầu lại vẫn là một màn vừa rồi kia, còn có những hình ảnh từng đã bao nhiêu lần triền miên hoan ái cùng anh. Từng màn từng màn trở lại trong đầu cô, @MeBau*diendan@leequyddonn@ thân thể cũng một hồi căng thẳng.
Tố Tố không nén nhịn được, cô lấy tay xoa xoa lên gương mặt nóng hầm hập của bản thân mình, trong lòng cũng tự chửi mắng mình, thế này là thế nào? Hơn hai năm không có đàn ông, mày đói khát đến sao? Hả, An Nhược Tố! Mày đang nghĩ cái gì, còn không mau mà ngủ đi hả?
Lúc Tố Tố nhắm mắt ngủ, một người đàn ông nào đấy còn chưa được thỏa mãn dục vọng, vẻ mặt đầy sự kìm nén đi từ phòng vệ sinh ra ngoài. Nhìn thấy Tố Tố đã nhắm mắt lại, anh giơ tay cào cào mái tóc ngắn một chút, cũng đi đến bên giường, ngồi xuống trên giường, tắt đèn, nằm ngủ.
Sở Lăng Xuyên nằm ngủ ở chỗ này không thấy, trong đầu đều là hình ảnh đỉnh núi hoàn mỹ của Tố Tố, khiến cho anh mơ màng vô hạn. Chỉ là, anh cũng có chút không nghĩ ra, rõ ràng vừa rồi hai người thật sự rất hòa nhập với nhau, di@en*dyan(lee^qu.donnn) hơn nữa dung nhan của anh còn rất quyến rũ… Nhìn gương mặt gầy yếu của cô, Sở Lăng Xuyên không khỏi liền nhớ lại bọn họ tình cảnh quen biết nhau.
Một nhóm người bọn họ bởi vì chơi trò chơi, nên kết quả là Sở Lăng Xuyên phải đi ra ngoài cường hôn một người, cho dù đó là nam hay là nữ, già hay là trẻ. Nếu không làm được chuyện này chính là cháu của con rùa. Sở Lăng Xuyên đương nhiên không thể chấp nhận cái chữ sợ kia, anh đi ra ngoài liền ôm lấy Tố Tố hôn lên.
Chuyện này vẫn chưa phải là dũng mãnh nhất. Dũng mãnh nhất chính là nhóm bọn họ thân là anh em tốt của Sở Lăng Xuyên, thời điểm cùng đối phương giằng co, La Vĩ Khôn bị một cô gái trẻ có tên là Hàm Hàm cưỡng hôn.
Cũng là bởi vì La Vĩ Khôn là đồng lõa của Sở Lăng Xuyên, dinendian.lơqid]on hơn nữa anh lại còn dữ tợn với cô, cho nên, chuyện cường hôn không phải là độc quyền của đàn ông. Chỉ một lúc sau, sau khi La Vĩ Khôn bị cô gái kia ức hiếp, trong óc của anh đều là hình ảnh của cô gái đã cưỡng hôn anh.
Từ đó, cô đi vào trong cuộc sống của La Vĩ Khôn anh, tạo ra cho anh rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Thế nhưng mà... Kết quả thì thế nào, kết quả lại là, cô lại gả cho người đàn ông khác. Cô đã bị La Vĩ Khôn anh làm tổn thương, lại tiếp tục bị khác một người đàn ông khác làm tổn hại.
Nghĩ đến bộ dạng đầy hoảng sợ sợ hãi của Hàm Hàm lúc vừa rồi, trong lòng La Vĩ Khôn lại một lần nữa đau đớn. La Vĩ Khôn không nén nhịn được, liền đưa tay lên, nâng chặt lấy gương mặt gầy yếu của cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt cô, cánh môi của cô.
Đôi môi của cô lành lạnh, không có độ ấm. Trong lòng anh có một nỗi xúc động ma quỷ, đã xui khiến anh hôn lên hai mảnh môi lạnh như băng của cô, muốn cho cô sự ấm áp, muốn hấp thu mùi vị của cô.
Khi môi của anh dừng lại ở trên đôi môi như cánh hoa của cô, một khắc kia, anh càng thêm ý thức tinh tường được, anh đã nhung nhớ cô như thế nào. Mà cũng ở một khắc này, Hàm Hàm liền tỉnh lại, ngay từ đầu cô vẫn còn mơ mơ màng màng không biết xảy ra chuyện gì, sau đó rất nhanh liền tỉnh táo lại, ý thức được là La Vĩ Khôn đã hôn cô.
Thời điểm cô đưa tay đẩy anh ra, La Vĩ Khôn ngược lại, lại ôm cô chặt hơn, gấp gáp và thâm tình hôn hít lấy cánh môi mềm mại đã lâu không gặp lại. Hàm Hàm chống đối, phản kháng, La Vĩ Khôn liền buông lỏng đôi môi của cô ra, nhưng vẫn không chịu nới thân thể của cô ra, chính là đặt cằm đặt ở trên vai cô, trầm mặc.
"Anh, cái đồ vô lại này! Buông tôi ra!" Hàm Hàm buồn bực mắng La Vĩ Khôn, cũng dùng sức giãy dụa. Có lẽ là La Vĩ Khôn cố ý buông lỏng lực đạo, nên Hàm Hàm rốt cục một phen đẩy được anh ra, mở cửa xe, cũng chẳng quan tâm đến bên ngoài trời đang mưa, cứ thế chạy về hướng cửa nhà.
La Vĩ Khôn không nhìn thấy rõ bóng dáng của cô, chỉ thấy mưa rơi. Anh liếm một chút lên đôi môi của mình, trên mặt anh tựa như vẫn còn có hương vị của Hàm Hàm, Anh giơ tay lên chạm một chút lên trên chỗ môi vừa bị cô cắn, ánh mắt trở nên thâm thúy. Hàm Hàm, cô còn có thể cho phép anh đi vào trong lòng cô nữa hay không?
Trước kia, khi Hàm Hàm kết hôn, có hôn nhân, anh đã phải ẩn nhẫn, không đi quấy rầy cô. Hiện tại cô đã độc thân, lúc này đây, anh không nên lại để lỡ mất Hàm Hàm bảo bối của anh nữa!
Tố Tố vốn là chuẩn bị một bàn ăn ngon để chiêu đãi Hàm Hàm, ấy thế mà lại cô ấy lại tăng ca không tới được.
Ngày hôm sau đi làm, cô gọi điện thoại cho Hàm Hàm mới biết được, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là Hàm Hàm đã gặp Chu Gia Hiền, hắn lại muốn phục hôn, còn cam đoan về sau sẽ không bao giờ động thủ nữa. May mắn là Hàm Hàm cũng không tin những lời này của Chu Gia Hiền, cũng đã quyết tâm sẽ không về lại với hắn nữa! Cô đối Chu Gia Hiền chỉ tràn đầy sợ hãi cùng oán hận.
Cuối cùng, nghe thấy Hàm Hàm nói là La Vĩ Khôn đã đưa cô về nhà, tim của Tố Tố lại không nhịn không được mà đập nhanh hơn. Vừa mới bước ra khỏi sự thương tổn của hôn nhân, Hàm Hàm cũng đừng lâm vào một tình thương khác nữa. Bất quá đối với La Vĩ Khôn, Tố Tố không phát biểu ý kiến, sợ lại gây ra chủ ý lỗi lầm gì chăng. Cô chỉ là nhắc nhở Hàm Hàm làm chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng, đừng xúc động. Thật sự là, cô rất lo lắng thay cho cô nhóc kia, gặp được người đàn ông nào cũng không làm cho cô bớt một cái lo.
Đảo mắt đã lại đến thứ sáu, Sở Lăng Xuyên sắp trở về rồi. Trước kia anh nửa tháng một lần mới về nhà. Hiện tại mỗi tuần lễ anh đều có thể về nhà, đương nhiên là ngoại trừ có những lúc bị tạm thời thay đổi.
Đối với chuyện trở về nhà của mình, Sở Lăng Xuyên vẫn luôn là rất chấp nhất. Đương nhiên cái chuyện trở về nhà kia chính là chuyện hàng đầu cần cố gắng của anh, chẳng qua, quan trọng nhất vẫn là Tiểu Bao Tử và Tố Tố cùng phải phối hợp.
Tố Tố tan tầm về nhà nếu so với Sở Lăng Xuyên đương nhiên là sẽ sớm hơn. Cho nên cô sớm trở về chuẩn bị cơm chiều, Sở Lăng Xuyên cũng gọi điện thoại trở về, nói đại khái khoảng bảy giờ anh sẽ về nhà, Tố Tố liền để lại cơm chiều cho anh.
Tiểu Bao Tử mỗi khi đến ngày chủ nhật liền rất vui vẻ. Vì ở thời điểm đó, ba ba sẽ về nhà, mẹ cũng không phải đi làm, ông ngoại cũng không đi làm. Những người thân yêu nhất trong lòng của nhóc đều có thể ở cùng với nhóc.
Lúc ăn cơm, Tiểu Bao Tử có cái vẻ nói lẩm bẩm, nhắc đến ba ba, không biết bao giờ mới về ăn cơm đây. Tố Tố đành phải dỗ dành con trai: "Con trai, ba ba phải bảy giờ mới trở về. Hiện tại mới sáu giờ, mới sáu giờ thôi, chính là còn phải đến một giờ nữa, con nghe có hiểu không? Phải chờ đến khi con ăn cơm nước xong, đã ăn hết cơm sạch sẽ rồi thì ba ba sẽ trở lại với con. Cho nên hiện tại con phải ăn cơm ngoan ngoan, có biết không?"