Editor: Mẹ Bầu
An Quốc Đống đúng là đang đi công tác ở khác thành phố, bất quá, cuối tuần cũng sẽ trở lại rồi. Mấy ngày nay Tiểu Bao Tử chỉ có vây quanh mẹ cùng bà ngoại. Mà Tố Tố cũng đã nói với Lý Nguyệt Hương rồi, cô phải về nhà ở, cho nên sau khi tan tầm bớt chút thời gian rảnh rối để thu dọn đồ đạc.
Kỳ thực, lúc Sở Lăng Xuyên không có ở nhà, khẳng định đại đa số thời gian cô sẽ vẫn ở nhà của cha mẹ. Có chuyển hay không chuyển, kỳ thực cũng không có ý nghĩa gì lớn. Cho nên cô cũng liền thu thập này nọ một ít quần áo để thay đổi ra, cùng những đồ dùng của Tiểu Bao Tử.
Thứ sáu, vào buổi sáng Sở Lăng Xuyên liền gọi điện thoại về nhà. Tố Tố đã đi làm rồi, Sở Lăng Xuyên lại thật kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho Tiểu Bao Tử. Anh nói cho con trai biết cái gì gọi là về nhà, cũng không biết cậu nhóc nghe có hiểu hay không. Có lẽ cậu chỉ hiểu được một chút, @MeBau*diendan@leequyddonn@ bất quá, cũng không quan hệ lắm, từ thực tiễn về sau này, từ từ cậu nhóc sẽ hiểu rõ.
Buổi chiều, lúc bảy giờ, Sở Lăng Xuyên trở lại trong nhà cha mẹ vợ để đón vợ con của mình về nhà. Anh mở cửa đi vào, không nói năng gì, muốn cho Tiểu Bao Tử một sự kinh ngạc, nên nhẹ tay nhẹ chân đổi giày đi đến phòng khách. Anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử gác chân ngồi ở trên ghế sofa, thân thể nho nhỏ ôm trong lòng một cái túi lớn, rất cao, che kín cả đầu của cậu nhóc.
Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng đáng yêu như thế của Tiểu Bao Tử, không sao nhịn được cười. Lúc này Tố Tố từ trong phòng ngủ đi ra, muốn nói ra với con trai, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ra hiệu cô chớ có lên tiếng. Tố Tố liền phối hợp không lên tiếng nữa.
Thời điểm soái ca bổ nhào về phía Sở Lăng Xuyên, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Sở Lăng Xuyên làm một đã làm tư thế nằm sấp xuống. Soái ca ngoan ngoãn nằm trên đất, Sở Lăng Xuyên thì lặng yên không một tiếng động đi tới bên sofa.
Mà Tiểu Bao Tử chính cố hết sức nghiêng đầu nhìn Tố Tố, căn bản là không chú ý tới mũ mũ của mình đã về nhà, chỉ cảm thấy vị trí bên người giống như bị người nào đó đè ép i xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc cứ cọ cọ ở bên cạnh chiếc túi lớn kia, quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện ra, người ngồi bên cạnh mình chính là ba ba. Cậu nhóc dường như không dự đoán được ba ba sẽ xuất hiện, bị ba làm cho kinh ngạc, ánh mắt mở trừng tròn xoe, miệng há thật to, nước miếng còn nhỏ giọt ra ngoài. Nhìn cậu nhóc như vậy thật sự là cực kỳ đáng yêu.
Sở Lăng Xuyên cũng cố ý trợn to mắt nhìn Tiểu Bao Tử ngẩn người, sau đó anh hướng về phía nhóc làm thành mắt lác. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiểu Bao Tử được Sở Lăng Xuyên trêu đùa đến cười rộ lên khanh khách. Cu cậu cũng rất mau chóng phản ứng kịp, buông luôn chiếc túi lớn ra, gian nan đứng dậy, vui vẻ kêu lớn: 'Ba ba', đồng thời thân mình cũng nhào vào trong lòng Sở Lăng Xuyên. Bàn tay nhỏ bé cũng sờ sờ lên lỗ tai, miệng, cằm của Sở Lăng Xuyên vô cùng thân thiết.
Tố Tố nhìn thấy con trai như vậy, không nhịn được liền cười rộ lên. Lý Nguyệt Hương cũng từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ đầy cao hứng của Tiểu Bao Tử, thì cười lên ha ha, nói: "Tiểu Bao Tử cũng chờ con đã lâu rồi đấy."
Đúng như thế, cậu nhóc vậy mà đã ở chỗ này ôm chiếc túi kia chờ ba ba của mình đã hơn nửa ngày rồi. Ai khuyên cũng đều không nghe, chính là cứ ôm chiếc túi kia chờ Sở Lăng Xuyên trở về, khiến cho Tố Tố cùng Lý Nguyệt Hương dở khóc dở cười.
"Đồ ăn hâm nóng lại cho anh rồi đó. Anh hãy đi ăn cơm trước đi đã." Tố Tố nói xong đi tới phòng bếp. Sở Lăng Xuyên cũng ôm Tiểu Bao Tử lên cao đứng dậy, hỏi Lý Nguyệt Hương, "Mẹ, ba đâu rồi ạ?"
"Đi công tác ở ngoại thành rồi. Ông ấy vừa gọi điện về nói, phải muộn thì mới trở lại, trước đi ăn cơm đã." Lý Nguyệt Hương nói xong hơi nhéo một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử trên mặt, "Đi ăn cơm cùng với ba ba nào!"
Tiểu Bao Tử cùng Sở Lăng Xuyên đi ăn cơm, cu cậu ngồi an vị ở trong lòng ba của mình. Sở Lăng Xuyên há mồm to ăn, Tiểu Bao Tử ở một bên còn thỉnh thoảng kêu gọi anh ăn cái này cái kia, cực kỳ tri kỷ.
Ăn cơm tối xong, Tố Tố dọn dẹp phòng bếp. An Quốc Đống ăn ở bên ngoài rồi mới trở về, cho nên không cần để lại cơm chiều cho ông. Sở Lăng Xuyên thừa dịp Tiểu Bao Tử cùng Lý Nguyệt Hương đi chơi bên ngoài, liền đi đến phòng bếp, tiến đến phía sau Tố Tố ôm lấy cô: "Bảo bối, một lát nữa chúng ta về nhà nhé, được không?"
Tố Tố thoáng hơi ngơ ngác một chút, sau đó mới nói: "Em lại thích cuộc sống vô cùng đơn giản như bây giờ, làm một người sống vô cùng đơn giản, không hy vọng bởi vì trở về nhà với anh mà phải thay đổi."
Sở Lăng Xuyên đương nhiên biết Tố Tố nói như vậy là có ý gì, "Anh sẽ không miễn cưỡng em, trừ phi chính em nguyện ý. Anh hi vọng em luôn được vui vẻ, bảo bối ạ. Anh cũng sẽ không bao giờ bởi vì anh, hoặc là người nhà của anh, mà làm cho em phải chịu sự uất ức nữa." Nói xong anh hôn lên trên mặt cô một cái, "Hãy tin tưởng anh!"
Tố Tố không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh, có những lời không cần thiết phải nói ra hết. Rửa sạch sẽ nồi bát xong, Tố Tố cùng với Sở Lăng Xuyên từ phòng bếp đi ra ngoài. Sở Lăng Xuyên thật sự cũng không vội vã muốn đi, chính là cùng chơi với Tiểu Bao Tử.
Lý Nguyệt Hương nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã tám giờ, cũng biết Sở Lăng Xuyên không đề cập tới chuyện rời đi, là không muốn bọn họ đi rồi, thì chỉ còn lại có một mình bà ở nhà. Hai vợ chồng muốn quan tâm đến bà, nhưng Lý Nguyệt Hương cũng là một người luôn quan tâm đến người khác, liền thúc giục bọn họ: "Tám giờ rồi đó, hai đứa trở về nhà đi! Một lát nữa trẻ con phải ngủ rồi, ba con cũng lập tức trở lại bây giờ đấy."
Ở dưới sự thúc giục của Lý Nguyệt Hương, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đã có thể mang Tiểu Bao Tử rời đ. Trước khi đi, Tiểu Bao Tử còn hôn đi hôn lại trên mặt Lý Nguyệt Hương, cuối cùng mới vung bàn tay nhỏ bé nói với bà nói bye bye tạm biệt.
Tố Tố theo Sở Lăng Xuyên đi xuống lầu, Tiểu Bao Tử ghé vào trên vai của Sở Lăng Xuyên, đầu cứ hết quay phải lại quay trái, tựa như không rõ là phải đi đâu vậy. Tóm lại là, nhóc chỉ biết phải ở cùng với ba mẹ.
Sau khi đi xuống lầu, Sở Lăng Xuyên mở cửa xe, Tố Tố đón con trai từ trong ngực anh, ngồi ở trên ghế trước. Sở Lăng Xuyên cũng lên xe, anh khởi động xe, quay đầu nhìn thoáng qua vợ con, lúc này mới lái xe rời đi.
Buổi tối, trên đường xe chạy không nhiều lắm, hơn nữa Sở Lăng Xuyên lại nóng lòng muốn trở lại nhà, cho nên chạy xe có chút hơi nhanh. Lúc này ở trong xe cũng yên lặng một mảnh, đột nhiên Tiểu Bao Tử dùng giọng nói non nớt mềm mại kêu lên: "Ba ba... Chậm thôi..."
Chỉ một câu nói có bốn chữ của Tiểu Bao Tử, lại gây chấn động cho cả Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên. Không ai có thể tin được cái lời dặn dò này lại được nói từ trong miệng một đứa trẻ con nói ra, nên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hai người cùng không sao nén nhịn được đều nhìn sang Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc nói với Sở Lăng Xuyên lái xe chậm lại một chút, không biết là đã học từ lời nói của người lớn, hay là giờ phút này nhóc cảm thấy xe chạy nhanh quá. Tóm lại chính là bốn chữ thôi, nhưng lại gây cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố sự kinh ngạc không thôi. Hai người vừa ngạc nhiên vừa kích động, một lần nữa lại cảm thấy suy nghĩ của đứa nhỏ thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Tố Tố không thể nén nhịn được, liền cúi đầu hôn một cái lên trên mặt của Tiểu Bao Tử, vẻ mặt cười thật hạnh phúc. Giờ khắc này cô mới chậm chạp phát hiện ra, con trai của mình dường như đã trưởng thành rồi. Nhóc đã biết rất nhiều chuyện, cũng đúng thôi, mấy ngày nữa cu cậu liền đã được một tuổi rưỡi rồi.