Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 108-1: “Chính tay đâm” tiểu tam 1




Editor: Uyên Xưn

=== ====== ====

Khi Tố Tố trở về nhà, tâm tình không được tốt lắm, thấy Tiểu Bao khả ái, phiền não tạm thời bỏ quên chín tầng mây.

Trong nhà thiếu mất một người, đó là Sở Lăng Xuyên, trước khi đi, anh nói với mẹ An rằng mình đi sang thành phố Q thăm ba mẹ.

Sở Lăng Xuyên tạm thời biến mất, xem như anh tránh được một kiếp nạn, nếu không, cô không biết mình sẽ làm những gì. 

Hôm nay cô rất tức giận, đã rất lâu rồi chưa từng tức giận như vậy.

Vụng trộm, cô vụng trộm chỗ nào? Cô đã làm rõ chuyện này rồi có được hay không?

Ban đầu do Tô Tuệ Vân hãm hại, cô và Sở Lăng Xuyên cãi vã kịch liệt, giận, hận, không liên lạc lâu như vậy, cái gì cũng dần phai nhạt.

Gặp lại Sở Lăng Xuyên, thậm chí cô còn lười so đo ban đầu ai đúng ai sai, thậm chí còn không buồn đi chất vấn anh tại sao lại không từ mà biệt, thậm chí ngay cả lời nhắn cho cô cũng không chịu lưu lại.

Ban đầu cô vô cùng để ý chuyện đó, nhưng thời gian dần trôi qua, chuyện đó đã không phải là vấn đề lớn nữa. Thậm chí cô rất ít khi nhớ đến anh.

Cô cho rằng cái gì mình cũng không để ý, nhưng hôm nay nghe hai vợi chồng tài xế nói, chuyện cũ bị người ta lôi ra, nếu như không có cặp vợ chồng kia, cô vĩnh viễn không biết, thì ra, còn có chuyện như vậy.

Có lẽ mục đích của Tô Tuệ Vân không phải khiến Sở Lăng Xuyên hiểu lầm, cũng không phải vì chụp vài tấm ảnh, mà muốn cho Triệu Đình Phương hiểu lầm.

Cuối cùng cô ta cũng được như ý, đáng giận, đáng ghét, người phụ nữ này thật khiến người ta chán ghét.

Tố Tố vẫn tắm rửa, dỗ dành Tiểu Bao ngủ như bình thường, chỉ khi cô đứng trước gương, vén mái tóc lên, vết sẹo trên trán mới lộ ra.

Nhìn vết sẹo, trước kia cô sẽ chết lặng, thỉnh thoảng sẽ hơi sửng sốt, nhưng hôm nay, trong đầu toàn là sự giận dữ của anh, cảnh anh ném gạt tàn thuốc, sau đó một mình cô vì sự tức giận của anh mà thương tâm khổ sở.

Cô cố gắng đi tìm anh để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không có kết quả, về sau mới biết được từ miệng Sở Việt Dương, anh đã đi thi hành nhiệm vụ.

Cô nhớ, lúc anh rời đi, có lẽ thật sự cho rằng giữa cô và Thẩm Hạo Vũ thật sự như lời mọi  người nói, cho nên không thương cô, cộng thêm không chào mà biệt, không ai biết trong lòng cô có bao nhiêu thương tâm.

Cô khóc lớn trong lòng ba mẹ, cơ thể như người mất hồn, nếu không bởi vì mang thai, cô không biết, bản thân sẽ sa sút bao lâu, không biết lòng cô sẽ đau đớn bao lâu. uyenxun

Chưa từng có ai làm cô thương tâm đến như vậy, kể cả năm đó Thẩm Hạo Vũ rời đi, cũng không khiến cô tuyệt vọng đến thế, giống như toàn bộ thế giới xung quanh đều sụp đổ.

Tố Tố hít sâu một hơi, cô không nhịn được nghĩ, nếu như không có Tô Tuệ Vân hãm hại, cô cũng không ngủ cả đêm ở nhà Thẩm Hạo Vũ, Triệu Đình Phương cũng không tức giận té xỉu dưới nhà, Sở Lăng Xuyên cũng không vì thế mà tức giận, không từ mà biệt, cô cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức như thế này.

Nếu như không phải do một tay Tô Tuệ Vân kia, lúc anh đi thi hành nhiệm vụ, nhất định sẽ lưu luyến nói với cô: Bảo bối, anh muốn đi một thời gian, em ở nhà nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh về.

Trong lúc đó, anh sẽ ôm chặt cô, hôn cô, để cô biết, anh yêu cô nhiều như thế nào. Cô cô sẽ liều mạng gật đầu, dùng sức hôn anh, nói cho anh biết, cô sẽ chờ anh về, mặc kệ đợi bao lâu.

Hai năm sau, anh trở về, cô sẽ nhào vào ngực anh, khóc một trận thỏa thuê, ôm chặt anh không rời, sau đó ôm Tiểu Bao đến trước mặt anh, để cho anh khiếp sợ, sững sờ, vui mừng.

Nhưng tất cả, chỉ vì người phụ nữ Tô Tuệ Vân kia, khiến hai người hiểu lầm, khiến mọi chuyện cũng thay đổi.

Hiện tại, giờ phút này, cô nghĩ đến tâm tình của Sở Lăng Xuyên, tính mạng mẹ mình treo lơ lửng, trong lòng anh chắc chắn lo lắng gấp gáp, lại biết chuyện cô và Thẩm Hạo Vũ, cho nên anh càng tức giận với cô.

Về đến nhà, trong lúc nóng giận, lại thấy cô mặc áo sơ mi nam xuất hiện, đúng là càng đổ thêm dầu vào lửa, cô lại chọc giận anh thêm một chút, nói anh lạnh lùng vô tình, vì vậy anh mới ném gạt tàn rồi bỏ đi.

Mặc dù cô biết rõ chuyện này là do Tô Tuệ Vân, nhưng khi biết anh nổi giận không đơn thuần là do cô mặc áo của Thẩm Hạo Vũ, mà là do bệnh tình của mẹ anh, tâm tình của cô cũng không có cách nào bình tĩnh.

Anh tin lời của người nhà, hoài nghi cô, đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người cô, cho nên cố ý về hỏi tội.

Lúc ấy có lẽ anh muốn hỏi cô hai chuyện, thứ nhất, bởi vì cô mà Triệu Đình Phương thiếu chút nữa mất mạng, thứ hai, cô có gian tình với Thẩm Hạo Vũ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tố Tố run sợ, cô cũng coi như là người bị hại, tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên người cô?

Vụng trộm, cô vụng trộm cái quỷ gì?

Không biết là tức Triệu Đình Phương theo dõi, hay là tức Sở Lăng Xuyên hưng sư vấn tội, hoặc là hận Tô Tuệ Vân vô sỉ thiết kế.

Hôm nay tâm tình của cô khó chịu đến cực điểm, chỉ muốn tìm Sở Lăng Xuyên hay Tô Tuệ Vân để đánh một trận.

Hừ, nếu như anh tin lời người nhà, nghi ngờ cô, làm gì mang bộ dáng yêu cô như vậy, thấy Tiểu Bao còn cho rằng là con mình, nói không chừng còn cho là con người khác….rõ là….thật quá đáng.

Nhưng trong đầu cô hiện lên vết thương trên ngực anh, nếu như phát súng kia lệch một ly nữa thôi, như vậy, anh không chào mà đi, vĩnh viễn.

Mẹ An nhận ra cảm xúc của Tố Tố không tốt, vào trong phòng xem một chút, lại phát hiện cô vẫn trong nhà vệ sinh, bà nhẹ nhàng đi tới, gõ cửa, “Tố Tố.”

Tố Tố hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình suy nghĩ lung tung những thứ gì, làm sao cô lại nghĩ nhiều như vậy, không nhịn được lắc đầu, không muốn, không muốn, cô lẩm bẩm, sau đó xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

“Mẹ, sao vậy?”

“Lời này mẹ nên hỏi con mới đúng, hôm nay đi ra ngoài có chuyện gì, về nhà một bầu tâm sự?” Mẹ An hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tiểu Bao.

Tố Tố sửng sốt, tiếp theo lắc đầu: “À, không có gì, con đi siêu thị gặp phải người ăn nói lung tung, ảnh hưởng đến tâm tình. Không có chuyện gì, mẹ, không còn sớm, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi.” lllequydonn-đienan

Lời nói qua loa này khiến bà hết sức hoài nghi, chỉ là cũng hết cách, Tố Tố không nói, có lẽ không phải chuyện lớn gì.

Bà xác định Tố Tố không có vấn đề gì nữa mới ra khỏi phòng, trước khi đi còn chạy lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao.

Tố Tố quyết định không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, cố gắng ôm con trai bảo bối rồi chìm vào giấc ngủ.

Chủ nhật, thời tiết rất tốt, ba An không có ở nhà, Tố Tố, mẹ An mang Tiểu Bao ra công viên chơi. Tiểu Bao đặc biệt phấn khích, cũng không muốn ai ôm, chỉ một mực chạy xung quanh, Tố Tố chỉ có thể đuổi theo phía sau.

Dáng dấp Tiểu Bao quả thực đáng yêu, người qua đường còn không nhịn được trêu chọc bé, Tiểu Bao không sợ người lạ, rất bình tĩnh trước cái nhìn xung quanh.

Chỉ là, bé không thích bị người ta sờ mặt, tránh đầu liên tục, nhưng trước khi người đó đi, bé sẽ nói bái bai, càng làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Chủ nhật nhanh chóng trôi qua, tuần mới cô vẫn phải làm việc bình thường, lúc rảnh rỗi sẽ ngồi xem ảnh con trai mặc đồ quân nhân.

Bận rộn một ngày, đến lúc tan việc, cô lái xe ra cổng trường, bắt gặp một bóng lưng rất quen thuộc, đang nói chuyện với một người phụ nữ ở dưới bóng cây.

Tố Tố không nhịn được dừng xe lại, rốt cuộc thấy Sở Lăng Xuyên, mà người phụ nữ kia, cô không khỏi trợn mắt, người đó không phải ai khác, chính là Tô Tuệ Vân.

Người này, thật đúng là âm hồn bất tán, khuya ngày hôm trước cô vẫn còn thăm hỏi, hôm nay liền xuất hiện, Tố Tố không cách nào đè nén lửa giận trong lòng mình.

Hai năm không gặp, cuộc sống của cô không còn ngột ngạt, vậy mà Sở Lăng Xuyên vừa về, cô ta đã xuất hiện rồi, tin tức cũng thật nhanh, có lẽ biết thông tin bên quân đoàn.

Tính toán một chút, cô ta cũng bằng tuổi Sở Lăng Xuyên, năm nay cũng đã 33 đi. Chẳng lẽ cố chấp như vậy, không phải Sở Lăng Xuyên không lấy, thậm chí đợi anh trong suốt hai năm thi hành nhiệm vụ?

Trong lúc Tố Tố suy nghĩ miên man, Sở Lăng Xuyên chợt xoay đầu lại, thấy xe Tố Tố, anh vội đi tới, mà Tô Tuệ Vân cũng theo sau.

Tô Tuệ Vân bảo dưỡng rất tốt, mặc dù có dấu vết năm tháng, không sánh bằng những thiếu nữ mười tám, mười chín, nhưng ở cái tuổi này, vẫn có thể hấp dẫn ánh nhìn của đàn ông.

Sở Lăng Xuyên trực tiếp lên xe, khuôn mặt thâm trầm, xem ra sự xuất hiện của Tô Tuệ Vân khiến anh không hề thoải mái, anh thúc giục: “Lái xe!”