Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 102-2: Bảo bảo cất tiếng khóc chào đời 2




Editor: Uyên Xưn

=== ====== ======

An Quốc Đống lấy đồ vẫn giấu ở phía sau ra, là loại bánh ngọt cô thích ăn nhất, Tố Tố không nhịn được cười, cô cảm động, hôn lên mặt ba một cái: “Cảm ơn ba.”

Ba An đi rửa tay, Tố Tố cầm bánh ngọt vào phòng ăn, tiếp tục giúp mẹ, chẳng mấy chốc mà cơm tối đã xong xuôi, ba người một nhà quây quần bên nhau, không khí hết sức vui vẻ.

Trước khi nâng chén, chúc mừng sinh nhật Tố Tố, Tố Tố cũng chúc sức khỏe ba mẹ, sau đó vui vẻ ăn cơm, ở giữa còn một món đang đậy nắp.

Đây chính là đồ ăn Lý Nguyệt Hương cố ý làm, “Con gái, đây là mẹ cố ý chuẩn bị sinh nhật cho con đấy.”

Bà mở nắp ra, Tố Tố tò mò nhìn, bên trong từng miếng nhỏ xếp đều đặn, nhưng cô chỉ cảm thấy buồn nôn: “Mẹ, đây là cái gì?”

“Thịt chim, cái này ăn ngon lắm.”

Thịt chim? Tố Tố chỉ cảm thấy buồn nôn, che miệng, chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận.

Sau khi ói xong, cô đứng trước vòi hoa sen rửa mặt, soi gương, nhìn bản thân trong gương, đột nhiên giật mình lùi về sau.

Lúc này mẹ An đi vào, có chút nghi ngờ, quan sát kĩ Tố Tố rồi nói: “Tố Tố, con là….” Có phải có hay không?

Tố Tố nhìn mẹ, đầu tiên là sững sờ, sau đó vui mừng nắm tay bà, “Mẹ, có phải là, có phải là con mang thai không?”

Lý Nguyệt Hương cũng vui mừng, quên mất quan hệ giữa cô và Sở Lăng Xuyên, chỉ muốn tâm nguyện được làm mẹ của con gái mình được thành hiện thực, con bé đã hai lần sinh non rồi.

“Mẹ, con đi mua que thử thai!” Tố Tố kích động chạy ra ngoài, “Đợi chút, để mẹ đi cùng.”

Hai mẹ con ra ngoài như một cơn gió, An Quốc Đống không hiểu gì, bỗng liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của Tố Tố, không nhịn được mỉm cười.

Tố Tố mua rất nhiều que thử thai, tất cả đều cùng chung kết quả, mang thai, cô thật sự mang thai, cô vẫn luôn lo lắng về điều này. Cô thật sự được làm mẹ rồi!

Lý Nguyệt Hương không kịp đợi, đẩy cửa đi vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, bởi vì kích động mà hồng lên, cô cầm mấy que thử thai đưa hết cho bà xem: “Mẹ, mẹ nhìn xem, con mang thai sao? Con không nhìn lầm chứ?”

Lý Nguyệt Hương nhìn kĩ, cười nói: “Đúng là mang thai rồi.”

Trong lòng Tố Tố kích động, mong muốn của cô rốt cuộc cũng thành sự thật, lần này cô không thèm để ý đến tình trạng giữa mình và Sở Lăng Xuyên, bởi vì đều không ảnh hưởng đến mong muốn của cô.

Đúng, đứa bé này là của cô, cùng lắm thì mình cô nuôi, cùng cha mẹ nương tựa vào nhau, bất luận như thế nào, cô sẽ không từ bỏ nó, không thể từ bỏ.

Cô đã mất hai đứa bé, lần này, không thể tiếp tục như thế nữa. Đây là trời cho cô món quà sinh nhật mà cô mong muốn nhất, bảo bảo cô chờ rốt cuộc cũng tới rồi.

Tố Tố không nhịn được cười khúc khích, nhưng nhanh chóng trở nên khẩn trương: “Mẹ, lần này liệu có mang thai giả nữa không?”

“Không biết, sẽ không!” Lý Nguyệt Hương mang Tố Tố ra ngoài, sau đó nói với An Quốc Đống: “Tố Tố mang thai, ông đấy, sắp được làm ông ngoại rồi.”

Người một nhà tiếp tục ăn cơm, thương lượng ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, xác định xong xuôi mới có thể an tâm được, rốt cuộc trên khuôn mặt Tố Tố cũng xuất hiện nụ cười.

Sau bữa cơm chiều, Tố Tố vẫn trong trạng thái hưng phấn không ngủ được, chỉ là, bây giờ cô không chỉ có một mình, bảo bảo không thức đêm được, cô phải là một người mẹ mạnh khỏe.

Tố Tố hạnh phúc chìm dần vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau, cô theo ba mẹ đến bệnh viện, kết quả cô đã mang thai bảy tuần rồi, hơn nữa đứa bé phát triển rất tốt.

Nếu là lúc trước, Tố Tố sẽ lập tức chia sẻ chuyện này với Sở Lăng Xuyên và người nhà của anh, nhưng bây giờ, không cần nữa, cô cũng không có ý định này.

Nói ra không chừng lại hoài nghi đứa bé không phải con của Sở Lăng Xuyên, cần gì chứ.

Mà ba mẹ An cũng không có ý định này, nếu Sở Lăng Xuyên có lòng, tự nhiên sẽ biết, vô tâm thì thôi đi.

Một tuần lại trôi qua, ba An bắt đầu làm việc, Tố Tố cũng thế, còn mẹ An thì suy nghĩ làm thế nào để bồi bổ cho cô, cho tốt với đứa bé.

Chỉ là, từ hôm sinh nhật nhìn thấy thịt chim, bây giờ Tố Tố cứ nhìn thấy thịt là lại ói, cho nên rất lâu rồi trên bàn cơm mới có thịt.

Lần này mang thai, phản ứng của Tố Tố cũng không lớn lắm, nôn nghén cung bình thường, đứa bé trong bụng mỗi ngày một lớn lên.

Hai tháng, ba tháng… thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ bụng Tố Tố đã to lắm rồi, dự đoán chừng mười ngày nữa sẽ sinh.

Mà Sở Lăng Xuyên vẫn không có tin tức, đã tám tháng, tám tháng nay không có bất kì tin tức gì, đối với Tố Tố như thế nào.

Cô từ giận anh, oán anh, hận anh, lo lắng cho anh, đến bây giờ tâm phẳng lặng, cả người của cô chỉ còn để ý đến mình đứa bé trong bụng.

Nói cô không khó chịu, không đau là giả, nhưng hai người tách ra quá lâu, cô cũng tập thành thói quen không có anh, anh trở thành người có cũng được, không có cũng không sao.

Giống như chồng chỉ là người được thêm vào trong sổ hộ khẩu thôi vậy, anh đã trở nên xa xôi, hư vô.

Có lúc nửa đêm tỉnh lại, cô sẽ hoảng hốt, cảm giác anh từng tồn tại không chân thật.

Đã rất lâu rồi cô không nhớ đến anh, chỉ là đến lúc sắp sinh, cô lại bắt đầu nghĩ, nếu lúc bảo bảo sinh ra anh trở về, cô sẽ quên những thứ kia, những chuyện không vui, sống thật tốt cùng với anh và bảo bảo.

Cô không nhịn được cười nhạo mình, đây là cô đơn phương mà thôi, tám tháng, không một cuộc điện thoại, cũng không có tin tức, cô bị anh bài trừ ra thế giới của mình.

Khi anh rời đi, khi anh từ biệt người nhà bỏ lại cô, thì chuyện này đã định, cô và anh là người của hai thế giới.

Trong tám tháng này, không riêng gì Tố Tố thay đổi, Sở Việt Dương đã được thăng lên làm Phó Thị trưởng, ba An được thăng lên Phó cục trưởng.

Nghe nói Sở Vệ Bình đã mang Triệu Đình Phương đến một nơi ấm áp hơn để điều dưỡng, bọn họ chưa từng đến thăm Tố Tố, dù đây chẳng qua là hiểu lầm. Hai bên hầu như đoạn tuyệt lui tới.

Chuyện mang thai bên nhà Tố Tố cũng chưa hề đề cập với họ, có lẽ Sở Lăng Xuyên thật sự không cần cô nữa, tội gì cô tự làm khổ mình.

Nếu như cô không còn là người nhà họ, thì họ cũng thế, người nhà của cô chỉ có ba mẹ và bảo bảo thôi.

Trong thời gian Tố Tố ở nhà dưỡng thai, Tiểu Nhiên thường mang theo tiểu công chúa đến thăm cô, bé con hơn một tuổi, mặt mũi hồng hào, vô cùng đáng yêu, khiến Tố Tố cực kì ghen tỵ, cô cũng muốn có một đứa con gái.

Tố Tố vốn cho rằng Tiểu Nhiên và Giản Ngọc Sênh sẽ kết hôn, nhưng cô ấy quá thất vọng với đàn ông, cho nên vô cùng thận trọng, sợ này sợ nọ, không ngờ thế nhưng anh ta đồng ý, đợi một khoảng thời gian.

Hai người họ chưa có động tĩnh gì cả, không biết muốn thử bao lâu, chỉ cần hai người họ vui vẻ là được.

Mỗi lần Tiểu Nhiên tới, Mạc Bân sẽ đi theo, đòi làm cha nuôi đứa bé, bởi vì Tiểu Nhiên là mẹ nuôi tương lai của bé, nên Mạc Bân đành xếp sang một bên, làm cậu thì có thể.

Hàm Hàm dĩ nhiên ít đến, mỗi lần đến đây cũng đều đi theo chồng, nhìn hai người cũng không tệ lắm, Tố Tố bắt đầu lo lắng, chẳng qua là đa nghi.

Hai người họ đều biết chuyện bên nhà họ Sở, đứng dưới góc độ Tố Tố, dĩ nhiên thay cô tức giận, nhất là thất vọng với thái độ của Sở Lăng Xuyên.

La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành chưa từ bỏ ý định với hai người, nhưng mà, ván đã đóng thuyền, bọn họ có hối hận cũng không thể.

Chỉ còn hai ngày nữa là sinh, ba mẹ An nhất thời khẩn trương, ngược lại Tố Tố lại tỏ ra không có vấn đề gì.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Tố Tố tản bộ theo thói quen, dĩ nhiên có mẹ cô đi cùng.

Hai người đang khoác tay nhau đi tới đi lui, đột nhiên Tố Tố cảm thấy eo không thoải mái, “Mẹ, eo con không thoải mái, có thể ngồi một lát không?”

Lý Nguyệt Hương vội vàng: “Sợ là sắp sinh rồi, cái đứa bé này, còn trấn định được như vậy.”

Tố Tố cau mày che bụng: “Không phải còn hai ngày nữa sao?”

“Mẹ….mẹ gọi cho ba con, để ông ấy xuống.”

“Mẹ, đừng khẩn trương, con chịu được.”

Lý Nguyệt Hương thiếu chút nữa ngất đi, bà sinh một đứa con gái thế nào vậy, vào lúc này còn có thể bình tĩnh.

Nói chuyện điện thoại không tới hai phút, An Quốc Đống lái xe tới, vội vàng đỡ hai mẹ con lên.

Tố Tố ngồi trên xe đi bệnh viện, cảm nhận thân thể biến hóa, Lý Nguyệt Hương thì gọi điện cho em gái đến.

Sau khi tới bệnh viện, dì Tố Tố và em họ cô cũng đến, cô ấy dùng máy quay ghi lại khoảnh khắc Tố Tố miễn cưỡng mỉm cười, đến kiên cường trải qua đau đớn.

Không biết đã qua bao lâu, bác sĩ kiểm tra, sau đó đưa vào phòng sinh, Lý Nguyệt Hương nhìn con gái thành như vậy, đau lòng vô cùng, nhưng thân thể bà không cho phép, cuối cùng để em gái và cháu vào.

Tố Tố khổ sở giãy dụa, đau đớn thét lên, thời gian giống như cả thế kỉ, chỉ thấy bác sĩ nói cô dùng sức, không cần thét, bảo bảo đã sắp ra rồi.

Cô dùng sức, không thét, dùng sức, cô muốn gặp bảo bảo của mình, không sợ, không sợ….

Có người bấm cô, rồi sau đó nghe thấy tiếng bác sĩ gọi, phù, rốt cuộc cô cũng được giải thoát, bản thân cũng kiệt sức.

Khi tiếng khóc của trẻ vang lên, trong lòng Tố Tố rất cảm động. Tiểu bảo bối đến với cô trong một buổi chiều, biến cô trở thành người mẹ vĩ đại.

Bác sĩ bảo cô sinh một bé trai, sau đó ôm bảo bảo ra ngoài, trong phòng còn dì và em họ cầm tay cô.

Tố Tố kiệt sức, một lúc lâu sau bảo bảo được ôm vào, bé được đặt trong một xe đẩy nhỏ, Tố Tố nhìn từ xa, lòng đầy cảm động, hạnh phúc.

Bởi vì hạnh phúc, nên khóe mắt không tự chủ được có chảy xuống.