Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 102: Bảo bảo cất tiếng khóc chào đời




Editor: Uyên Xưn

=== ====== ======

Tố Tố trở lại nhà ba mẹ, đôi mắt vẫn đỏ hoe, Soái ca đã đứng trước mặt cô, không nhìn thấy chủ nhân chào đón, hình như nó cũng cảm nhận được sự bi thương của cô, nó dùng đầu cọ vào chân như đang an ủi cô.

Nước mắt Tố Tố lại rơi xuống, khom người ôm Soái ca vào lòng, lúc này Lý Nguyệt Hương đi từ trong nhà ra, thấy một màn này, khẽ cau mày, “Con gái, thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tố Tố gạt lệ, buông Soái ca ra, đứng dậy vào phòng khách, Lý Nguyệt Hương sốt ruột, “Thế nào, nói mẹ coi.”

Bà rất hiểu rõ con gái mình, nếu như không phải chuyện quá thương tâm, kể cả trong lòng uất ức hay mất hứng, cũng chưa bao giờ biểu hiện trước mặt người nhà.

Bây giờ vừa vào cửa đã khóc sướt mướt, nhất định uất ức cực lớn, “Có phải nhà họ Sở bên kia nói gì con, tới đây, ngồi xuống.”

Tố Tố không nhúc nhích, ôm chầm lấy Lý Nguyệt Hương gào khóc như đứa bé.

Hôm nay là ngày nghỉ, cho nên ba An đang ở nhà, bị tiếng khóc làm ảnh hưởng, đi ra ngoài thấy hai mẹ con trước mặt, cau mày hỏi: “Là có chuyện gì, con gái, ai khi dễ con?”

An Quốc Đống hỏi đến, Tố Tố càng thêm thương tâm, không nói được câu nào, ôm chầm lấy ông khóc nức nở, ở trước mặt người ta cái gì cô cũng phải nhịn, giờ phút này, ở trước mặt người thân, cô không thể khống chế được bản thân nữa.

Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống an ủi Tố Tố, cũng không hỏi thêm nữa, để cho cô khóc đủ, phát tiết đủ còn dễ chịu hơn, cũng không biết làm sao, Tố Tố khóc cực kì lâu.

Rốt cuộc cũng mệt, cô ngưng khóc, nhưng chưa hết nức nở, cả người choáng váng, tay chân tê dại, mẹ An đỡ cô về phòng ngủ cho cô nghỉ ngơi.

Ba An đưa khăn lông và một cốc nước nóng tới, mẹ An bảo ông ra ngoài trước cho hai mẹ con tâm sự, mặc dù ông đi ra ngoài, nhưng đâu có tâm tình làm gì khác, đành đứng ở cửa nghe ngóng.

Trong phòng ngủ yên ắng, Tố Tố đang điều chỉnh cảm xúc, sau một lúc, bên trong truyền đến tiếng hai mẹ con nói chuyện, rốt cuộc ông cũng biết vì sao con mình đau lòng như vậy rồi.

Thì ra đều do tiểu tử Sở Lăng Xuyên kia gây họa, lúc trước, ông cũng biết, trước đây hai đứa nó bị người khác quấy rối dẫn đến hiểu lầm, chuyện này con gái mình cũng có lỗi, Lăng Xuyên phát giận cũng là bình thường.

Ông nghĩ thầm, vợ chồng son, ai chẳng có lúc giận dỗi, nên giải thích rõ ràng, huống chi con gái ông cũng không bỏ được tiểu tử kia, người làm ba mẹ ai không mong con hạnh phúc.

Được rồi, bây giờ không nói một tiếng đã đi làm nhiệm vụ, nếu không nói cho ai cũng thôi đi, báo cho người trong nhà, nhưng chỉ có Tố Tố không biết, bảo Tố Tố không đau lòng sao được.

Thái độ của nhà họ Sở kiểu gì đây, người một nhà mà cũng hoài nghi con gái ông, lần này có chứng cứ chứng minh là người bị hại rồi, nếu không có chứng cứ thì sẽ bị hiều lầm mãi như vậy sao?

Bên kia coi Tố Tố là người ngoài như vậy, nếu lần này ly hôn, người đầu tiên ủng hộ là ông, nếu không sau này con gái ông khẳng định sẽ chịu uất ức.

Bên trong không còn nghe thấy tiếng nói nữa, ba An mới xoay người ra phòng khách, sắc mặt tức giận.

Lý Nguyệt Hương từ phòng ngủ đi ra, ngồi cạnh ông, giận quá mắng lên: “Ông nói Lăng Xuyên xem, Tố Tố nhà chúng ta có chỗ nào có lỗi, một năm đã không về nhà được mấy lần rồi, trong nhà có chuyện gì cũng không để ý, Tố Tố thông cảm cho cậu ta nghề nghiệp cực khổ.

Không kiếm chuyện với cậu ta thì thôi, bây giờ còn phát giận ném đồ, có nhiệm vụ, báo hết cho người nhà, chỉ còn mình Tố Tố không biết, con gái chúng ta là cái gì?

Còn nữa, thông gia bên kia đối xử với con bé như thế, ban đầu bắt Tố Tố bỏ đứa bé thứ nhất, đứa bé thứ hai thì lại cho uống thuốc sinh con trai, chúng ta có nói gì đâu, có trách cứ qua đâu.

Hiện tại ông nhìn xem, gia đình đó đối xử với Tố Tố nhà mình như thế đấy! Đúng là người hiền bị bắt nạt, thật hối hận khi ban đầu gả con gái cho gia đình như vậy, chỉ khổ con bé.”

Lý Nguyệt Hương đau lòng cho con gái, mặc dù ba An tức giận, nhưng cũng không muốn thêm dầu vào lửa, sợ vợ mình làm ra chuyện, đành vỗ vai bà trấn an: “Bà xem lại mình đi, khóc cái gì, đừng làm tổn hại đến thân thể.”

Hai ông bà không nói rõ, chỉ là vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng có ăn ý, biết rõ tâm ý đối phương, lần này ly hôn bọn họ tuyệt đối không ngăn cản, đừng tưởng rằng không có nhà họ Sở thì không sống được.

Ngày quốc tế lao động, Tố Tố nằm lỳ trong nhà, tâm tình rất kém, mẹ An cố gắng mang cô ra ngoài đi dạo nhưng cũng không khá lên chút nào, lần này Sở Lăng Xuyên đã làm tổn thương Tố Tố nặng nề.

Sau khi kì nghỉ kết thúc, Tố Tố tự nói với mình, coi như không có một người tên Sở Lăng Xuyên, cô vẫn sống tốt, sống để không có lỗi với bản thân.

Mặc dù có lòng này, nhưng làm đâu dễ, nhưng cô vẫn phải cố gắng.

Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật Tố Tố, mà cô lại quên mất, tan việc là về nhà luôn: “Mẹ, con đã về.”

“Về rồi à?” Giọng nói của mẹ An vọng ra từ trong phòng bếp, Tố Tố đổi giày, rửa tay, vào bếp xem, thấy mẹ làm rất nhiều món ngon, cô liền bốc một con tôm to, nhét vào miệng, rước lấy ánh mắt xem thường của Lý Nguyệt Hương.

Tố Tố cười hắc hắc một tiếng, vốn định lấy thêm một con tôm nữa nhưng không dám nữa: “Mẹ, hôm nay là ngày mấy, sao làm nhiều đồ ăn ngon như vậy?”

Lý Nguyệt Hương không khỏi than thở: “Con đúng là hồ đồ rồi, hôm nay sao, là sinh nhật mình đấy!”

Tố Tố ngẩn người, hôm nay là sinh nhật 27 tuổi của cô sao, lại thở dài, thế nhưng cô chưa hề nhận được chúc mừng của Tiểu Nhiên và Hàm Hàm, hai người này thấy sắc quên bạn mà.

Đồng nghiệp thì, dĩ nhiên nếu cô không nói, rất khó biết. Tố Tố cố ý đùa Lý Nguyệt Hương, đem mặt dán sát vào vai bà: “Mẹ, con trông có vẻ không già nha, đã 27 tuổi rồi, sao có thể nhanh như vậy chứ.”

“Đi, đồ phá đám, già cái gì mà già, gọi điện thoại cho ba con, hỏi xem khi nào ông ấy trở lại.”

Tố Tố hôn một cái lên má bà: “Mẹ, yêu chết mất.”

“Buồn nôn vừa thôi, thật là….” Mẹ An đẩy Tố Tố ra, cô ra ngoài lấy điện thoại gọi cho ba, vừa có người nghe máy, cô cười hỏi: “Ba, khi nào ba về? Rất nhanh sao, được được, vậy con và mẹ chờ ba, đúng rồi, ba, ba có quên không đó, nay là ngày gì? Được rồi, không biết coi như xong, vậy con cúp máy, một lát gặp ba.”

Tố Tố tắt điện thoại vào phụ mẹ làm cơm, chốc sau ba An đã trở lại, hừ, ba khẳng định là quên sinh nhật cô rồi.

An Quốc Đống đổi giày, chậm rãi đi vào, nghiêm mặt nhìn Tố Tố: “Sao hả? Nhìn ba như vậy làm gì? Có ý kiến?”

Tố Tố làm bộ tức giận nói: “Ba, hôm nay là sinh nhật con.”