Editor: Uyên Xưn
- -- ------ ------ ------
Anh nói đi là đi luôn, trong lòng Tố Tố khó chịu lợi hại, không nhịn được khóc rống lên: “Sở Lăng Xuyên, khốn khiếp, khốn khiếp!”
Cô rút khăn giấy lau máu trên trán, sau đó dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bản thân, cô còn đang mặc áo sơ mi của Thẩm Hạo Vũ.
Không trách khi Sở Lăng Xuyên thấy chỉ hận không thể bóp chết cô, không để ý đến vết thương, cô vào thay quần áo rồi mới băng vết thương lại.
Lần đầu tiên cô cảm thấy khó chịu như vậy, Sở Lăng Xuyên luôn cưng chiều cô, yêu cô, dù là nổi giận, nhiều lắm là giáo huấn vài câu.
Nhưng hôm nay lại khác, giống như anh là người xa lạ, chỉ có lạnh lẽo, tổn thương, anh thế nhưng...để cho cô tìm người khác, thậm chí còn đập đồ.
Chẳng lẽ cô thật sự sai rồi? Ngay từ khi bắt đầu không nên chăm sóc Thẩm Hạo Vũ, khi cuộc đời anh u ám, bế tắc nhất không nên quan tâm, coi như hôm qua có chạy đến tìm cô, cô cũng không nên đưa về nhà, trực tiếp gọi taxi là được.
Mặc kệ Thẩm Hạo Vũ có được đưa đến nơi hay không, mặc kệ anh té ngã bao lần, hay dù có ngã bể đầu chảy máu….
Cô là ai, là người không có một chút quan hệ với Thẩm Hạo Vũ, quản làm cái khỉ gì, coi như người xa lạ, không liên quan, nhưng mà, kể cả có xa lạ đi nữa cũng không thể không đồng tình mà trợ giúp, chẳng lẽ trong mắt cô, Thẩm Hạo Vũ còn không bằng một người xa lạ hay sao?
Không, cô không làm được, nhưng cái này cũng không chứng minh được là cô không để ý đến cảm nhận của Sở Lăng Xuyên, không quan tâm anh, cô cho rằng dưới tình huống cô đưa Thẩm Hạo Vũ về không có gì sai, có chăng là tối qua cô ngủ thiếp đi ở đó.
Cả đêm không về, coi như Sở Lăng Xuyên tin tưởng cô trong sạch, trong lòng cũng không thoải mái. Nhưng mà nổi giận như vậy, thậm chí còn bảo cô đi tìm người đàn ông khác, nếu muốn cô tìm người khác, còn phải sống cùng anh sao? Cô chưa từng có ý nghĩ này.
Tức giận như vậy, trừ khi, anh tin, tin cô và Thẩm Hạo Vũ không trong sáng.
Nếu như anh tin rồi, thì làm thế nào? Cũng không biết tại sao anh đột nhiên trở lại, chẳng lẽ làm việc rồi đi ngang qua, Tố Tố nhức đầu, nghĩ không ra.
Tố Tố băng xong vết thương, lấy ít đá chườm mắt cho bớt sưng đỏ. Một người khổ sở, một người giày vò, sắp đến giờ đi làm, cô điều chỉnh tâm tình của mình rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đến trường, đồng nghiệp hỏi thăm vết thương, cô chỉ nói mình không cẩn thận đập vào đâu đó, xong tiết dạy, cứ ngẩn ngơ tại chỗ mà nghĩ lung tung.
Đêm qua quá hốt hoảng, lần đầu tiên cô ngủ thiếp đi như vậy, quá hoang mang sợ hãi, không kịp nghĩ nhiều, về đến nhà còn bị Sở Lăng Xuyên nháo một trận, bây giờ ngẫm nghĩ lại, sao cô có thể ngủ dễ như thế?
Cô không thức đêm, sao có thể ngủ như vậy? Nhưng chuyện gì xảy ra? Cô đưa Thẩm Hạo Vũ vào nhà, nữ giúp việc nhờ sửa vòi nước bị hư, cả người ướt nhẹp, sau đó cô vào phòng vệ sinh thay đồ, đưa cho cô ta đem đi là, đúng, cô uống nước mà nữ giúp việc đưa.
Khi cô mơ màng mới thấy cô ta mang đồ đã bị hỏng đến, không còn cách nào, cô đành mặc áo sơ mi của Thẩm Hạo Vũ, ra đến sofa, cô đã không còn tỉnh táo, sau đó hình như ngủ gục luôn ở đó.
Đúng, chính là tự nhiên ngủ, sáng sớm tỉnh lại vẫn như thế, bây giờ nghĩ lại mọi chuyện, quả thật cảm thấy không đúng, nhưng chỗ nào nhỉ, chẳng lẽ nước bị hạ thuốc?
Tố Tố bị chính ý nghĩ này của mình dọa sợ, không nhịn được ngồi thẳng người, cũng chỉ có khả năng này, cho nên cô mới đột nhiên ngủ.
Nếu như thật sự bị hạ thuốc, vậy khẳng định do nữ giúp việc. Nhưng chuyện này liệu có liên quan đến Thẩm Hạo Vũ hay không?
Trong đầu Tố Tố rất loạn, hoàn toàn không nghĩ ra đầu mối, không được, cô phải hỏi Thẩm Hạo Vũ, hoặc là tìm nữ giúp việc, nói là làm, cô lập tức gọi cho anh ta.
Rất lâu sau mới có người nghe máy, không đợi Thẩm Hạo Vũ nói chuyện, Tố Tố đã lên tiếng trước: “Thẩm Hạo Vũ, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Thẩm Hạo Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Gì vậy, hỏi đi.”
Tố Tố suy nghĩ một chút rồi nói: “Hạo Vũ, ngày hôm qua em đưa anh về, rất lạ là tự nhiên ngủ thiếp đi ở đó, anh có cảm thấy điều gì không đúng không?”
“Em? Đêm qua ở nhà anh?” Thẩm Hạo Vũ giật mình, anh cho rằng lúc đó Tố Tố rời đi rồi.
Tố Tố thấy giọng anh có chút bất ngờ, anh không biết cô ở nhà mình một đêm ư?
Cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cô từ phòng vệ sinh đi ra, hình như Thẩm Hạo Vũ cũng đã ngủ thiếp đi.
Tố Tố cũng không quanh co lòng vòng: “Dạ, nhưng mà em không thức đêm, công việc cũng không mệt mỏi như vậy, sao đột nhiên lại ngủ mất, em cảm thấy rất lạ.”
“Lúc anh tỉnh lại, trong nhà chỉ còn mình anh, hơn nữa cả anh và em đều ngủ mê mệt, trong lòng cảm thấy không đúng. Anh mới vừa đi thử máu, trong đó có thành phần thuốc ngủ.”
Lời của Thẩm Hạo Vũ khiến Tố Tố ngây ngẩn, cô tin anh, không chỉ vì anh là cảnh sát, mà cô còn hiểu rõ anh.
“Nhưng, nhưng vì cái gì? Chuyện này nhất định do nữ giúp việc làm, trong nhà ngoại trừ em và anh, cũng chỉ có cô ta, bây giờ cô ta ở đâu?”
“Sáng sớm đã không thấy tăm hơi, có thể do cô ta làm, nhưng bây giờ người không tìm được, không có cách nào đối chất.”
Tố Tố đau đầu, quả thật như cô nghĩ, “Nhưng mà, động cơ của cô ta là gì? Anh có mất đồ gì không?”
Coi như cô ta giỏi, nhưng cũng không cần hạ thuốc ngủ, hoàn toàn có thể đợi cô đi rồi xuống tay.
Thẩm Hạo Vũ nói rõ ràng: “Không có, nhà anh cũng không có gì đáng giá, hơn nữa anh không nhìn thấy, nếu cô ta muốn lấy gì đó là điều rất dễ, không cần phải hạ thuốc ngủ.”
Bởi vì thế, cho nên anh đã báo cảnh sát, tra xét lịch sử điện thoại, hôm qua, cô ta chỉ liên lạc với hai người, một là anh, còn lại là người phụ nữ tên Tô Tuệ Vân.
Tô Tuệ Vân? Tố Tố nghe thấy cái tên này, lông tóc cũng dựng đứng lên, “Cái gì? Tô Tuệ Vân? Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
Ban đầu thế nào cô cũng nghĩ không thông, nhưng lần này xem ra đã hiểu rõ mọi chuyện. Tô Tuệ Vân biết rõ quan hệ giữa cô và Thẩm Hạo Vũ, cho nên những ảnh chụp kia chính là do nữ giúp việc cung cấp.
Cô vẫn cho rằng Thẩm Hạo Vũ là do mẹ anh chăm sóc, cho nên không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, có thể thấy, nữ giúp việc đã bị Tô Tuệ Vân mua chuộc, báo tin cho Tô Tuệ Vân.
Ngày hôm qua Thẩm Hạo Vũ đi tìm cô, có lẽ nữ giúp việc cũng biết rồi, cho nên cô ta mới chụp cho cô cái mũ to như vậy.
Cô thấy Thẩm Hạo Vũ ra ngoài một mình, dĩ nhiên không yên lòng, cho nên sẽ đưa anh về, như vậy Tô Tuệ Vân sẽ có cơ hội, mục đích là….. để Sở Lăng Xuyên hiểu lầm!
Nhưng mà, Tô Tuệ Vân làm sao biết Sở Lăng Xuyên sẽ trở về? Hiểu lầm lại khéo như vậy? Chẳng lẽ vẫn là chiêu cũ, chụp hình cô và Thẩm Hạo Vũ ở chung một chỗ? Dù sao, trong lúc mê man, bị người ta loay hoay thành dạng gì cũng không biết.
Giờ phút này Tố Tố phần lớn đã thông suốt, nhưng cô không biết, sở dĩ ngày hôm qua Tô Tuệ Vân thực hiện được gian kế là do Triệu Đình Phương ngẫu nhiên đi ngang qua trường, mẹ chồng hiểu lầm, cô còn có thể yên sao?
Mục đích của Tô Tuệ Vân rõ rành rành, đó chính là khiến cô và Sở Lăng Xuyên không thể bình yên sống qua ngày.
Cô thật sự bội phục Tô Tuệ Vân, hết gửi hình cô và Thẩm Hạo Vũ cho mẹ chồng, rồi lại phí tâm để cô ở một đêm ở nhà anh, tâm tư hiểm ác!
Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên đã trêu chọc phải người như thế nào vậy, chẳng lẽ yêu đến cực đoan, không ăn được thì đạp đổ?
Thật sự là người phụ nữ biến thái, con mẹ nó, hại cô thật thê thảm.
Còn Sở Lăng Xuyên nữa, trong lòng Tố Tố không nhịn được mắng anh, đào hoa của anh sao có thể đổ toàn bộ lên đầu em cơ chứ?
Còn dám phát giận, đập phá đồ đạc, thật khiến người khác đau lòng.
Tố Tố hận đến cắn răng nghiến lợi, không nói được lời nào, cho đến khi giọng nói của Thẩm Hạo Vũ truyền đến, cô mới hoàn hồn, Thẩm Hạo Vũ bảo cô đi làm biên bản.
Cô dĩ nhiên phối hợp, Tố Tố xin nghỉ một ngày, đi cùng Thẩm Hạo Vũ, nếu như thật sự là Tô Tuệ Vân mua chuộc nữ giúp việc hạ thuốc ngủ, cô ta sẽ bị bắt, nữ giúp việc cũng không thoát khỏi liên quan.
Bởi vì nữ giúp việc chạy trốn, cho nên Thẩm Hạo Vũ cho người truy tìm, sau khi làm biên bản xong, Thẩm Hạo Vũ về trước, Tố Tố ở đồn công an một mình, tâm tình vô cùng kém, cũng chỉ vì người phụ nữ khốn khiếp kia mà quan hệ giữa cô và Sở Lăng Xuyên lại rối loạn.
Đối với sự tức giận của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cũng không còn đau lòng lắm nữa, mà tất cả phẫn hận đã đổ lên người Tô Tuệ Vân, trong lòng chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà cô ta.
Tố Tố từ đồn công an về nhà, nhìn mảnh thủy tinh văng đầy trên đất chưa được quét dọn, cô biết Sở Lăng Xuyên không hề trở về, nghĩ lại sự tuyệt tình của anh, lòng cô thắt lại.
Cô dọn dẹp sạch sẽ nền nhà, sau đó nấu bát mì, hiện giờ cô không có tâm tình nấu cơm, ngồi trên ghế sofa ăn mì mà cũng ngẩn người.
Cô đang suy nghĩ, mai là thứ bảy, cô có nên đi tìm Sở Lăng Xuyên giải thích rõ hiểu lầm không, nhưng nghĩ đến thái độ kia của anh, cô lại cảm thấy không cần thiết.
An Nhược Tố, hiểu lầm như vậy đối với mày không hề có lợi ích gì, bị chụp cái mũ đen không nói, còn để Tô Tuệ Vân được như ý, tối thiểu cũng nên chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Mặc dù Sở Lăng Xuyên tuyệt tình, nhưng mà chuyện này hoàn toàn do Tô Tuệ Vân, hôn nhân của hai người vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Tố Tố ngủ trên ghế sofa lúc nào không hay, sáng hôm sau tỉnh lại, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, bởi vì đã tìm thấy nữ giúp việc, cũng chứng minh được do Tô Tuệ Vân mua chuộc.
Cô ta thừa nhận Tô Tuệ Vân thuê mình trông chừng Thẩm Hạo Vũ, chỉ cần thấy Tố Tố thăm anh, lập tức báo cáo lại, còn chỉ điểm photoshop hình trước kia của hai người.
Đây là chuyện lúc trước rồi, cái chính là Tô Tuệ Vân cho cô ta tiền để hạ thuốc ngủ với Tố Tố và Thẩm Hạo Vũ. Thuốc là Tô Tuệ Vân đưa từ trước, chỉ cần An Nhược Tố đến, sẽ hạ thuốc với hai người, mục đích là chụp hình, nhưng chưa có cơ hội.
Nhưng ai ngờ ngày ấy Tố Tố tự trúng chiêu, nữ giúp việc không biết cụ thể Tô Tuệ Vân muốn làm gì, cho nên sau khi chụp vài tấm thì đưa cho Tô Tuệ Vân và cầm tiền chạy.
Cho nên chuyện này kết luận là Tô Tuệ Vân làm vậy để chụp hình cô và Thẩm Hạo Vũ ở cùng một chỗ.
Tô Tuệ Vân bị bắt giữ, nữ giúp việc không thoát khỏi liên quan, khóc lóc cầu xin, cô ta không biết hành vi này là phạm pháp, nhưng mà tội trạng cũng đã thành lập, ngược lại Tô Tuệ Vân không có phản ứng gì, bình tĩnh để người ta mang đi, một câu cũng không nói.
Chuyện này đã có câu trả lời thỏa đáng, nhưng tâm tình của Tố Tố cũng không tốt lên, bởi vì, Sở Lăng Xuyên bị chuyện này đả kích không nhẹ.
Về đến nhà thì Tố Tố nhận được điện thoại của Lý Nguyệt Hương, “Tố Tố, ở nhà à?”
“Vâng, con đang ở nhà.” Tố Tố mệt mỏi ngồi xuống ghế, giọng nói của Lý Nguyệt Hương tiếp tục truyền đến: “Tố Tố, mẹ chồng con nằm viện, mẹ muốn đi thăm, nhưng ba con không có thời gian, con về đón mẹ, hai mẹ con mình cùng đi.”
Tố Tố khựng lại, mẹ chồng nhập viện? Sao cô không biết? Cô vội hỏi: “Mẹ, khi nào mẹ chồng con nhập viện? Không thể nào? Sao con không thấy ai nói?”
“Con không biết? Ba con nghe người ta nói ở cơ quan, thông gia nằm viện, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, thiếu chút không qua khỏi, bây giờ còn đang được chăm sóc đặc biệt, cái đứa bé này, có chuyện gì vậy?”
Lời Lý Nguyệt Hương khiến Tố Tố giật mình, chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao cô không biết? Không ai thông báo với cô, có lẽ ngày hôm trước Sở Lăng Xuyên trở lại là vì mẹ chồng bị bệnh.
Sau đó hai người xảy ra tranh cãi, anh cũng không nói cho cô biết đã tức giận đùng đùng rời đi, nhưng mà, ngay cả người nhà cũng không báo cho cô là sao?
Cô không nghĩ ra, cũng không nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Mẹ chờ con một lát, con đến ngay.”
Tố Tố cúp máy, vội vàng cầm túi xách ra khỏi nhà, đi đón Lý Nguyệt Hương, đến nơi, bà thấy trên đầu cô dán băng, lo lắng hỏi: “Đầu sao vậy?”
Tố Tố không muốn nói thật, chỉ đáp qua loa: “Không sao, con không cẩn thận trượt trong nhà tắm, đập đầu xuống đất.”
Lý Nguyệt Hương cũng không dễ gạt, chuyện Triệu Đình Phương nằm viện mà Tố Tố cũng không biết, không có lý nào: “Con nói cho mẹ nghe, có phải cãi nhau với Lăng Xuyên không?”