Đồng thị---- --------
Ngón tay An An đè lại huyệt thái dương, những ngày qua cô thật sự mệt chết đi được, mấy ngày nay trên mặt mỗi người của Đồng thị đều mang mệt mỏi, lần trước đến Lục thị tìm Lục Tử Hiên, căn bản đến cửa cũng không thể vào, chớ nói chi là để cho anh ta buông tha kế hoạch rút tiền. Hơn nữa mấy ngày nay những truyền thông kia giống như là âm hồn, giờ phút nào cũng phải chú ý, không biết lúc nào bọn họ sẽ đột nhiên nhảy ra.
Cô biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Đồng Lôi, mặc dù không nghe được chính miệng Lục Tử Hiên nói, cũng đoán được 90% rồi, bởi vì anh ta không có lý do nào khác để rút tiền.
Gần đây Lôi Lôi giống như đang bận bịu cái gì, mấy ngày nay cũng không có thấy cô.
Cửa mở ra từ bên ngoài, Steven đi vào, sắc mặt khẽ nặng nề, đoán chừng những lão già trong hội đồng quản trị kia càu nhàu rồi? Mấy ngày nay tình huống như thế đã xảy ra rất nhiều lần.
"Steven!" An An tay chống đầu, mấy ngày nay nhìn anh hơi gầy, sắc mặt cũng không quá tốt, vẫn nghiêm mặt giống như trước kia: "Anh nên cười nhiều một chút!" Như có như không nói đùa, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa.
Bước chân Steven hơi cứng lại, đưa tài liệu đến trước bàn cho cô: "Ngưng tổng, hiện tại hội đồng quản trị rất không ổn định, nếu như không tìm được biện pháp giải quyết, tôi lo lắng…"
An An thở dài, cau mày, những người này cứ không kịp đợi như vậy: "Steven, phái người theo dõi bọn họ cho tôi, tôi sợ sẽ có người thừa cơ thu mua cổ phiếu Đồng thị."
"Ngưng tổng, tôi biết rồi!" Steven gật đầu một cái, đứng trước phòng làm việc cũng không tính rời đi.
"Còn có chuyện gì sao?" An An khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: "Steven, chúng ta bây giờ là đồng nghiệp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi, không cần ấp a ấp úng."
"Ừ!" Steven gật đầu một cái.
"Tại sao Lục thị lại rút tiền?" Ngồi xuống đối diện cô, vẻ mặt nghi hoặc: "Hiện tại tôi vẫn không nghĩ ra, Lục thị không có bất kỳ lý do gì để rút tiền, hơn nữa tổng giám đốc Lục thị vẫn không muốn gặp chúng ta, những ngày qua tôi một mực nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ Lục thị vừa bắt đầu đã dự định làm như vậy?"
"Đừng nghĩ loạn!" An An khẽ mỉm cười, phân tích: "Nếu Lục thị muốn đối phó với Đồng thị như thế? Căn bản không cần lượn một vòng lớn như vậy, đừng lo lắng, có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó."
"Đồng tiểu thư gần đây như thế nào?" Steven hình như vô tình hỏi, anh cũng không biết chuyện giữa bọn họ, chỉ biết là bên ngoài đều đang suy đoán có phải Đồng Lục kết thân xuất hiện vấn đề hay không?: "Mấy ngày nay có không ít người bàn luận về hôn nhân của cô ấy."
An An chỉ thoáng cứng đờ, sau đó vùi đầu lật xem tài liệu Steven mới vừa đưa tới, cười một cái nói: "Những ký giả này luôn thích đoán mò lung tung, Steven, anh cũng từng trải việc đời, điều này cũng tin."
Ngoài cửa lớn, một bóng dáng cao gầy không tiếng động đứng ở đó.
"Thật đúng là mình làm hại. . . . . ." Đồng Lôi tự lẩm bẩm.
Không, Đồng thị là mạng của ba, nhất định không thể để cho nó cứ bị hủy ở trong tay của mình như vậy, Lục Tử Hiên, anh cứ hận tôi như vậy, bất chấp tất cả trả thù tôi, thân thể bởi vì tức giận mà bắt đầu phát run.
"Đồng tiểu thư, cô không sao chứ?" Thư ký nhìn vẻ mặt cô không tốt, tốt bụng tiến lên hỏi một câu.
Đồng Lôi chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định, sau một lúc, cô đẩy người bên cạnh ra xông ra ngoài.
"Cốc cốc cốc. . . . . ." Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Lục Tử Hiên sửa lại tư thế ngồi một chút, thư ký đi vào.
"Tổng giám đốc, đây là hành trình gần đây mời anh xem qua, có gì cần hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp lại lần nữa." Thư ký cung kính đẩy một phần tài liệu tới trước mặt Lục Tử Hiên.
Đang lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên: "Ừ, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi." Lục Tử Hiên một tay cầm điện thoại di động, một tay phất phất ý bảo cô có thể đi ra ngoài.
Trên màn hình hiện ra một cái tên quen thuộc: "Lôi Lôi!", rốt cuộc không nhịn được rồi, anh còn tưởng rằng phải đợi một thời gian rất lâu nữa, mới một tuần lễ mà thôi.
"Ách!"
Âm thanh quen thuộc, trong nháy mắt làm tâm cô rối rắm chung một chỗ, đau đến không cách nào hô hấp, Đồng Lôi cảm giác mình sắp thở không nổi rồi, tay cầm điện thoại di động ép buộc mình khôi phục lại hơi thở bình thường, nhưng vẫn còn đau.
"Đồng tiểu thư, nếu như không có chuyện gì tôi cúp máy trước." Lục Tử Hiên nhìn điện thoại không phát ra một tiếng, chân mày nhíu lại: "Tôi rất vội, không có thời gian ở chỗ này tiêu hao."
Nói cần phải cúp điện thoại, đột nhiên đầu kia điện thoại vọt ra một âm thanh mềm dẻo: "Chúng ta nói chuyện một chút, ở quán trà Lục Ý."
Có thể bởi vì lúc này là lúc đi làm nên quán trà rất yên tĩnh, Đồng Lôi rất lo lắngngồi ở chỗ đó, đôi tay nắm thật chặt, bởi vì cô thật sự không biết một lát nữa thấy anh, cô sẽ mở miệng như thế nào, đối mặt bất luận kẻ nào cô đều có thể không sao cả, chỉ trừ anh ra, có trời mới biết cô muốn ở cùng anh dường nào, nhưng trong mắt của anh chỉ có người kia.
Bên ngoài quán trà, trong chiếc xe thể thao một đôi ánh mắt nóng rực rơi trên bóng dáng xinh đẹp, nhất thời không nói ra được quen thuộc, mới một tuần lễ ngắn ngủi hình như cô gầy đi, giữa bọn họ sao lại biến thành như vậy, cởi dây an toàn ra, một mạch mở cửa xe, sải bước đến gần bóng dáng kia.
Đồng Lôi cũng không phát hiện sự tồn tại của Lục Tử Hiên, cô chỉ ngồi ở chỗ đó suy tư, sắc mặt tái nhợt, hàng lông mi rung động, hình như có nước mắt ở trong mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống.
"Cô kêu tôi tới nơi này không phải là tới nhìn cô ngẩn người chứ?" Một âm thanh vang lên ở bên tai, lạnh đến lợi hại.
Ngẩng đầu, gương mặt Đồng Lôi ngạc nhiên, không biết anh đến đây lúc nào?
"Nếu như không có việc gì, vậy tôi đi trước." Thật lâu không thấy cô trả lời..., trong lòng Lục Tử Hiên giễu cợt, hiện tại lại khinh thường khi nói chuyện với mình sao?
Khi anh lướt qua cái bàn rời đi, một đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lôi kéo anh, âm thanh thật nhỏ truyền đến: "Phải như thế nào anh mới có thể bỏ qua cho Đồng thị?"
Lục Tử Hiên mỉm cười nói, giọng nói lại lạnh lẽo mà xa cách: "Tôi muốn như thế nào? Đồng tiểu thư nên biết chứ?"
Đồng Lôi dùng sức khống chế nước mắt của mình, cô nghĩ, cô không thể khóc, ít nhất không cần khóc ở trước mặt anh, anh đây là đang trả thù mình, rõ ràng không thương, lại muốn cột mình vào bên cạnh, nỗ lực kéo ra một nụ cười, âm thanh khẽ run, "Tôi biết rồi, hi vọng Lục tổng giám đốc giữ chữ tín."
Vượt lên trước một bước rời đi trước mặt anh, cô sợ nếu không đi sẽ hỏng mất.