Lục Tử Hiên lanh lẹ kéo cô đi vào thang máy, ấn phím xuống tầng hầm dưới đất, lúc này đại não Đồng Lôi vẫn mơ hồ, mặc cho anh loay hoay, cho đến khi anh khóa cô cố định bên trong xe mới phát giác có cái gì không đúng.
Xe đã nhanh chóng chạy đi.
"Anh dẫn em đi đâu?" Cô khẽ quay đầu, lại nhìn gò má anh mang theo nụ cười, tim nhanh chóng nhảy lên, gần đây, không biết vì sao, mỗi lần nhìn anh đại não cũng không linh hoạt nữa tim cũng không tự chủ được mà nhảy lên liên tục, đặc biệt là khi anh nói yêu mình, trong lòng lại có chút mong đợi.
A, trời ơi, mình làm sao thế này? Có phải là bị bệnh hay không, không được, ngày nào đó phải đi bệnh viện khám một chút, hất mặt không nhìn tới anh, âm thầm nắm thật chặc quần áo trước ngực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
"Em làm sao vậy?" Lục Tử Hiên lo lắng hỏi, chân mày cũng nhíu lại, đưa tay sờ soạng ở trên trán cô, nhiệt độ rất bình thường, chắc không ngã bệnh.
Đồng Lôi ngẩn ra, nhịp tim mới vừa bình phục lại tăng tốc lần nữa, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên, đây là Lục Tử Hiên sao? Tại sao thỉnh thoảng làm những động tác này khiến mình hiểu lầm, chẳng lẽ anh thật sự đã bắt đầu tiếp nhận mình, không phải đang đùa mình chứ, những thứ này là cô hy vọng, nhưng lại không dám hy vọng xa vời.
Nhìn theo anh, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt Lục Tử Hiên vừa hay nhìn thấy khóe miệng cô đang cười, ánh mắt chợt lóe, nha đầu này lại đang nghĩ chuyện gì vui vẻ?
"Em đang nghĩ cái gì? Sao vui vẻ như vậy?"
Đồng Lôi phản ứng trong nháy mắt, con ngươi xinh đẹp khóa gò má kia lại thật chặc, sắc mặt không khỏi đỏ lên, khẽ cúi đầu ——
"Không có gì?" Âm thanh nhỏ bé, nếu không phải ở bên cạnh cô đoán chừng đều nghe không được, sau đó lại ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn theo anh: "Anh rốt cuộc muốn mang em đi đâu?"
"Bí mật!" Môi mỏng xinh đẹp chỉ khạc ra hai chữ, cố ý không nói cho cô.
Đồng Lôi nhàm chán bĩu môi, hừ, có gì đặc biệt hơn người, dứt khoát quay đầu không để ý tới anh, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thật ra thì trong lòng rất không thoải mái, dù sao anh mới vừa muốn tiếp nhận mình, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy xa lạ.
"Lục Tử Hiên, em. . . . . . Có thể hỏi anh một vấn đề được không?" Chép miệng, lời này của Đồng Lôi nín trong lòng mấy ngày nay, cuối cùng cũng muốn hỏi ra, nếu không cô sẽ hỏng mất .
"Cái gì?" Lục Tử Hiên căn bản không có nghĩ quá nhiều, mắt không nhìn cô, nghiêm túc lái xe, anh muốn mang cô đi một chỗ, đây có lẽ là cơ hội để bọn họ tiếp nhận đối phương, anh nghĩ bất luận như thế nào cũng muốn cô chân thành tiếp nhận mình, chân thành rộng mở cánh cửa lòng với mình.
Cho nên hôm nay mới đến công ty tìm cô, không để cho cô phản ứng, liền dẫn cô ra ngoài, mặc dù cô đi cùng với mình cũng sẽ cười, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng và tự ti.
Quay đầu nhìn về phía cô, lại thấy cô chỉ một mực nhìn ngoài cửa sổ, cả người tản ra hơi thở lo lắng, lòng Lục Tử Hiên giống như bị người hung hăng nhéo một cái.
"Không phải có vấn đề muốn hỏi sao? Tại sao không nói?" Cười khẽ, tựa như một bộ thuốc giải tốt trừ khử lo lắng trong lòng Đồng Lôi, lấy dũng khí, quay đầu, ánh mắt lóe lên: "Lục Tử Hiên. . . . . . Anh yêu em thật sao?" Đến bây giờ cô vẫn còn chưa tin, còn hoài nghi những lời nói ban đầu của anh.
"Chờ một chút em sẽ biết, xin em nhất định phải tin tưởng anh." Lục Tử Hiên hàm hồ trả lời, tuy nhiên anh lại không thật sự nhìn cô.
Chính lúc này xe rẻ vào một con đường khác.
Nhưng Đồng Lôi không phát hiện, lông mi dài bi thương rũ xuống, cuối cùng là lòng mình quá tham lam, muốn được người đàn ông này yêu, thật ra thì chỉ một chút quan tâm của anh như vậy là đủ rồi.
Lòng của Lục Tử Hiên chợt đau đớn, vẻ mặt bi thương của cô tựa như một thanh kiếm hung hăng xé nát trái tim của anh.
Lôi Lôi, không cần đau lòng, chờ một chút là biết, âm thanh đáy lòng đang kêu gọi, nhưng anh không biết nên giải thích thế nào, bởi vì bất luận anh nói thế nào đều là vô dụng.
Nước mắt không tiếng động rơi xuống, không nên trách cô không có tiền đồ, chỉ là cho dù ai đụng phải chuyện như vậy cũng không kiên cường nổi, cô cũng muốn kiên cường, nhưng mệt quá.
Xe ngừng lại, hai vai lay động, Lục Tử Hiên mới giật mình —— cô ấy khóc.
"Đừng khóc, anh. . . . . ." Hoảng hồn, vừa định ôm chầm cô, lại bị một tiếng thét đánh vỡ.
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư cùng cô gia trở lại."
Lục Tử Hiên lanh lẹ xuống xe, sau đó vòng qua sườn xe đi tới trước cửa kế bên tài xế, lịch sự mở cửa xe cho cô, Đồng Lôi nhìn anh một cái, khóe mắt còn sót nước mắt, có chút không hiểu?
"Chờ một chút rồi em sẽ biết đáp án." Một câu của Lục Tử Hiên giải trừ nghi ngờ trong lòng Đồng Lôi, đau lòng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, hôn đôi mắt khóc đỏ một cái, sau đó ôm hông của cô đi vào bên trong biệt thự.