"Lôi Lôi, nhanh lên đến giờ đi làm rồi." Lúc dùng cơm xong, Lý Cẩm vừa chùi miệng, vừa nói với Đồng Lôi bên cạnh, cặp mắt còn bất chợt chớp chớp với Lục Tử Hiên.
"Đi làm?" Đồng Lôi có chút kinh ngạc, ánh mắt rơi vào đồng hồ trên tường, đã 8g45 rồi, cuống quít đứng lên, cầm túi xách từ trên ghế salon, nhanh chóng đi tới cửa chính, một bên đổi giày, một bên mơ hồ chào hỏi Lý Cẩm: "Mẹ, con đi trước."
Trong miệng còn bất chợt nói thầm: "Xong rồi, thế nào lại quên chuyện đi làm, đều tại cái tên kia làm hại."
"Mẹ, con ăn no rồi, đến công ty đây." Quay đầu lại nói với Lý Cẩm một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
Mẹ Ngô mới vừa đi vào phòng bếp lấy chút đồ, lúc đi ra vừa đúng nghe được Lục Tử Hiên tạm biệt Lý Cẩm, có chút kỳ dị nhìn bóng lưng cao lớn này, thiếu gia không phải nói muốn đến công ty sao? Sao lại không đổi quần áo, từ trước tới nay anh cũng không như vậy ——
Hôm nay thật là kỳ quái, sáng sớm phu nhân liền nói bà hầm canh gà, nói là cho thiếu phu nhân bồi bổ thân thể, lắc đầu một cái, thật là không hiểu?
"Mẹ Ngô, bà ngẩn người ở đó làm gì. . . . . ." Thấy mẹ Ngô ngẩn người, Lý Cẩm nhẹ nhàng kêu một tiếng, mẹ Ngô lúc này mới phản ứng được, sau đó cất bước đi tới trước mặt Lý Cẩm.
"Xem ra, chúng ta phải về rồi." Khi tiếng động cơ xe hơi trong sân biến mất, Lý Cẩm vui mừng nói, mẹ Ngô càng thêm nghi ngờ, phu nhân lúc trước không phải nói phải nán lại chỗ này ít ngày sao? Nói là kể từ khi nhị thiếu gia đơn độc ra ngoài, đã lâu không có ở chung rồi, hơn nữa lần này kết hôn, bà muốn cải thiện mối quan hệ một chút, nhưng khi nhìn dáng vẻ của thiếu gia, mặc dù có chút ôn hòa nhưng ở trong lòng của bà còn chưa có tốt hơn, sao phu nhân lại đi nhanh như vậy?
Lúc này Đồng Lôi cấp tốc chạy đến trạm xe buýt, bây giờ cô ngược lại có chút oán trách, tại sao khu biệt thự mà một chiếc taxi cũng không có, gần đây chỉ có một trạm xe buýt, đoán chừng hiện tại xe buýt cũng đã đi, nếu sau đó một lúc vẫn chưa đến thì làm sao?
Trong lòng cả kinh, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, điều này đại biểu hôm nay có như thế nào cô cũng tới trễ rồi, còn không biết những thứ bát quái kia ở công ty còn muốn xuyên tạc thế nào nữa đây?
Mở cửa xe thể thao Lục Tử Hiên vô cùng phiền não, Đồng Lôi là vợ mình, đưa cô đi làm là trách nhiệm làm chồng của mình thì vừa rồi sao lại phải nói láo chứ.
Đạp chân ga dưới chân, mới vừa quẹo cua liền nhìn thấy cô gái là vợ anh, đang mang giày cao gót chạy trối chết, ánh mắt chợt tối sầm lại, tâm tình hoảng loạn.
"Cô gái ngốc này, không biết chạy như vậy sẽ bị thương sao?" Khóe miệng lơ đãng hạ xuống, nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng rất không vui, làm gì mà đi làm khổ cực như vậy chứ.
Xe dừng lại, Đồng Lôi không chú ý tới, thắng gấp một cái, đầu hung hăng đụng vào trên xe.
"Ai da!"
Lục Tử Hiên mở cửa xe thật nhanh, chỉ thấy được một thân hình nằm bất nhã phía sau xe mình, nửa đùa nửa nghiêm chỉnh nói: "Em cứ không kịp chờ đợi mà muốn ngồi lên xe của anh như vậy sao?"
Phải biết rằng Đồng Lôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe được lời nói của anh, cho là mình đụng hư xe của anh sao, nhanh chóng bò dậy, quan sát chiếc xe một chút, xác định không bị mình đụng hư, mới thở phào một cái, cúi đầu: "Thật xin lỗi, đụng vào xe của anh, vừa rồi tôi không phải cố ý."
"Ha ha, dựa vào lời xin lỗi nghiêm túc của em, lên xe đi." Một hồi tiếng cười sảng khoái vang lên, Đồng Lôi kinh ngạc ngước mắt, lúc này mặt Lục Tử Hiên đang tà mị nhìn cô.
"Không phải em muốn đi làm trễ chứ?" Thấy cô ngẩn người tại đó, Lục Tử Hiên cười khẽ, một thân một mình xoay người, mở cửa xe lên xe, từ kính chiếu hậu quan sát động tác của cô.
"A, trễ rồi." Quả nhiên, Đồng Lôi gào to một hồi, bất chấp tất cả, mở cửa xe ngồi xuống.
Lục Tử Hiên đạp chân ga, thỉnh thoảng quan sát cô gái bên cạnh, nhìn bộ dạng của cô, hình như còn chưa phản ứng được sự kiện đụng xe vừa rồi đây mà? Sững sờ ngơ ngác thật đáng yêu?
Thật ra thì anh không biết, khi một người thích một người khác, tất cả động tác của cô ấy trong mắt của mình đều đáng yêu, thú vị như thế.
Đồng Lôi dụi dụi con mắt, lông mi thật dài vụt sáng, cô chuyển động cổ nhìn qua chỗ tài xế Lục Tử Hiên ngồi thì tròng mắt trợn to: "Lục Tử Hiên, sao anh lại ở chỗ này?"
"Thật ngốc hết biết, anh thấy em ngày nào đó bị người khác bán cũng không biết." Lục Tử Hiên xoa xoa sợi tóc của cô, cô mơ hồ để cho anh cưng chiều.
Mặt Đồng Lôi đỏ lên, nhưng vẫn kháng cự giải thích: "Hừ, em ngốc ở đâu chứ, lại nói ai dám bán em, đến lúc đó mẹ em không phải sẽ khóc ngập thành phố A này sao." Nói lời này thì âm thanh không khỏi thấp xuống, nước mắt cũng không tiếng động mà chảy xuống. . . . . .
Cô ấy khóc sao? Lòng của Lục Tử Hiên cứng lại, cuống quít dừng xe ở ven đường, ôm cô vào trong ngực: "Em làm sao vậy, thật xin lỗi, vừa rồi anh không nên nói em ngốc."
Đồng Lôi hình như không có khuynh hướng dừng lại, ngược lại tiếng khóc càng lúc càng lớn: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ba mẹ, em thật sự rất nhớ nhà."
"Em nhớ nhà?" Lục Tử Hiên mới giật mình, kể từ khi kết hôn, cô không về nhà, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, anh rốt cuộc đối với cô tàn nhẫn dường nào.
Cô một mình đi tới địa phương xa lạ này, không có một người bạn nào, mình thỉnh thoảng lại tổn thương cô, thậm chí để cô một mình ở trong nhà, nghĩ tới đây, sức lực ôm cô bất giác càng lớn hơn nhiều.
Khóc mệt, lúc này mới phát hiện ra mình lại vùi ở trong ngực Lục Tử Hiên, động tác như thế làm cô mắc cở đỏ bừng mặt, cuống quít đẩy anh ra, nhìn vệt nước mắt trước ngực anh: "Thật xin lỗi, em không ngờ làm dơ quần áo của anh."
Trong con ngươi Lục Tử Hiên thoáng qua một chút ánh sáng, câu trả lời của cô làm lòng anh bị xé đau, anh không cần xin lỗi, coi như mình biểu đạt tình yêu với cô, cô vẫn đối với mình xa lạ sao? Chẳng lẽ khoảng thời gian này biểu hiện của mình vẫn không cách nào bù đắp được tổn thương trước kia đối với cô sao?
Anh muốn hỏi cô một chút nhưng khi nhìn nét mặt của cô, anh không cách nào hỏi ra lời, chân mày bất giác nhíu lên: "Đi thôi, em sắp tới trễ rồi." Nói xong khởi động xe lần nữa.
"Ách!" Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu, anh sao vậy?