Đồng Lôi nhất định muốn ăn đồ nướng lại không có ăn bao nhiêu, ngược lại Lục Tử Hiên cũng không phải thích ăn những thứ này thì lại ăn thật nhiều.
Tâm tình Lục Tử Hiên nhất định vô cùng tốt, nếu không trong xe thể thao lạnh tanh sao lại nổi lên âm nhạc, mà anh thỉnh thoảng cũng lộ ra nụ cười, Đồng Lôi nhìn anh, đến bây giờ cũng không biết anh đang vui mừng vì cái gì?
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Lục Tử Hiên vô cùng ân cần dắt cô xuống xe.
"Lục Tử Hiên, anh không có phát sốt chứ?" Tính đưa tay thử dò xét trên trán anh, không có cảm nhận được nhiệt độ khác thường: "Không có sốt, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Cả người run một cái, quá kinh khủng: "Thật không biết anh có gì tốt, ngay cả đứa bé cũng nghiêng về anh, thật là không công bằng. . . . . ."
Anh đứng trước mặt của cô, cúi người, hơi thở ấm áp phả vào gò má trắng mịn của cô, ánh mắt rơi vào trên môi mềm mại của cô, tình hình bây giờ thật kỳ quái, cô muốn tiếp tục nói chuyện, lại bất thình lình bị anh hôn.
Đồng Lôi sợ ngây người, đôi mắt to trừng lên ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lục Tử Hiên, nụ hôn của anh rất dịu dàng, cô nhất thời có chút đứng không vững, đôi tay nhẹ nhàng vịn lên vai anh: "Nhắm mắt lại!" Anh ra lệnh, trong lòng Lục Tử Hiên thầm mắng, cô gái này mở to đôi ngây thơ khiến cho anh có cảm giác tội lỗi, chỉ là hình như cô muốn hôn tiếp, điểm này khiến anh không khỏi vui mừng.
Đồng Lôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô nghe lời như vậy khiến anh như được cổ vũ thêm, nhiệt liệt dây dưa cùng cô, hôn đủ rồi, Lục Tử Hiên mới buông cô ra, mà lúc này cô mới biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn dường nào, đầu vùi thật sâu vào lồng ngực của anh không chịu ngẩng lên.
Trời ạ, cô lại có thể biết ngoan ngoãn mặc cho anh hôn.
Lục Tử Hiên cũng không định bỏ qua cho cô, đẩy hai người ra một chút, ngón tay tràn đầy hơi thở phái nam, nâng cằm lên nhìn vào mắt cô, miệng nhếch lên một nụ cười, ngón cái vuốt môi cô nhè nhẹ, cười đùa nói: "Không ngờ em thật biết nghe lời!"
Nghe anh nói như vậy, mặt Đồng Lôi lập tức đỏ lên, cũng biết anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nhạo báng cô.
Buông cô ra, lướt qua cô, sau đó đi vào bên trong biệt thự, chợt xoay người bá đạo tuyên bố: "Tôi có thể phải đi khỏi một thời gian, chỉ là trong khoảng thời gian này ngàn vạn không được tiếp xúc thân mật cùng với người đàn ông khác, tôi sẽ tìm người giám sát em."
. . . . . .
Lầu cuối bên trong phòng họp của tập đoàn Đồng thị, quản lý và bộ phận nhân tài trụ cột của công ty đều ngồi ở đây, bởi vì bọn họ nhận được thông báo —— hôm nay tổng giám đốc muốn mở hội nghị công ty.
Không khí trầm mặc đã kéo dài mười lăm phút rồi, tất cả mọi người đã không còn nhẫn nại được nữa, bây giờ đã quá giờ họp rồi, tổng giám đốc sao không đến, sắc mặt mỗi người đều nặng nề.
Cuộc khủng hoảng kinh tế cách đây không lâu, thiếu chút nữa Đồng thị đã phá sản, nếu không phải là Lục thị kịp thời ném số tiền lớn, có lẽ mọi người bây giờ đã mất chén cơm, Đồng thị mới vừa vặn vào quỹ đạo, lại mở hội nghị công ty, không phải là lại có biến cố gì chứ, mỗi người cũng đứng ngồi không yên.
Không biết là người nào phá vỡ yên tĩnh lúc này đầu tiên: "Sao bây giờ Tổng giám đốc còn chưa tới vậy? Không phải là Đồng thị lại xuất hiện nguy cơ gì chứ?"
"Không biết, những lúc này, quán rượu của Đồng thị buôn bán tốt vô cùng, hơn nữa xu thế của cổ phiếu cũng đã quay về." Đây là quản lý phòng thị trường lên tiếng.
"Uh!" Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy sẽ không phải là, bởi vì nguy cơ lúc trước, muốn chỉnh đốn lần nữa, những người này của chúng ta có thể thất nghiệp hay không?" Mọi người mới vừa buông lỏng, trong lòng lập tức căng lên, cũng giương mắt nhìn quản lý bộ phận nhân sự.
"Ách ——, trước mắt tôi không có nhận được bất kỳ thông báo nào." Quản lý bộ phận nhân sự xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, ông ta quả thật không rõ lắm.
Nhóm người nhân tài kinh doanh này, khi nào thì bọn họ thê thảm như vậy.
"Các người đã muốn biết như vậy, tới hỏi tôi không phải tốt hơn sao, các người lúc nào thì nhát gan như vậy, chỉ là đứng trước một cái nguy cơ nho nhỏ, các người liền sợ đến như vậy, vậy cơ nghiệp của Đồng thị làm sao trông cậy vào các người, nhìn các người như vậy tôi thật nghi ngờ Đồng thị có phải đã xong đời rồi hay không, các người không phải là nhân tài kinh doanh sao, kỳ tài khách sạn sao? Chỉ bằng dáng vẻ đạo đức như thế của các người mà có thể kinh doanh Đồng thị thuận lợi một lần nữa, tôi thấy rất nghi ngờ!"
Sau khi gào xong, trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Kể từ khi Đồng thị xảy ra chuyện, Đồng Lôi vì vậy gả vào Lục thị, tâm tình Đồng Tường liền hết sức không tốt, ở trong lòng của ông vẫn luôn rất áy náy, ông cho rằng ông đã hại con gái của mình, lâu như vậy cũng không biết cô trải qua như thế nào? Không ngờ mình chỉ chậm một lát, liền nghe được bọn họ ở chỗ này thảo luận chuyện không nên có, ông sao có thể không tức giận?
Sự phẫn nộ của Tổng giám đốc, khiến những người ở phía dưới có chút sợ, nhát gan đã run lẩy bẩy, có can đảm trên trán cũng đã toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu mặt lộ vẻ lúng túng.
Đồng Tường mắt lạnh nhìn phản ứng của bọn họ, hài lòng nhếch mép một cái, tay trái đưa lên ý bảo trợ lý Steven ở một bên nói nội dung của buổi họp này một chút, nhận được mệnh lệnh, Steven mở miệng: "Lời khách sáo dư thừa tôi cũng không muốn nói nhiều, mọi người đều biết, trước đây không lâu công ty chúng ta đã trải qua một cuộc khủng hoảng, mặc dù trước mắt đã hóa giải, nhưng nguy cơ lần này cũng tỏ rõ chúng ta quản lý công ty có chỗ sơ hở, chúng tôi nghĩ rằng mọi người cũng đã phát hiện ra." Nghiêm mắt quét một vòng toàn bộ phòng hội nghị, hiển nhiên có vài người đã vô cùng khẩn trương, tiếp tục nói: "Nhưng mọi người yên tâm, tổng giám đốc đã nói rõ, phương diện nhân sự sẽ không có gì thay đổi, nhưng vì tăng cường quản lý công ty, nên phải thuê một người quản lý, trực tiếp đảm nhiệm chức tổng quản lý!"
Bên trong phòng họp, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, đánh giá ý tứ trong lời nói của Steven.
Đồng Tường nháy mắt bảo Steven, vì vậy đem tài liệu cầm trong tay phát đến trên tay mỗi người: "Trên tay mỗi người là một phần tài liệu giống nhau, cô gái trong hình chính là đối tượng mà chúng ta mời lần này, Ngưng An An, cô là học viên xuất sắc tốt nghiệp ở trường đại học Harvard, rất nhiều công ty đầu tư bên ngoài tranh nhau tuyển dụng nhân tài, có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú, tôi muốn cô ấy gia nhập, nhất định sẽ làm cho Đồng thị chúng ta càng phát triển hơn."
Dưới sự vây chặt của mọi người, Đồng Tường nét mặt cương nghị đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đi vẫn không quên phân phó Steven: "Liên lạc với Ngưng tiểu thư xem khi nào sẽ tới thành phố A?"
Phía sau bước chân đi theo không khỏi chậm lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn trộm mặt nhau, lần này tổng giám đốc rất coi trọng vị Ngưng tiểu thư này?