Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 100




Editor: heisall

Điện thoại Đồng Lôi vẫn không gọi được, bây giờ cách lúc bọn họ nói chuyện điện thoại đã rất lâu rồi, Lạc Trường Tuấn không kịp đợi, trực tiếp gọi một chiếc taxi đến thẳng Đồng gia.

Anh nhớ Đồng Lôi đã từng nói, gần đây cô đã dời đến Đồng gia rồi, có lẽ cô có chuyện nên đi về trước.

Bên trong xe taxi, Lạc Trường Tuấn vẫn còn đang gọi điện thoại, vẫn không được.

"Tài xế làm phiền anh lái nhanh một chút!" Lạc Trường Tuấn vội vàng nói.

Tài xế nhìn anh một cái, hình như biết anh có việc gấp, nhưng: "Không được đâu, bây giờ đã là tốc độ nhanh nhất rồi, hơn nữa đang lúc tan làm, người đi đường quá nhiều, không kẹt xe là đã may rồi."

Lạc Trường Tuấn biết anh làm khó tài xế, vì vậy điều chỉnh cảm xúc nói: "Vậy làm phiền anh cố gắng nhanh lên một chút!"

"Được!"

Xe còn chưa dừng hẳn, Lạc Trường Tuấn đã xuống xe thật nhanh, tại Đồng gia, lúc này đèn đuốc sáng rỡ, khi Trường Tuấn lo lắng gõ cửa Đồng gia, nhưng vẫn không nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc.

"Lôi Lôi có ở nhà không?" Lúc ấy tất cả mọi người đang ở phòng khách nói chuyện phiếm, vợ chồng Đồng thị còn có An An, Lạc Trường Tuấn xuất hiện, vợ chồng Đồng thị tất nhiên rất kinh ngạc.

"Lạc Trường Tuấn, anh đã về rồi, vào ngồi đi!" An An biết anh, lần đó ở bãi đậu xe, cô đã nhận ra được, Lạc Trường Tuấn này thật sự rất thích Lôi Lôi, sáng sớm đã nghe Lôi Lôi nói, hôm nay anh sẽ trở về.

"An An, anh ta là…?" Mẹ Đồng tất nhiên rất tò mò, người đàn ông xa lạ này sao lại gọi con gái của mình thân mật như vậy.

Lúc này An An mới phản ứng được, giải thích với vợ chồng Đồng thị: "Bác trai bác gái, vị này là Lạc Trường Tuấn, Lôi Lôi ở Chicago năm năm cũng nhờ anh ấy chăm sóc!"

"Lần đầu tiên gặp mặt, liền hỏi câu này, xin bác trai bác gái bỏ qua cho. . . . . ." Trường Tuấn lễ phép chào hỏi, dù sao bọn họ đều là người nhà của Lôi Lôi.

"Không sao, chúng tôi còn phải cảm ơn anh. . . . . ." Mẹ Đồng vừa nghe An An nói như vậy, ấn tượng đối với Trường Tuấn lập tức tốt hơn nhiều, dù sao nếu không nhờ anh ta, con gái của mình không biết sẽ như thế nào đây?

"Trường Tuấn, sao lại chỉ có một mình anh, Lôi Lôi đâu?" An An nhìn sau lưng anh một cái, Lôi Lôi không phải đi đón anh sao? Sao bọn họ nói chuyện lâu như vậy, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của cô?

Lạc Trường Tuấn ngồi trên ghế sa lon, trên mặt rõ ràng rất nóng nảy, đôi tay nắm lại thật chặt, trên trán rỉ ra đầy mồ hôi hột.

"Trường Tuấn?" An An cũng cảm thấy không được bình thường, hình như từ khi vào cửa anh đã có chút lo lắng.

Lạc Trường Tuấn không biết nên nói sao, rối rắm thật lâu mới mở miệng: "Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì? Lôi Lôi nói tôi chờ cô ấy ở sân bay, nhưng thật lâu cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đến, ngay cả điện thoại cũng tắt máy!" Gương mặt tuấn tú của Trường Tuấn không nén được lo lắng: "Tôi cho rằng cô ấy ở đây."

Mẹ Đồng vừa nghe, lập tức nóng nảy: "Anh nói cái gì?"

"Bác gái, không có chuyện gì đâu!" An An lập tức trấn an mẹ Đồng đang kích động, chân mày hơi nhíu lại, giọng nói cũng vội vàng thêm mấy phần: "Nhưng từ khi cô ấy ra cửa cho đến bây giờ vẫn chưa trở về?"

Đang lúc mọi người không biết làm sao, An An giống như nghĩ tới điều gì, lập tức bấm một dãy số.

Bên trong phòng họp của Lục thị, mặt Lục Tử Hiên tối tăm ngồi ngay phía trước, phía dưới là các quản lý của các bộ phận bị giữ lại làm thêm giờ, tổng giám đốc vừa mới nổi giận xong, mọi người đều không dám lên tiếng, trợ lý đứng phía sau Lục Tử Hiên, đưa cho anh một phần tài liệu, mới lật hai trang: "Bụp——" một tiếng khép lại, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén.

"Một đám ngu xuẩn, tôi bỏ tiền ra mời các người về không phải để ăn cơm không, nếu như làm tiếp không được, tất cả các người đều đi hết cho tôi." Giận dữ gầm lên, thân thể cao lớn của Lục Tử Hiên lập tức đứng lên, trên cao nhìn xuống quét qua mỗi người đang ngồi ở đây.

Còn người ở phía dưới thì không dám thở mạnh, thấy anh rời đi, liền thở phào một hơi thật dài.

"Tổng giám đốc. . . . . ."

Bóng dáng cao lớn của Lục Tử Hiên đi tới, nhìn thấy thái độ lạnh lùng này, thư ký còn chưa nói hết, đã bị cửa chính ngăn cách, vốn tưởng rằng có thể tan việc về nhà, xem ra không được rồi.

Đi tới trước bàn làm việc, áo vest bị anh tức giận ném lên trên ghế sa lon, cà vạt cũng xiêu xiêu vẹo vẹo trên cổ, hai tay chống trên mặt bàn, dùng sức thở hổn hển, chợt, ánh mắt tối sầm lại, theo tiếng gầm nhẹ, tất cả mọi thứ trên bàn đều bị hất xuống đất.

Anh thật sự sẽ phải từ bỏ cô như vậy sao? Nhưng anh rất không cam lòng.

Lúc này điện thoại vang lên, Lục Tử Hiên khẽ cau mày, giọng nói có vẻ hơi lo lắng của An An bên kia truyền đến: "Tử Hiên, Lôi Lôi ở chỗ của anh sao?"

"Sao cô ấy sẽ ở chỗ này của tôi được, không phải cô ấy ước gì được cách xa tôi một chút hay sao?" Lục Tử Hiên tự giễu mở miệng, nhưng giống như nghĩ tới điều gì: "Sao vậy? Lôi Lôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không thấy Lôi Lôi đâu cả, nghe Trường Tuấn nói cô ấy mua đồ ở siêu thị, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về?" An An cố ý để giọng điệu giảm xuống, nhưng trong nháy mắt Lục Tử Hiên cảm thấy hít thở không thông, thân thể liền đứng thẳng, nhanh chóng cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Sao có thể như vậy, từ khi cô đi siêu thị đến bây giờ đã lâu như vậy, coi như có mua thêm đồ cũng đã về từ sớm rồi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Loại cảm giác này làm lòng của anh càng ngày càng lo lắng.

Ferrari màu đen chạy như bay trong đêm tối, Lục Tử Hiên không ngừng gọi điện thoại, tuy nhiên nó luôn là nhắc nhở tắt máy.

Lục Tử Hiên cảm thấy lòng của mình đang run rẩy, ngón tay nắm chặt trên tay lái, đốt ngón tay tái nhợt nhìn thấy mà phát hoảng, trong lòng nói thầm một cái tên ——

Đồng Lôi, Đồng Lôi, Đồng Lôi. . . . . .

"Sẽ không có chuyện gì, không sao. . . . . ."

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi reo lên.

Lục Tử Hiên lập tức dừng xe lại nhận điện thoại.

"Lôi Lôi. . . . . ." Thật ra thì anh căn bản không nhìn hiển thị cuộc gọi, chỉ là suy nghĩ đã không thể khống chế được.

Một giọng nói lẳng lơ của phụ nữ truyền đến: "Lục Tử Hiên tiên sinh!" Giọng nói lẳng lơ này nghe có chút quen tai: "Nếu như anh muốn cứu cô gái kia, vậy ngày mai hãy chuẩn bị xong 1 tỷ đến bến tàu, chỉ một mình anh, ah, đúng rồi, nhất thiết không được báo cảnh sát, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của cô ta đi." Lục Tử Hiên còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã bị cúp.

Lục Tử Hiên giống như sấm sét giữa trời quang, tay cầm điện thoại có chút run rẩy: "Lôi Lôi. . . . . . Lôi Lôi. . . . . . Bị bắt cóc rồi!"