Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 78: Không cần xin lỗi 




Không còn những ngọn lửa xanh biếc mờ ảo, mặt đất trống rỗng hoàn toàn tối tăm.

Anh không phát ra tiếng bước chân nào nên tôi chỉ có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo càng ngày càng gân, cuối cùng thì dừng lại ở trước mặt tôi.

Sự im lặng của bóng tối nuốt chửng sự can đảm của tôi.

Vừa rồi nhìn thấy anh thì tôi đã cảm thấy mình được cứu rồi, nào là những thứ như hắc ám, yêu ma đội lốt người và tà thuật, tôi đều không sợ.

Nhưng sự im lặng và băng giá lúc này khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Anh có tức giận không? Phải nói rằng anh rất biết cách chế ngự lòng người.

Anh đã từng là một kẻ rất thô bạo, khiến cho tôi cảm thấy rất biết ơn sự dịu dàng mà anh dành cho mình.

Anh đã từng là một người rất lạnh lùng, khiến tôi như bị mười đầu ngón tay của anh làm cho tan thành những con thiêu thân.

Có lẽ kinh nghiệm của tôi còn quá nông cạn và tôi không có khả năng phòng thủ, mặc cho những cảm xúc tôi nhận được từ anh như thế nào thì tôi cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.

Nhưng kinh nghiệm của anh thì vô cùng dày dặn, đã từng chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử luân hồi, mê đảm và tuyệt vọng, cho nên mới có thể đối xử với tất cả mọi chuyện theo cách thờ ơ lãnh đạm như vậy.

Sự lạnh lùng quen thuộc ấy, trong bóng tối, nó dừng lại ở trước mặt tôi, và thậm chí tôi có thể cảm thấy hơi thở của mình đang phả ra trêи ngực anh.

Tuy nhiên, anh không nói một lời nào, lặng im mà xa cách.

Ở trước mặt anh, người chiến thắng sẽ không bao giờ là tôi.

"..

Tôi nhận được điện thoại của cảnh sát, nói rằng anh hai tôi gặp tai nạn, mau báo cho người nhà chạy ngay đến."

Tôi cúi đầu, nhìn vào bóng đêm đen kịt, thấp giọng giải thích với anh.

Lý do không còn quan trọng nữa, anh nói rằng nếu thai nhi có vấn đề gì thì tôi và gia đình sẽ rất khổ sở, tôi vẫn nhớ câu nói này, và tôi cũng không muốn khiêu khích quyền uy của anh.

"".

Tôi xin lỗi"

Tôi cảm thấy rất oan ức, tại sao tôi luôn là người phải xin lỗi? Tôi có một người chồng, nhưng không phải vì tình yêu, tôi có một đứa con, nhưng nó không thuộc về tôi.

Cuộc sống của tôi chỉ có yên bình chấp nhận, không có kinh ngạc vui mừng.

Có một tiếng thở dài phát ra từ trêи đỉnh đầu, anh hướng về phía tôi và cứ thở dài như vậy ư? Từ đêm đầu tiên cách đây hai năm, tôi cứ liên tục để anh thất vọng và bất lực, có đúng không? "Không cần phải nói lời xin lỗi, là sơ suất của ta"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Giọng nói lạnh lùng của anh vang đến.

Không có sự tức giận lạnh lùng như tôi đã tưởng tượng, tôi bất ngờ ngẩng đầu lên.

Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh trong bóng tối, tôi chỉ cảm thấy anh hơi nghiêng người và cúi đầu xuống.

Một chút lạnh lẽo lau đi nước mắt của tôi, động tác của anh trong bóng tối có hơi thô bạo một chút, nắm lấy cằm tôi khiến tôi phải ngước mặt lên.

".,.

Ta không nên để em đợi một mình nhỉ.

Cũng may, lúc rời đi ta đã để lại dấu ấn này cho em."

Anh đưa tay lên, khẽ cho vào bên trong miệng tôi: "...

Em sợ hãi sao? Có bị thương không?"

Tôi lắc đầu, hơi ngạc nhiên là anh không giận tôi.

Anh vươn tay ôm lấy tôi, đưa tay ra sau lưng mở khóa xích cho tôi rồi thản nhiên nói: "Em quay về đi, ta xem kỹ lại xem em có bị thương không."

Nói xong, anh ta bế tôi đi về phía cái cửa hang đã được khoét sẵn.

Bước tới cửa hang, anh nhặt được một mặt dây chuyền nhỏ: "Đây là lá bùa đồng của ta.Em bảo anh trai ném vào đế phá kết giới...Cái thứ nhỏ nhản này thật thú vị."

Anh đưa lá bùa bằng đồng vào tay tôi, bế tôi lên và nhảy ra khỏi hố.

Ở bên ngoài cách đó không xa có một cái bàn dùng để đánh bóng bàn, phía bên trêи đặt bàn thờ, trong số những người được nhà họ Thẩm cử đến để lập đàn cầu siêu, tôi thấy bà Thẩm, ông cụ Chu và Thẩm Thanh Hà đeo khẩu trang ở đâu đó.

Khi họ nhìn thấy tôi lơ lửng trong không trung, ánh mắt họ ngạc nhiên, và họ quỳ xuống trước tôi.

Tôi biết họ đang quỳ rạp trước Giang Lãnh, mặc dù họ không thể nhìn thấy, nhưng nhà họ Thẩm rất trung thành với Giang Lãnh.

"Đế Quân đại nhân, tình hình bên dưới thế nào rồi? Chúng ta không còn cảm thấy quỷ khí nữa."

Thẩm Thanh Hà đang đeo khẩu trang, có vẻ là vết thương lần trước còn chưa lành hẳn.

"Thân Đồ Úc kéo tất cả các linh hồn đi rồi, phía dưới này không còn gì nữa rồi...

Thanh Hà, phải điều tra kỹ lưỡng tung tích của Mộ Vân Giang, hiện tại anh ta đang là một cái xác biết đi, nhưng anh ta đã đủ dạn dĩ rồi, đoán xem anh ta sẽ còn gây nên chuyện gì nữa?"

Giang Lãnh ra lệnh.

"Vâng"

Thấm Thanh Hà cung kính cúi đâu.

"Chúng ta đi"

Anh hời hợt buông thõng một câu rồi rút lui ra ngoài cùng với những người nhà họ Thẩm.

Ông chủ Chung đang kéo anh hai tôi ra cách đó không xa, nhất định muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra thì anh tôi bực bội nói: "Em gái của kẻ hèn mọn này đến đây để giúp các người bắt quỷ.

Những hồn ma thông thường đó đã được nhà họ Thẩm cầu siêu cho rồi, còn những hôn ma quái ác thì cũng đã bị em gái tôi bắt đi, ở đây chẳng còn gì cả.

Mọi người ở đây là an toàn rôi, hãy khai quật và phơi nắng nó, đồng thời liên hệ với bộ phận liên quan để lấy đi những dụng cụ tra tấn bên trong."

"Hiệp sĩ, anh đừng nói dối tôi, thật sự có được không?"

"Vớ vấn! Không tin thì hỏi Hâu Văn Khải.

Lân trước tôi đã nói với anh ta rằng sau khi khai quật và phơi nắng thì không có chuyện gỉ xảy ra cả! Đừng có quấn lấy tôi, tôi phải đi xem xem em gái tôi có làm sao không."

Anh hai tôi hất tay anh ta ra và chạy về phía tôi, Giang Lãnh vân không hê buông tôi xuống, tôi cảm thấy hơi xấu hổ một chút.

"Anh, sao cảnh sát lại gọi và nói anh đã gặp chuyện vậy?"

Tôi trả lại lá bùa đồng cho anh ấy.

"Khốn nạn! Không phải anh cào phanh xe sao? Cái xe kia phanh đột ngột quá không cả nể gì ai, anh phải đánh nó một trận, ngay đúng lúc cảnh sát đến...

Không ngờ lại khiến em lo lắng cho anh như vậy, em cũng thật là, khi gặp phải chuyện này, em có thể gọi điện thoại cho anh để xác nhận trước đã, có được không? Những kẻ lừa đảo rất thích những đứa trẻ suy nghĩ đơn giản như em đó!"

Anh hai tôi hét vào mặt tôi.

Ừ, mình thật ngốc, sao không nghĩ đến chuyện gọi điện xác nhận trước, chưa gì đã vội vàng chạy ra ngoài.

"Thôi nào thôi nào...

Lan Lăng đừng khóc, người nhà nói đàn bà ngốc thì mang chửa ba năm, bây giờ em trở nên ngốc nghếch cũng là chuyện bình thường, dù sao thì em cũng không thông minh...

Đừng khóc, anh không bạo lực với em nữa, đi, chúng ta về nhà."

Anh hai đưa tay lên xoa xoa đầu tôi.

Giang Lãnh ôm tôi suốt, sau khi lên xe cũng vẫn thế, không bao lâu sau khi xe chạy ra ngoài, tôi đã ngủ lì bì.

Tôi tỉnh dậy giữa chừng, lúc đó anh đã đặt tôi lên giường của mình, tôi bàng hoàng mở mắt ra thì thấy anh đang cởi quần áo tôi ra.

Tôi cười với anh, năm lùi vào nửa giường, để anh năm vào, tôi biết anh sẽ bắt đầu trừng phạt tôi.

Anh ta kiểm tra từng ngón tay và từng tấc da để chắc chắn rằng không có vết thương nào, rồi thì thâm hỏi bên cạnh tai tôi: "Em có bị thương không?"

"...

Anh ta bóp ngực tôi hai lần, nó rất đau."

"Còn gì nữa không?"

"..

Không, không còn gì nữa."

Nếu có gì nhiều hơn nữa thì tôi đoán rằng anh sẽ lại phát điên mất.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng ủ rũ của anh lúc này, tôi khẽ co vai lại: "Thực xin lỗi...Tôi không thể chống cự được."

"Đừng nói lời xin lỗi nữa!"

Anh giận dữ gầm gừ.

Tôi im lặng ngay lập tức.

"..Quên nó đi, ngủ đi"

Anh cau mày, lạnh lùng nén chặt cơn giận.

Khi tôi mở mắt ra vào ngày hôm sau, tôi thấy cái gì đó như một vết mực bù xù trước mắt mình, không ngờ rằng Giang Lãnh lại có thế ngủ ngon lành trêи ngực tôi.

Tôi giật mình lùi lại, anh ấn vai và cánh tay tôi đến tê dại, cơn đau làm tôi khẽ rêи lên một tiếng.

Nhìn xuống, vùng da trêи ngực bị tra tấn đến mức kinh khủng.

"Anh...anh đây là..."

Tôi dở khóc dở cười nhìn anh.