Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 70: Khiêu khích




Nhìn người đàn ông rơi từ tầng hai xuống, những người xung quanh đều kinh hô lên một tiếng, nhưng cũng không khẩn trương lắm - đó chỉ là tầng hai, không thể chết người được.

Người quản đốc vừa chạy vừa mắng: "Bà mẹ mày, không chết ở ngoài đường đi, còn chê việc ở công trường không đủ nhiều sao? Vị thân nhảy cút ra khỏi phòng cho tao!" Giọng nói của ông ta vừa dừng lại thì những người xung quanh cũng vội vã rời đi.

Tôi và anh tôi, Giang Lãnh vẫn đứng ở chỗ ban đầu không nhúc nhích.

Bọn tôi đều nhìn thấy bàn tay nhuốm máu kia, chính là một cánh tay nắm lấy da đầu của người đàn ông kia trong khoảng không và nhảy xuống, sau đó bàn tay vừa nhẹ buông làm ông ta rơi xuống.

Mặc dù chỉ ở tầng hai nhưng người đàn ông này đoán chừng sẽ không thể sống được.

Giang Lãnh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một vòng, công trường trống trải âm trâm và hoang vu khó tả, đột nhiên anh cười lạnh một tiếng: "...

Xem ra có người biết chúng ta sắp tới nên đã đánh đòn phủ đầu với chúng ta." "Không phải chứ...

Không đế tôi với Lan Lăng vào mất cũng rất bình thường, nhưng đến cả cậu cũng không đặt trong mắt...

Đây là muốn khiêu khích hay là muốn tìm đường chết đây?" Anh tôi bĩu môi.

"Pháp trận phong ấn trừ tà mới trải qua thời kỳ nguy hiểm mấy ngày trước, không gian siêu vẹo, rất nhiều thứ thoát ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng bị phong ấn lại, nhưng..." Anh nhíu mày: "Dự là có người đang lợi dụng cơ hội, cũng không biết là luyện hôn của Huyết Liêm Quý Vương và Tà Giáo Thánh Nữ đang giấu ở đâu, Mộ Vân Giang lại bị lột da...

Hừ, đây là một sự khiêu khích, đối phương đang muốn thăm dò xem trong phạm vỉ này còn bao nhiêu người có năng lực." Tôi có chút lo lắng, nghe cách nói của Giang Lãnh như vậy dường như có một đối thủ vô hình đang ở trong bóng tối âm thầm lên kế hoạch cho tất cả chuyện này.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Đám đông cách đó không xa vô cùng hỗn loạn, người đàn ông nhảy ra kia, sau khi bị rơi xuống đất bị va đập thật mạnh vào một viên gạch, hai mắt trợn trừng lên và tử vong.

Ông chủ Chung gần như bị sụp đổ, ông ta vội vã bước đến trước mặt chúng tôi nói: "Cô Lan Lăng, mọi người thực sự có thể giải quyết sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào...

Tôi đã đặt toàn bộ tải sản của nhà mình cho dự án này, nếu như lại xảy ra chuyện thì chết thật rồi! Coi như tôi xin cô, nhất định phải giúp tôi việc này nhé! Sau khi xong việc tôi sẽ chia một nửa...

không không không...

chia hơn một nửa của nhà tôi cho cô!" Tôi lắc đầu cười khổ nói: "Ông chủ Chung, chú Chung, tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức, vẫn hi vọng chú có thể phối hợp...

"Phối hợp! Tôi nhất định sẽ phối hợp! Cô nói thế nào thì tôi phối hợp thế ấy!" Mồ hôi lấm tấm trêи trán ông chủ Chung, nhìn thấy dáng vẻ đầy nôn nóng của ông ta, tôi có chút không nói nên lời nhìn anh tôi.

"Nếu như ông muốn phối hợp, điều đầu tiên là cần phải bình tĩnh lại một chút, nghĩ lại xem ông đã từng đắc tội với người nào, hay đã xúc phạm đến thân thánh phương nào không? Ông nghĩ kỹ lại xem trước đây bản thân đã làm ra chuyện gì, bọn tôi cân phải tìm ra được mấu chốt và sẽ giúp ông giữ bí mật, ông tự mình nghĩ kĩ đi." Anh tôi thành thật nói với ông ta làm thế nào để phối hợp.

Ông chủ Chung sững người một chút, vẻ mặt bất định, ông ta có thể làm ăn lớn được như vậy thì khẳng định rằng trêи người ông ta không được sạch sẽ, anh tôi vừa nói như vậy, ông ta liền có phân do dự.

"Không sao, ông từ từ nghĩ đi, tối nay chúng tôi đi về trước, buổi sáng lại đến xem rõ ràng hơn." Trêи đường trở về, anh tôi vừa lái xe vừa thở dài nói: "Em rể, anh cảm thấy chúng ta càng ngày càng lún sâu vào, có người nào đó đang muốn chúng ta phá vỡ trật tự vốn có vậy?" "Có lẽ là muốn biến thôn Hoàng Đạo thành vùng đất hỗn loạn, pháp thuật phong ấn không thể duy trì được nữa rồi, anh ta muốn thăm dò rõ ràng xem trong phạm vi này còn có bao nhiêu người có thể làm đối thủ của anh ta." Giang Lãnh một tay chống lên má nhìn những chiếc đèn đường vụt qua nhanh bên ngoài cửa sổ."Vậy tại sao lại chọn địa bàn của ông chủ Chung chứ?" Giang Lãnh cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Núi xanh che đậy xương trảng, cát vàng bao phủ sông xanh, người hiện tại nào biết được trăm năm, nghìn năm trước dưới chân mình đã từng xảy ra những chuyện gì? Mảnh đất phong thủy này của ông ta đã bị phá vỡ hầu như không còn nữa, dưới mấy tầng đất vàng này không biết có bao nhiêu bộ xương khô." Tôi nghe vậy liên rụt cổ lại, đất của Hầu Văn Khải lân trước cũng vậy, từ dưới đất đã đào lên được một chiếc quan tài đen và một phòng tra tấn cổ xưa.

Trước khi xây nhà đã không đào sâu như vậy, còn các nhà cao tầng hiện nay cần phải có nền móng sâu, hơn nữa còn có vài tầng của bãi đậu xe, đào quá sâu hiến nhiên là động đến một vài thứ được chôn sâu dưới lòng đất.

Giang Lãnh nhìn thấy tôi rùng mình liên nhanh chóng vươn tay qua nắm lấy tôi, vẫn là siết chặt mười ngón tay như vậy, tôi chỉ có thế cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt thẹn thùng.

Anh tôi liếc nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu rồi nhẹ nhàng hừ một tiếng: học cũng nhanh đấy...

Bởi vì hôm nay mười ngón tay cứ thường xuyên đan chặt vào nhau làm cho những tưởng tượng viển vông của tôi được thỏa mãn phần nào, cho nên lần này tôi không cự tuyệt - tôi cùng chưa bao giờ cự tuyệt thành công.

Lúc anh muốn, cự tuyệt chỉ càng khiến động tác của anh càng trở nên thô bạo hơn, mà kết quả thì lại như nhau.

Anh ấy rất mạnh mẽ, cũng có chút ghét bỏ nếu tôi phục vụ người, kinh nghiệm đáng thương này của tôi đều đến từ anh, và hơn nữa đã rất không dịu dàng ngay từ lúc đầu.

Một nụ hôn làm tôi đến nỗi suýt nữa là hít thở không thông, lúc đỏ anh mới hơi buông ra để cho tôi có thể.

kéo lại được một chút hơi thở.

"..." Vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng, nhìn ra được là có chút không hài lòng.

Có lẽ đối với anh mà nói, anh đã cố hết sức để hạ thấp sự cao quý của mình để cảm thông với tôi rồi nhưng tôi lại không biết tốt xấu, không biết mà phối hợp.

"...

Xin lỗi, tôi, tôi không biết lắm." Tôi sợ anh đột nhiên sẽ trở nên bạo phát, dù sao thì trước đây anh cũng chẳng hề để ý đến tôi một chút nào, dù sao thì người đau cũng không phải là anh.

"Giang...

Lãnh..." Tôi run giọng hô lên một câu.

"...

Nếu như em lại gọi sai thì chúng ta sẽ làm lại một lần nữa" Ánh mắt của anh vẫn lạnh thấu xương đến như vậy, dường như ý loạn tình mê vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi cười khổ: "...

Chông à, anh có thể không, đừng có mỗi lần đều giày vò em như vậy?" "Không thể." Anh kéo tôi vào ngực, khẽ cười nói: "Đây là thú vui." Bởi vì thú vui của anh, ngày thứ hai, lúc tôi xuống xe bước chân cảm thấy như đang lơ lửng, tôi lo răng la bàn sẽ không được ổn định.

Một công trường lớn như vậy, lúc tìm được chỗ pháp trận phải mất hơn mười phút, có một số sườn núi nhỏ vẫn chưa được san bằng, mới đào một nữa, trông vô cùng hoàng tàn.

Tay sai âm phủ Đại Bình và Lão Trân được bọn tôi phái đi đào rác thải công trình.

Anh trai tôi cắm ba cây hương tơ hông dò huyệt của nhà họ Mộ xuống sườn núi, làn khói xanh của ba cây hương này liền thối thẳng đến hướng của ông chủ Chung.