Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 62: Cây gậy thần




Lúc chúng ta rời khỏi tòa Hải Yến, em trai của Chung thúc cung kính đua cái chìa khóa, anh trai cầm lấy cái chìa khóa rồi ước lượng, nhướng mi cười nói: "Chung thúc, ý của ông là gì?" Chìa khóa xe trong tay anh không phải là chìa khóa chiếc xe việt đã cũ của nhà chúng ta, mà là một chiếc xe Land Rover mới tỉnh.

"Các cậu muốn đi thôn mới Thạch Tuyền Câu, muốn đến công trường để giúp tôi xem phong thủy, đi lại bôn ba cực khổ, tặng cho các cậu cái có thể di chuyển, bày tỏ tấm lòng." Chung thúc cười nhìn vào những con sông và hồ cổ.

Một chiếc xe đắt tiên như vậy chỉ để thể hiện tấm lòng? Tôi thâm lắc đầu với anh trai và ra hiệu cho anh ấy đừng nhận.

Nhưng mà đàn ông vốn dĩ thích xe hơi, anh tôi hăng hái nói: "Được, tôi mượn lái khai trương vài ngày." "Anh làm gì thế sao lại nhận quà của ông ta?" Tôi lẩm bẩm nói: "Ăn của người thì phải làm việc cho người...

muốn đổi xe thì tự mình mua, không phải là không có tiên." "CHúng ta chỉ có một chút tiên, nhưng chúng ta dùng tiên của mình để làm gì? Không biết bố sẽ tiêu bao nhiêu tiền, tiêu xài bừa bãi.

Vừa vặn em nói ngồi trêи chiếc xe cũ không thoải mái, đổi sang một chiếc rộng rãi cho em thoải mái một chú, sử dụng hết khoảng thời gian này sẽ trả xe cho ông ta, không muốn xe của ông ta nữa." Tôi gật đầu, anh trai tôi đưa tay ra xoa đầu tôi và nói: "Lan Lăng, đừng cả ngày cứ làm ra bộ dạng thương tâm như vậy, người chồng ma kia của em khác với ba chúng ta.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Nếu không giao tiếp được thì thôi vậy, coi như gặp phải thứ quy cặn bã.. . TruyenHD

khi những đứa trẻ được hình thành thì cơ thể rất đau đớn...

Chà...

Sớm biết như vậy thì anh đã đi học sản khoa." Tôi suýt nữa thì hộc máu: "Anh, lúc anh đang nói việc chính, anh có thể đừng chọc cười nữa được không, tư duy của em không thể theo kịp! Học cái gì mà khoa phụ sản, ngày nào cũng muốn nhìn phụ nữ xoạc chân rất Biến thái!" Dựa theo hình ảnh và địa chỉ mà Chung thúc cung cấp, chúng tôi rẽ vào thôn mới Thạch Tuyên Câu ở chỗ giao giữa hai tỉnh, dân cư ở đây phần lớn đều được dời đến từ vùng lân cận, hầu hết là vì sửa đường, đập chứa nước và các cơ sở hạ tầng của quốc gia ở đó, dân cư dời đi nhiêu, nghiễm nhiên thành một huyện nhỏ.

Các khu dân cư ở đây đều được quy hoạch thống nhất, đi lại rất dễ lạc đường, thật vất vả cuối cùng tôi cũng đến được nhà của lão Trần lúc trời đã chạng vạng tối.

Trong sân có đèn, anh trai tôi xuống gõ cửa, bấm chuông cửa, hơn nửa ngày mới có giọng của một người phụ nữ vang lên: "Đừng kêu! Ồn chết đi được! Không có ai ở nhà" Anh trai tôi hét vào bên trong cửa: "Bà không phải người? Mở cửa, hỏi bà vài câu rồi rời đi! Nếu không mở cửa đừng trách ông đây thô bạo." Cửa sổ nhỏ trêи cửa chống trộm mở ra, một người phụ nữ trung niên nổi giận đùng đùng mảng: "Mỗi ngày đều đến thăm có phiền hay không! Đã nói cái đám ma quỷ kia chưa có về nhà! Hai ngày nay cơ thế bà đây cảm thấy rất khó chịu, ai đến đây làm phiên coi chừng bà đây chết chung với người đó!" Anh tôi co rúm lại, khó mà thấy được anh ấy lại chịu thiệt, anh lùi về sau hai bước hỏi: "Chúng tôi không phải đến đòi nợ, chỉ là có chút việc kiếm tiên nhỏ muốn tìm lão Trân đẻ cùng làm, ông ấy có ở đây không? Cơ hội phát tài cũng không cân? Giọng điệu đanh đá của người đàn bà kia trở nên ôn hòa một chút: "Không ở đây, ông ấy sẽ không trở lại! Đã đi ra ngoài hơn một tháng! Điện thoại cũng không gọi được, ai biết lão già này ở bên ngoài có nuôi vợ nhỏ không chứ, cút cút cút! Lòng bà đây cảm thấy rất phiên!" Anh tôi quay trở lại xe, tôi cười có chút đắc ý: "Đụng phải cọng rơm cứng rồi à? Anh cũng có lúc chịu thiệt!" Anh thần thần bí bí lắc đầu nói: "Ở bên trong nhà này có cái gì! m khí rất nặng nề! Trong cửa chắc chắn có dán bùa chú để ngăn cản âm khí, mở cửa ra thì bị lọt ra ngoài!" Tôi vội vàng lấy la bàn ra, kim chỉ hơi rung lên, lúc này âm khí ở bên trong bị ngăn cản, tôi xuống xe nhìn, nhà bên cạnh có lẽ đang sửa sang lại, bên ngoài tường dựng mấy cái giàn giáo.

"Em đi lên xem xem" Tôi trèo lên đoạn đầu đài với cái la bản.

Anh trai ở phía dưới đỡ tôi, nhỏ giọng nói: "Em đặc biệt cẩn thận một chút! Em đang ôm một quả bóng đấy!" Leo lên đến tầng giàn giáo thứ hai có thể nhìn thấy sự bày trí đồ đạc trong sân nhỏ, chính là một cái sân nhỏ bình thường của nhà nông, xe đạp, gỗ phế thải, ghế sô pha bị hỏng....có rất nhiều thứ chất thành đống lộn xộn, có một hộp sơn đen như mực đặt ở một góc sân.

Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã cảm thấy vấn đề là ở trong này, cái vật đen như mực toát ra bầu không khí lạnh lẽo và u ám, nó khuếch tán ra khắp nơi.

Phía sau cổng lớn và bốn bức tường đều dán bùa chú, không biets còn có thể giam giữ những âm khí này được bao lâu.

"Anh, vấn đề nằm ở cái vật đen như mực kia" Sau khi xuống tôi nhỏ giọng nói: "Người phụ nữ này nói dạo này thân thể không được thoải mái, chắc có liên quan đến thứ đồ chơi này, lão Trân cũng biết thứ này có vấn đề, cho nên mới dùng bùa chú dán trong cửa, không cho âm khí thoát ra ngoài." Anh trai xoa xoa đôi bàn tay nói: "Đi, chúng ta đi ăn cơm trước, buổi tối lại đến, cho em nhìn thấy kỹ năng bóng rổ của đội bóng rổ trường chúng tai" Giữa làng là khu thương mại đậm đà hương vị dân dã, lúc chúng tôi xuống xe, một cụ già đang ngồi xốm ven đường, bên người có một chiếc bìa cứng.

Cái lão già gầy này đầu tóc đây nhờn, bờ môi khô cằn ngậm một điếu thuốc, đang khoác lác với một tên hút thuốc bên cạnh, cái bìa cứng ở trước mặt ông ta ghi: "Chạm xem tướng, bói tử vi, miệng sắt để thử vận may và vận rủi.

ở góc ngoài của dòng chữ này còn viết: "Tổ tiên truyền chút bệnh mụn cơm, trị tóc trắng bị rụng, dán màn điện thoại di động, khai thông cống thoát nước, mở khóa một phút, thám tử tư, thay đỗ xe, viết dùm bài tập...

Tôi nhìn thấy vẻ mặt xám xịt, anh trai tới hỏi tôi: "Nhìn cái gì vậy? Em thích nhưng giang hô thân côn này ư?" Tôi bất lực nói với anh trai mình: "Em có hứng thú với ông ấy, anh xem một chút, ông ta ngoại trừ kiểu tóc bên ngoài, thì có khác gì với lão Trân không? Lớn lên đều hèn mọn bỉ ổi...." Tôi vừa dứt lời, cây gậy thần kia lập tức cảnh giác nhìn chúng tôi, còn anh trai tôi thì trố mắt nhìn, quả nhiên là lão Trần biến mất sau khi lấy được tiên của anh! Ông ta ném điếu thuốc quay người bỏ chạy! "Khoan! Đứng lại!" Anh trai vọt đi túm lấy cổ áo sau của lão Trần.

"Thiếu hiệp tha mạng! Thiếu hiệp tha mạng!" lão Trân lập tức hét lên: "Nhưng tôi chỉ ăn cơm chùa của cậu, cậu có cần phải cư xử với một ông già như vậy không? Tôi thật sự không có tiền!cậu coi như đáng thương cho lão già này đi...." Khi ông ta hét lớn như vậy, xung quanh lập tức có mấy người vây lại, cái lão già gian trá này! Tôi đi lên thấp giọng nói: "Câm miệng! Tôi nhìn thấy cái thứ mà ông đặt ở trong sân rồi! Ông không dám về nhà nữa! Người phụ nữ trong nhà ông nghĩ ông đang nuôi dưỡng tiểu tam ở bên ngoài, ông trở về giải thích với bà ấy đi." Lão Trần im bặt hoảng sợ nhìn chúng tôi.

Ông ta bị anh trai tôi nhét vào ghế sau rồi khóa cửa lại, ông nhỏ giọng nói: "hai vị thiếu hiệp, có phải hai người là do ông chủ Chung kêu đến để đòi tiên không? Cái kia...tiên dấu ở trước đoan gỗ mun trong cái sân nhỏ của tôi, các cậu đi lấy đi...ngàn vạn lần đừng kinh động đến vợ tôi, tôi rất sợ bà ấy." Tôi và anh trai nhìn nhau trong lòng đã hiểu hơn tại sao hai nhóm trước đi đòi nợ một đi không trở lại, chắc là đụng thứ gì đó ở trong gỗ mun nên không thể trở về!