Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 6: Huyết ngọc Ly Long (2)




Có ý gì đây? Để tôi yên tĩnh sống quãng đời còn lại? Không phải anh muốn giết tôi ư? Anh bật cười thành tiếng, nghĩ thầm hình như không quen với dáng vẻ 'bao dung” này lắm.

"Đừng ngây ngốc như thế nữa, minh hôn chỉ kết chứ không hủy, trừ phi em chết nhập lại luân hồi mới có thể trốn thoát.

Vậy nên ở kiếp này, em không thể có đàn ông khác."

Giọng của anh lạnh nhạt lại vô tình: "Nếu như em sợ hãi đến thế, vậy khi chuyện thành công ta sẽ không xuất hiện, nếu em sẵn lòng sống lẻ loi quãng đời còn lại thì tùy em"

"Anh...

Cái chuyện thành công mà anh nói là gì đó?"

Tôi bắt được mấu chốt.

Quả thật như anh hai nói, anh có mục đích khác.

Anh cười lạnh, véo nhẹ căm của tôi: "Em không hiểu chuyện âm dương chẳng hề gì, nhưng về chuyện nam nữ em không hiểu luôn à? Mỗi ngày ta lưu lại những gì, em đã quên hết sao?"

Tôi đỏ mặt nhìn anh, bấy lâu nay phải nhìn mặt nạ quỷ xấu xí nên mất cả cảm giác.

"Lúc Ly Long kết hình trong chiếc nhẫn của em cho thấy linh thai đã đậu...

Em cho rằng bốn phận người vợ chỉ là chờ đợi và chịu đựng?” Tôi hoảng sợ nhìn anh, tay bất giác sờ xuống bụng dưới.

Khó trách mấy ngày nay nơi đó cứ nóng rát lại nhân nhẫn đau, còn tưởng rằng do anh cường bạo mỗi đêm mới bị thương, hóa ra tôi đã mang thai?! "Hiểu chưa?"

Anh cười lạnh nhìn vào ánh mắt sửng sốt khó tin của tôi.

".„ Nhưng mà tôi, tôi mới là sinh viên, có thể để sau này hay —— "

Tôi chỉ mới lên đại học, dù xã hội hiện giờ cởi mở đến mấy, việc này được giải quyết rất linh hoạt, nhưng với một cô gái mới lớn mà nói thì chuyện mang thai quả thật kinh khủng.

"Sau này?"

Anh cười lạnh nói: "Ta không muốn lại trải qua bảy ngày với một người cứng ngắc."Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Trong lời anh đầy ý ghét bỏ.

Tôi cũng không muốn lại trải qua bảy ngày bị tra tấn bởi một quỷ nam mang mặt nạ quỷ đâu.

"Còn ba đêm nữa, mặc kệ em cảm thấy là cưỡng ép hay tra tấn thì phải nhẫn nhịn, hiểu không?” Anh không khách sáo nói.

"...Ưm” Tôi nước mắt nhòe nhoẹt, ngoan ngoãn nhận mệnh, nghĩ thầm cùng lắm là tạm nghỉ học rồi trốn biệt ở nhà thôi.

Hiện tại đầu xuân, trong không khí phương nam còn chút rét lạnh, chiếc quần tất màu đen đã bị xé rách, tôi không còn cách nào ngoài cởi nó ra bỏ vào balo.

Lúc nhấc chân làm ảnh hưởng đến nơi đó, đau nhói khiến tôi hít vào một hơi.

Anh cứ thế khoanh tay đứng nhìn hệt như một pho tượng tôn kính lạnh lẽo.

"Tôi đồng ý, vậy anh có thể...

dịu dàng một chút không?"

Đừng có động tý là bạo phát tính tình được không? Anh cười lạnh: "Dịu dàng? Em đừng không biết tốt xấu, nếu không dịu dàng thì em còn có thể đứng đây nói chuyện với †a?"

Được lắm, tôi vừa hỏi một câu ngu ngốc rồi.

Tôi là đồ cúng tế thì mơ mộng đòi điều kiện gì? Còn ba đêm nữa.

Tôi đứng trước gương nhẹ xoa mặt, mặt tôi trong gương tái xanh, đôi mắt sưng đỏ.

"Lăng Lan, nhanh lên!"

Tiếng của anh hai vang lên ở hành lang.

Tôi hít sâu một hơi rồi cúi đầu đi ra ngoài.

Chuyện nhảy lầu' hôm qua đã gây náo động trêи internet.

Cảnh sát xem camera nhìn thấy tôi đi vào văn phòng và không bao lâu thì hớt hải chạy ra.

Hình ảnh của tôi xuất hiện trêи lối đi an toàn ở mỗi tầng, đợi đến khi tôi chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy rồi đứng một hồi mới xảy ra việc người hướng dẫn nhảy lầu.

Về thời gian, tôi không có bất kỳ tình nghi.

Tôi không khỏi hoài nghi rằng quỷ xấu xí kia đã sắp đặt kỹ lưỡng.

Nếu như anh giết người hướng dẫn ngay lúc tôi còn ở văn phòng thì tôi thật hết đường chối cãi.

Vả lại, nếu người hướng dẫn chết trong văn phòng thì tôi là nghỉ can lớn nhất.

Thế nên anh đập bể cửa sổ rồi đặt người hướng dẫn lên bệ cửa sổ để vô số người chứng kiến anh ta ngồi lên và tự nhảy xuống.

Cảnh sát Lư quen với anh hai khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, thân hình cao lớn, hai mặt sắc bén.

Cả người chính trực đứng trước mặt tôi toát ra khô khốc khiến người khác hồn vía lên mây.

“Anh Lư vốn là bộ đội đặc chủng, tâm tư tỉnh tế và nặng sát khí, lúc nói chuyện em nên cẩn thận."

Anh hai thầm nhắc nhở tôi.

Trong phòng họp, các lãnh đạo trong trường đều sứt đầu mẻ trán, bỗng một người đàn ông trung niên tóc rẽ hai mái nhìn thấy tôi liền đập bàn mắng.

"Nhìn đi, nhìn đi! Sinh viên nữ hiện nay là loại gì! Kìa? Ăn mặc phong phanh thiếu vải, trời lạnh như thế còn khoe đùi khoe chân, không phải đang dụ dỗ người khác phạm tội sao?!"

Người đàn ông chẻ hai mái tiếp tục nói: "Bí thư, hiệu trưởng, cảnh sát Lư, tôi đã nói với mấy anh rồi, hướng dẫn Trương luôn hòa đồng với học sinh, danh tiếng rất tốt! Chắc chắn là bị cô gái đây đùa bỡn tình cảm mới kϊƈɦ động, làm ra chuyện nhảy lầu ngốc nghếch như thế"

"Tôi không đùa bỡn tình cảm gì cả! Tôi còn mong tránh anh ta càng xa càng tốt!"

Măng tôi thế nào tôi cũng có thể xem như không nghe thấy, nhưng nói tôi đùa bỡn tình cảm với gã hướng dẫn buồn nôn kia thì thật không thể nhịn.

"Anh ta bảo tôi tới phòng giáo viên, tất cả bạn học đều nghe thấy! Sau đó giữ tôi ở văn phòng nói rằng muốn tôi làm bạn gái của anh ta, tôi liều mạng chạy thoát."

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, dẫu sao vẫn còn ở đây học tập lâu dài, người lãnh đạo chẻ hai mái kia chắc là thân thích của người hướng dẫn.

"Đây đều là lời nói từ một phía, ai mà tin được?"

Người chẻ hai mái hậm hực nói: "Cô còn muốn giội nước bẩn lên người đã chết! Nhìn cô chẳng khác gì các cô gái ăn chơi, còn giả vờ làm người bị hại sao!"

Anh hai giận sôi máu, mắng: "Ông nói ai là gái ăn chơi? Đừng tưởng rằng mình là lãnh đạo trường học thì tôi không dám đánh ông!"

"Được rồi!"

Hiệu trưởng tức giận nói: "Bây giờ cần nhất là giảm thiểu ảnh hưởng xấu chứ không phải cãi nhau!"

Hiệu trưởng quay lại, sắc mặt ôn hòa nói với tôi: "Trò à, hiện tại chúng ta kết luận sơ bộ là tự sát, có thể sẽ rất nhiều người đến phỏng vấn em, mong em có thể nghĩ đến danh tiếng của trường —- "

Tôi nhăn nhó nghe một hồi, hóa ra hiệu trưởng muốn tôi nói: Lúc ở văn phòng hỗ trợ nhìn thấy người hướng dẫn đột nhiên phát bệnh, lúc chạy ra ngoài để gọi người thì thấy anh ta nhảy lầu tự vẫn.

Tôi còn chưa mở miệng từ chối, cảnh sát Lư đã cười lạnh hai tiếng, nói: "Hiệu trưởng, tôi vẫn còn ở đây mà ông đã dạy người bị hại đối lời khai? Ông khinh thường pháp luật sao?"

Hiệu trưởng lúng túng cười dĩ hòa, đoán chừng ông ta đang thầm mắng cảnh sát Lư thật không biết điều.

Cảnh sát Lư không để ý tới ông ta, quay đầu hỏi tôi: "Cô kể chi tiết tình huống lúc đó đi” Tôi bỏ qua đoạn quỷ xấu xí bóp cổ anh ta, chỉ giải thích anh ta đột nhiên có hành động bất thường.

Sau khi cảnh sát Lư nghe xong thì hỏi thêm hai, ba, bốn, lân nữa...

Toàn bộ tôi đều lặp lại lời nói đó! Mãi đến cuối cùng, anh thu hồi bút ghi âm và bản ghi chép, sau khi đợi lãnh đạo của trường học rời đi hết mới nhìn tôi cười sâu xa, nói: 'Cô Lăng Lan, tốt chất tâm lý của cô thật không tôi..."

Nói nhảm, nếu như tố chất tâm lý của tôi không tốt, đoán chừng đã bị hù chết vào đêm đó hai năm trước rồi.

Lúc chúng tôi trở về nhà, bố đang ngồi phơi nắng trong sân, người vận áo trắng, đang cọ lưng qua lại trêи ghế mây.

"Lăng Lan, con về rồi à... Ui cha, mau đến giúp bố gãi lưng, lưng bố ngứa quá!"

Tôi lập tức đi qua, xốc áo của bố lên, đang khi chuẩn bị gãi lưng giúp ông thì bỗng nhiên ngây người tại chỗ! Trêи lưng của bố tôi chợt hiện lên một mặt quỷ màu đỏ máu.