Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 197: Tấm Ảnh Kỳ Lạ






Cô Nhã Uyên không hiểu chút gì về phong thuỷ, mà cô ta lại là kiểu người gây nhiều tội lỗi, cho nên làm chuyện gì cũng không thuận lợi.

Lần này cô ta gọi anh đến xem tòa nhà này cũng là bởi vì bị người khác khiếu nại, uy hiếp muốn gây phiền phức, khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.

Cô ta từng bị Giang Lãnh hù dọa, bắt đầu tin tưởng những thứ này thật sự tồn tại.

Tôi nhìn cô ta đối xử với các vị khách khác rất hiền hòa, cũng rất dễ nói chuyện, xem ra cũng tự mình ý thức được phải làm việc thiện, đối xử tốt với người khác để âm thầm tích lũy một chút công đức.

Đến ở bất kỳ một khách sạn nào, sau khi bước vào phòng đều phải kiểm tra đệm chăn, mở tivi, kéo rèm cửa, để sức sống trên người mình tỏa ra, cũng là để nhắc nhở một vài thứ gì đó là có mới khách tới ở.

Nhưng đừng bao giờ đi mở ngăn tủ, có một cách nói là phải chừa một vài nơi để thứ đó trốn tránh mình, không nhất thiết phải ép nó đến mức không có chỗ ở lại.

Lúc nói phải chừa lại đường lùi, làm việc không nên quá tuyệt tình, đây là đạo lý mà bố ông ta đã để lại.

Nơi đẹp nhất gian phòng nhỏ này chính là cửa số được chạm khắc hình mặt trăng trên tường, nhìn rất có cảm giác cổ xưa.

Ngoài cửa sổ lại trồng tường vi, hiện tại vừa mới trổ nhánh, lá dài ra, kết hợp với ánh trăng lấp ló rất có cảm giác lãng mạn.


Nếu như bên trong gian phòng không có quá nhiều âm khí thì sẽ tốt hơn nhiều.

Giang Lãnh nói nơi này có quỷ.

Tôi nghe xong cảm thấy rất khó chịu, tên này biết nơi đây có mấy con bay bay, còn muốn ở căn phòng này, vậy chúng ta làm sao đi ngủ đây? Có bay bay đưa tiễn là được rồi, không nhất thiết phải cùng bay bay ngủ cùng một đêm chứ? "Đi dọn dẹp giường đi", Giang Lãnh dặn dò tôi, còn anh cầm điều khiển từ xa của điều hòa nghiên cứu.

"Muốn dọn dẹp kiểu gì nữa đây? Mọi thứ đều đã được dọn sạch rôi mà"
Đế Quân đại nhân tất nhiên không có khả năng tự dọn dẹp giường chiếu.

Cho đến hiện tại, ngoại trừ uống trà, mặc quần áo, tôi chưa từng thấy Giang Lãnh tự mình làm bất kỳ việc nhà nào.

Võ vô chăn mền, dọn dẹp lại.

Còn anh đi theo mở điều hoà không khí.

Bên trong điều hoà không khí thổi ra một mùi rất khó ngửi, tôi cau mày đi thu dọn chăn mền.

Vừa vén lên đã cảm thấy trong phòng giống như có rất nhiều thứ gì đó, phía sau lưng bỗng nhiên phát nổ.

Xoay người nhìn lại, trên mặt đất lít nha lít nhít, quá nửa đều là bóng ma, từng con từng con nằm trên mặt đất, AI Tôi bị dọa đến mức kêu lên, theo phản xạ có điều kiện nhảy lên giường, co chân lại.

Cả gầm giường đều là quỷ! Một gian phòng mười mấy mét vuông, trên mặt đất ít nhất có hai mươi con quỷ, nằm dưới đất không đủ còn phải chồng lên nhau.

Những con quỷ này hình dáng khác nhau, có con là trừng mắt nhìn trần nhà, có con là nhắm mắt há miệng, từng con từng con đều có cảm giác chết không nhắm mắt.

"Em không phải nói không sợ sao?"
Giang Lãnh lạnh lùng trừng tôi một cái.

Tôi nào biết được nhiều như vậy! Với lại sao có thể chui ra từ điều hòa chứ! Âm khí bị hút vào điều hoà, địa thế của nơi này âm khí không thoát ra được.

Giang Lãnh đối với mấy thứ này cũng chẳng có suy nghĩ gì, anh giương đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía tôi, ánh mắt rơi vào phía sau tôi.

Tôi sửng sốt một giây, lập tức xù lông từ trên giường nhảy xuống, nhảy đến bên cạnh anh.

Trên giường xuất hiện một con quỷ là nam, còn quay đầu nhìn về phía tôi.

Đây là nam chủ nhân phải không? Vì sao lại để một kẻ hấp hối sắp chết nằm ở chỗ này? Giang Lãnh lạnh nhạt nói: "Vừa rôi quan sát kỹ trong sân, cái bàn đá và cái bệ đá kia đều đã nhiều năm tuổi, bị mẻ một góc hoặc là vỡ ra.


Dấu vết này thường sẽ không thể hình thành trong vài chục năm, có lẽ là đã trải qua chiến tranh khói lửa.

Căn này phòng bên cạnh có thể từng là nhà xác hoặc là nơi ở của người sắp chết"
Địa thế nơi này trũng, xung quanh có những ngôi nhà có độ cao gấp ba lần.

Nếu như không chú trọng cầu siêu, âm hồn không siêu thoát được chỉ có thể ở lại chỗ này.

Anh nở nụ cười gắn: "Điều này bà chủ trước đây phải biết rất rõ, nếu không phải là nhà xác cũng là dừng ở chính đường để cúng bái, đem người đàn ông này đặt ở căn phòng áp mái này nằm chờ chết, hẳn là phải biết rằng nơi này âm khí nặng."
"Không phải chứ.

Dùng cách này để khiến người đàn ông của mình chết sớm một chút? Ác độc như vậy sao?"
Trên giường, bóng ma kia vẫn duy trì trạng thái như lúc chết, quay đầu tuyệt vọng nhìn về phía chúng tôi, động tác vô cùng cứng ngắc.

Du khách khiếu nại với cô Nhã Uyên nói mình ở đây ở mấy ngày, sau khi trở về vai, cổ cứng ngắc, bạn gái còn nói anh ta thường nhìn chằm chằm mình.

Chẳng lẽ là bởi vì anh ta ngủ trên người nam quỷ này mấy ngày.Vậy quỷ nam này vẫn còn rất tốt, không hề hại người.

Tôi móc ra một tấm bùa trừ ma, đây là thủ pháp của nhà họ Thẩm, trấn áp ba góc nhỏ trên đầu quỷ nam, đồng thời niệm thân chú đưa tiễn nó đi.

Thế nhưng những con ma trên mặt đất này phải làm sao? Tôi từ lúc lập ngục bắt yêu còn không có pháp lực lớn đến thế, sao có thể một lần thu phục nhiều như vậy.

Giang Lãnh rõ ràng là đang chờ tôi ra tay, anh khoanh tay nói: "Nhanh lên, làm xong anh còn phải loại bỏ tà khí của chỗ này"
Tên này, chẳng lẽ là tôi trách anh không dạy tôi, trong lòng liền không thoải mái.

Bây giờ để tôi tự mình ra tay để gia tăng kinh nghiệm? Tôi mỗi lần chỉ có thể thu phục được một con.

Anh đi đến sau lưng tôi, đưa tay ôm lấy tôi, nắm từng ngón tay của tôi từng ngón giúp tôi thu thập.

"Tại Âm Cảnh Thiên Cung không phải cho em nếm qua trà cùng quả táo sao? Những thứ đó đều là vật nhà tiên, em cho rằng hai lão già đó là tùy tiện đưa tới sao? Em vẫn là nhát gan, cho dù là đối với kẻ ác hay với các âm hồn đều sợ hãi"
"Tứ trụ* thuần âm của em, trời sinh mềm mỏng nhẹ nhàng, mệnh đồ nhiều thăng trầm, em lại tâm không oán hận, sợ tổn thương sự vật khác, cho nên mới không thể thoát ra được"
*Tứ trụ bao gồm giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh và năm sinh.

"Em xem, thực ra hiện tại mọi thứ đối với em cũng không quá khó khăn."
Anh nắm lấy tay tôi, hướng trên mặt đất chỉ một cái, lập một cải ngục giam giữ tà môn trên một mặt tường, phóng ra xiềng xích bắt lấy ma quỷ.

Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của anh, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.


Hơi lạnh trên môi như có như không chạm vào tai, lời nói của anh như một câu thần chú, tựa như giữa trời hạn gặp mưa, khiến cho tôi hơi rung động.

Một chút uất ức, một chút lo lắng đều tan thành mây khói.

"Vậy bây giờ, anh lại gân em một chút được không? Đầu óc tôi có chút trống rồng, khống khống chế được nói ra lời từ tận đáy lòng.

Anh trâm mặc một chút: "Hiện tại không gần?"
"Gần, thế nhưng là em chỉ có thể chờ đợi anh, không thể tìm thấy anh, nếu như anh không thấy"
Anh nghiêng đầu hôn xuống, thì thào hỏi: "Không thấy như thế nào?"
"Em, ưm, không biết, ừm, đi nơi nào để tìm.

Như thế này làm sao nói đây?"
Giang Lãnh khẽ cười nói: "Không phải nói qua với em rồi sao? Chuyên tâm tu hành cho tốt, làm nhiều việc thiện, còn phải sinh nhiều con.

Em nghĩ quá nhiều nên dễ dàng bị những chuyện nhỏ nhặt làm phân tâm"
"Sinh nhiều con thì cũng phải dựa vào anh chứ"
Ừm, tôi lại đang nghĩ gì vậy.

Ngay lúc hai chúng ta quấn quýt hôn môi, tiếng đập cửa không đúng lúc vang lên.

Tiếng của cô Nhã Uyên ở ngoài cửa vang lên: "Có chuyện này, Mộ Lan Lăng, bạn học Mộ Lan Lăng, không phải cố ý quấy rầy hai người nghỉ ngơi, thế nhưng có thể làm phiền bạn trai cô ra xem cái này một chút không?"
Trong giọng nói của cô mang theo sự sợ hãi, Giang Lãnh nhìn tôi một chút, đầu lưỡi lướt qua môi tôi trấn an, xoay người kéo cửa đi ra.

Cô Nhã Uyên toàn thân chỉ mang một bộ áo ngủ, vẻ mặt áy náy nói: "Anh, anh nhìn xem, người khách khiếu nại tôi gửi đến cái này"
Trên Zalo của cô có vài tấm ảnh và vài dòng trạng thái, Giang Lãnh rũ mắt nhìn lướt qua cô.

Tôi lén lút quay đầu ra xem, cổ của một người đàn ông hướng về phía ống kính một cách kinh dị, gân như là toàn bộ đầu của anh ta quay ra sau lưng, hai con ngươi quỷ dị trợn lên trắng dã.

"Ngủ tại khách sạn nhà các người liền biến thành bộ dáng này! Còn không bồi thường tiền, ông đây liền tới nhà đem cổ các người các vặn thành như thế này!".