Cái gì? Anh nói gì? Thanh Hà và Thanh Nguyên Lang cũng tới bằng cách đó ư? Ý anh là sao? Tôi không kiềm được lòng hiếu kỳ của mình, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh một cách tha thiết, cậy trông anh sẽ động lòng từ bi mà nói thêm với tôi vài câu.
Trước giờ anh luôn lạnh lùng lại cao ngạo, không muốn giãi bày tâm trạng với ai, cũng không muốn tốn công giải thích lời mình nói chỉ cả.
Chỉ khi tâm tình của anh không tệ hoặc là khi anh tức giận thì mới nói nhiều vài câu, còn hầu hết thời gian là tự tôi ngồi đoán mò.
Đôi mắt của Giang Lãnh đánh về phía tôi, có thể là do biểu cảm trên mặt tôi quá rõ ràng, khiến anh cảm thấy buồn cười nên kéo tôi ra phía sau cái cây.
Tim tôi nhảy lên thình thịch, anh muốn nói gì với tôi? Đại Bình đang ngậm điếu thuốc sững sờ tại chỗ, anh trai của tôi thì chẳng ngạc nhiên gì, tay khoác lên bả vai Đại Bình, xoay người anh ta qua chỗ khác: "Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy nha.Đại Bình à, cậu đâu có muốn bị đuổi việc ha?"
Giang Lãnh kéo tôi ra sau cái cây, sau đó hoi khom người, cúi đầu cười khẽ với tôi: "Mộ Lan Lăng, không phải em nói em không ngại sao? Vậy tại sao vừa nhắc tới Thanh Hà và Thanh Nguyên Lang thì lại để lộ ra ánh mắt này chứ? Rốt cuộc em muốn biết chuyện gì đây?"
Tôi muốn biết...tôi muốn biết hai cô ấy quan trọng với anh cỡ nào, nhưng mà anh dữ như vậy, không cho phép tôi hỏi, ngoại trừ đoán mò trong lòng ra thì tôi còn biết làm thế nào? Lời nói của Giang Lãnh trước giờ luôn sắc lạnh như dao, tôi cũng đã biết từ đầu rồi.
"Em muốn biết ta có bao nhiêu cô gái bên cạnh? Muốn biết ta "yêu"
các cô gái khác như thế nào? Hay là, em muốn biết những người này có khả năng uy hiếp tới địa vị của em hay không? Mộ Lan Lăng, rốt cuộc phải làm sao em mới nghe lọt tai lời ta nói?"
Tôi...!
chẳng lẽ tôi không thể để bụng những chuyện này sao? Cảm giác uất ức và chua xót trào dâng trong lòng, tôi cố gắng kiềm giọt nước mắt lại.
"Lãnh...!
em có để ý, nhưng em sẽ không vì các cô ấy mà oán hận anh.
Em biết trong lòng anh, các cô ấy không giống những người khác, em chỉ là...!
muốn biết quan hệ giữa anh và các cô ấy, em không có nhỏ mọn như anh nghĩ"
Tôi có hơi tức giận, lẩm bẩm: "Mấy trăm năm trước em cũng đã quen anh đâu, chuyện giữa mấy người sao em quản được"
Giang Lãnh bật cười khe khẽ, lấy tay chộp lấy gáy tôi, ép tôi ngửa đầu nhìn anh.
"Đúng vậy, mấy trăm năm trước ta không có quen em mà"
Bờ môi của anh khẽ mấp máy, nói nhỏ với tôi.
Tử Vi Ngọc Hư đại đế, cư ngụ ở thành Tử Vi, là vị thần cai quản vạn vật, trên thống lĩnh muôn nghìn vì sao, giữa nắm giữ muôn ngàn điều luật, dưới trị vì Phong Đô.
Từ ngày Giang Lãnh đến với thế giới này đã được xưng thần, vâng lệnh ngài ấy thống lĩnh phủ Địa Ngục ở Phong Đô, tiếp nhận vị trí của Khánh Giáp Viêm Đế, trở thành vị thần địa ngục.
Dưới địa ngục có danh lam thắng cảnh, nhưng cũng có những nơi khỉ ho cò gáy, không có cách nào dựng nên vạn vật.
Bao gồm cả yêu và ngàn vạn tình cảm mà cả nghìn năm cũng không ai nghiên cứu ra được.
Dù đã ngồi đó cả trăm năm, vứt bỏ hết dục vọng và suy nghĩ đen tối, cũng không thể xóa đi sự cô đơn nghìn năm.
Gió trăng không nói, hoa cũng chẳng buồn giải thích.
Tôn Thần Thái Nhất có thể nghiệm máu hóa thành hoa sen, Giang Lãnh cũng có thể dùng nhụy hóa sen tạo nên thị nữ, sau đó trao hồn phách cho họ.
Có thể hóa phép ra hình hài, lại không thể hóa ra được tâm, cô ta được lệnh sống lại trong thân xác người phàm để đuổi giết quỷ vương, ai ngờ khi tới thế gian lại học không sót một thứ gì trong tham sân si.
Không chỉ quên mất thân phận của mình, còn muốn hãm hại em, nếu không có lời nguyên bằng máu kia, em đã sớm bị Xích Quách gặm cho không còn mảnh xương, không hay biết gì mà rời khỏi Vọng Hương Đài rồi"
Giang Lãnh lắc đầu, trong giọng nói thoáng hiện sự buồn phiền và không biết làm sao, anh nở nụ cười mỉa mai: "Tôn thân thì sao, cũng không tránh khỏi nhân quả tuần hoàn.
Còn Thanh Hà.."
Anh nở nụ cười lạnh: "Cô ta là con chim loan của Tôn Thần Thái Nhất, giỏi lập kết giới, bày trận pháp, cho nên bị ta hóa phép thành người, canh giữ Âm cảnh Thiên Cung.
Sau khi trận pháp ở thôn Hoàng Đạo xuất hiện, ta lập tức ra lệnh cho cô ta tiến vào nhà họ Thẩm đảm nhận vị trí mắt trận.
Trước đây rất lâu, cô ta chính là bạn đời của Quyền Văn Hình, em đừng có tính món nợ này lên đầu ta"
"Tôi chỉ tò mò hôi"
"Trong ngoài bất nhất"
"Xin lỗi, được chưa?"
Anh nở nụ cười ái muội, cúi đầu thấp xuống: "Xin lỗi không thành tâm, không chấp nhận"
Này, này có phải lỗi của tôi đâu? Tôi chịu xin lỗi là đã nể mặt anh lắm rồi? Sao còn không chịu chấp nhận? Nếu không vì hai mắt của anh còn chưa khỏi...!
Hai mắt.
Tôi vội ngửa đầu, nhón chân, hôn nhẹ lên mắt của anh.
Vậy được chưa? Hai cánh tay của Giang Lãnh siết chặt lấy vòng eo của tôi, cúi đầu cản xé hai bờ môi tôi, bờ môi lành lạnh của anh khiến hô hấp của tôi trở nên hỗn loạn.
"Mộ Lan Lăng, em học được cách chủ động từ khi nào thế?"
Anh khẽ cười, vừa hôn tôi vừa nói, giọng nói trầm thấp của anh như đang vang vọng khắp đầu tôi: "Em lại chủ động thêm chút nữa, nha?"
Tôi xấu hổ đến nỗi sắp nổ tung, cái người này khi làm chuyện vợ chồng thì hệt như một vị hôn quân vậy! Đây là cái chỗ quỷ tha ma bắt gì, biết không? Tôi có thể chủ động khi đang ở đây hả? Anh trai của tôi còn đang đứng cách đó không xa kia kìa Gió trăng mở lời, hoa đã giải thích, xem ai ở bên người.
Chờ tới lúc anh thả tôi ra, tôi có cảm giác mình sắp cạn không khí luôn rồi, ngồi thở hổn hến cả nửa ngày mới lấy lại sức.
Miệng bị cắn đỏ bừng, thậm chí khóe môi còn đọng lại ánh nước lấp lánh, cả gương mặt thì hồng như sắp chín! Anh trai của tôi và Đại Bình ngồi xổm trong rừng cây nhỏ bên cạnh, bốn mắt nhìn chằm chằm vào đường núi đối diện.
Có thể thấy hai người họ không yên lòng chút nào! Điếu thuốc trên môi Đại Bình sắp cháy tới miệng rồi kìa! "Cậu chủ, bình thường anh cũng bị họ đầu độc sao?"
Đôi môi Đại Bình run lên, tàn thuốc rơi xuống đất.
"Chứ sao nữa? Vừa làm một cái là làm tận hai ba giờ không ngừng nghỉ, nếu làm sau nửa đêm thì sẽ làm đến tận hừng đông luôn.
Chỉ khi nào phải giao thuế hay ăn uống gì thì mới ra khỏi phòng, ngán lắm.
Giặt ra giường thì có là gì? Em gái tôi chỉ mặc mỗi đồ lót thôi mà mặt mũi đã đỏ bừng vì xấu hổ, hai mắt đong đầy nước, vậy thì có thể tưởng tượng được cái giường kia đã trải qua biết bao nhiêu lễ rửa tội.
Cái chuyện buồn nôn này họ đã làm nhiều đến mức khiến tôi chai lỳ, bây giờ chỉ ôm ôm hôn hôn thôi thì là cái đinh gì...!
Giọng điệu của anh tôi như thể thấy bão lớn cũng không loạn, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Tôi...!
nhất định tôi sẽ bắt anh ấy ăn mì ăn liền suốt nửa tháng! Mấy lời này có thể nói lung tung sao! Trên mặt Đại Bình lộ ra vẻ hâm mộ: "Thật ngưỡng mộ vợ chồng Đế Quân đại nhân cầm sắt hòa hợp nha.
lần sau tới chợ quỷ dẫn tôi theo đi! Tôi muốn mua một cô, anh hiếu mà"
"Cút mọe đi, cậu là người phàm thì thành thật làm người phàm đi! Người ta không phải người, cậu đấu nổi không? Cứ yên tâm làm xong trong mười lăm phút là được!"
Khu! "Mộ Thiên Nhân!"
Anh trai của tôi sợ tới nỗi rụt hai vai, vội vàng nói: "Khu, bọn anh đang bàn chuyện đàn ông.
Với lại nãy giờ bọn anh luôn nghiêm túc quan sát nha, đối diện không có bất kỳ động tĩnh nào"
Anh ấy còn đang nói thì chợt đối diện xuất hiện một chiếc xe.
Khi xe chạy tới khúc cua, cửa xe mở ra, một người bị đá văng ra ngoài, lần xuống sườn núi! Anh trai của tôi lập tức trở nên vui vẻ, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy: "Trời má, cuối cùng cũng có người rồi! Đại Bình, chúng ta phải nhanh lên (trốn đi)!"
Cái chuyện hết chạy tới nhảy này không tới phiên tôi đi làm, Giang Lãnh cho tôi một ánh mắt lạnh lùng, tôi ngoan ngoãn lên xe ngồi chờ.
Người đàn ông bị đạp ra ngoài kia chính là ông Lâm, ông ta bị va đầu vào đâu đó chảy cả máu, nhưng khi nhìn thấy anh trai tôi đang vọt tới thì vô cùng hoảng sợ, muốn chạy nhưng vẫn bị anh tôi và Đại Bình ấn ngã xuống đất.
Anh trai tôi lập tức cởi quần trói chặt hai chân của ông ta lại như cái bánh quẩy, khiến ông ta hết đường chạy trốn.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì, chuyện ngọc Cửu Khiếu chất đầy xác chết không liên quan tới tôi....