Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 152: Vọng Sanh Bất Diệt (2)




Tôi khóc nức lên, không quay đầu lại.

Chỉ là phản xạ có điều kiện nên thoáng cử động đầu không được sao? Tôi nghe nói khi gặp đàn sói, nếu như đàn sói đè lên hai vai thì không bao giờ được quay đầu.

Bởi vì khi quay đầu thì nơi yếu ớt nhất ở cổ sẽ hoàn toàn bại lộ dưới hàm răng nhọn.

Cái miệng lớn ghê tởm đó hẳn là đang chờ cắn vào cổ tôi.

Ngực tôi đau đớn kịch liệt, một chút máu rỉ ra bên ngoài.

Con quái vật sau lưng đột nhiên buông hai vai tôi ra, lẩm bẩm niệm: Thứ tội, thứ tôi.

Nó buông lỏng tôi ra, tôi lập tức run rẩy chạy về phía trước, sau lưng có một con ác quỷ tứ chỉ đáng sợ đang nở nụ cười quái dị, trông thật đáng sợ.

Tại sao tôi lại rơi xuống nơi này chứ? Tôi đâu có làm chuyện gì xấu.

Nơi này tối chết đi được! Xung quanh toàn là quỷ khí lạnh lẽo, còn có quái vật và ác quỷ ở bên cạnh đi tới đi lui, một tên quỷ sai cũng không thấy! Thậm chí là có mấy con ác quỷ cắn xé nhau loạn xạ.

Tại sao tôi lại đi con đường đáng sợ này chứ? Chẳng lẽ bởi vì hai năm trước tôi không chết, khiến nhiều người phải hi sinh trong pháp trận.

Cho nên nghiệp chướng này đổ hết lên đầu tôi! Nhưng tôi không biết gì hết, Giang Lãnh không hề nói cho tôi! Tôi ngậm nước mắt chạy về phía trước, chung quanh là đường hầm tĩnh mịch, phía trước xuất hiện một điểm sáng là lối ra.

Ngay khi tôi muốn xong ra thì bỗng tức khắc nổi lên một trận gió tanh vù vù, tôi lập tức dừng lại.

Nhưng mà đám quỷ ảnh sau lưng bị tôi hấp dẫn, cả một đám không còn vây quanh tôi mà nở nụ cười quái dị nữa và lao ra phía cổng.

"Âm!"

Một cây búa khổng lồ đập vào cổng ra vào, những con quỷ hồn kia bị chia năm xẻ bảy, lưỡi dao xoẹt qua chóp mũi tôi, xé rách quần áo trước ngực.

Tôi sợ đến mức xụi lơ, sững sờ nhìn một vị thần nhỏ ở Minh Phủ đang đứng trước mặt tôi.

"Hừ, cô vậy mà có thể thoát được hình phạt thứ nhất.

Xem ra cô cũng không xấu"

Cái tên đầu trâu kia ôn tôn nói với tôi.

Mắt của tôi nhanh chóng chảy nước mát: "Tôi chưa từng làm qua chuyện xấu"

"Vậy sao cô lại nói mình là ác quỷ đến từ Âm Phủ?"

Đầu trâu thắc mắc: "Nơi này chỉ có những người tràn đầy tà khí mới rơi vào, ở bên trong sẽ bị tà quỷ Xích Quách gặm cắn, sao cô không bị làm sao?"

Thực Tà, Xích Quách.

Cái tên mặt sưng vù vừa rồi là Xích Quách, là con ác quỷ lấy quái vật là thức ăn trong truyền thuyết.

Tôi cẩn thận trả lời: "Tôi lọt vào sào huyệt vạn quỷ, cho nên trêи người mới nhiều tà khí"

Đầu trâu như hiểu ra, để tôi nói hết chuyện ác quỷ.

Tôi thở phào một hơi, vừa định hỏi đường thì thấy hắn ta giơ cây búa lớn lên, bổ xuống! Làn gió cào lên mặt tôi đau nhức, nước mắt ở trong hốc mắt lập tức tràn ra.

"Hả? Sao cô còn chưa đi?"

Đầu trâu quay lại nhìn tôi: "Hồn phách hoàn chỉnh như cô thật hiếm thấy, cô đi nhanh lên đi, bị tà khí ảnh hưởng quá lâu thì dù có đầu thai cũng mắc bệnh lao đấy"

"Tôi muốn xuống Hoàng Tuyên, đi như nào vậy?"

Đầu trâu cọ cọ cây búa vào đống tứ chỉ vỡ vụn khiến tôi nhìn mà phải che miệng nôn mửa.

"Cô đi con đường núi này lên phía trước là sẽ thấy Vọng Hương Đài! Lúc đó cô sẽ biết!"

Tôi không dám hỏi, liều mạng đi dọc theo đường núi về phía trước.

Nơi này thật đáng sợ, Giang Lãnh ở chỗ này sao? Tôi nhìn vực sâu vô tận dưới chân, còn có dãy núi sừng sừng to lớn phía trước.

Rốt cuộc Âm Phủ lớn cỡ nào vậy? Chắc cũng giống như Cửu Trọng Thiên, là một nơi vô biên ư? Vọng Hương Đài cao ngất bên trêи một bình nguyên rộng lớn, tôi còn loáng thoáng thấy được sóng nước lấp loáng đăng xa, đó là Hoàng Tuyên sao? "Này này, sao cô không xếp hàng?"

Một cô gái giận đùng đùng hét về phía tôi: "Xếp hàng uống thuốc mê đi"

Cô gái này mặc trang phục cổ đại, ống tay áo kéo lên lộ cả cánh tay, bên cạnh là hai quỷ sai đang giúp cô ấy nấu ăn, còn cô ấy đứng đấy ra lệnh.

"Không uống có được không?"

Tôi cẩn thận hỏi.

"Không uống?"

Gương mặt xinh đẹp của cô ta run lên, chỉ sau lưng: "Không uống thì sẽ có kết cục như thế, nhất là loại ác quỷ như côi"

Phía sau cô ta là một loạt những con ác quỷ không uống thuốc mê, mỗi một con đều bị mất thứ này mất thứ kia, chắc là bị Xích Quách gặm, Đầu trâu chém.

Quỷ hồn bị móc sắt dính chặt hai chân, quỷ sai dùng ống đồng cắm vào trong cổ họng, thô bạo rót canh đá đi.

Cái này...Mỗi ngày lượng công việc quá lớn, quỷ sai đúng là làm việc mạnh bạo.

"Thấy không? Ngoan ngoãn uống đi.

Cô gái đưa một bát cho tôi.

Chén này có mùi rượu, tôi nhíu mày hỏi: "Có thể không uống không? Giang Lãnh bảo tôi đến Hoàng Tuyền chờ anh ấy, không bảo tôi uống cái này"

"Giang Lãnh là ai?"

"Là Đế Quân đại nhân của mấy người đó"

Cô gái hơi sửng sốt, mắng: "Cô bị điên à? Đế Quân đại nhân sao có thể làm loạn quy củ của Âm Phủ? Hơn nữa, Sao lại quan tâm cái tên phàm nhân nhà cô uống canh hay không!"

"Là thật đó, tôi có phù hiệu của anh ta..."

Tôi đưa tay sờ, trước ngực đã sớm không còn phù hiệu, mà chỉ còn lại một vết tay máu.

Cô gái hầm hừ nói: "Chỉ toàn nói linh tinh, các người là ác quỷ, mỗi một tên đều là đám bại hoại! Người đâu, mau rót canh cho cô ta!"

Tôi bị dọa lui về sau, thuốc mê uống vào sẽ quên hết mọi chuyện, quên lời anh ấy nói, anh ấy không đánh tôi mới lạ! Quỷ sai vuốt cằm nói: "Mạnh Huyên, tôi thấy tên quỷ hồn này có gì đó kì lạ.

Nếu là ác quỷ, thì sao có thể hoàn chỉnh như thế? Cô nhìn thân thể và tâm trí cô ta xem, đều tốt cả.

Hơn nữa trước ngực còn phun máu, làm gì có quỷ hồn nào phun máu.

Cô ta trông cứ như người sống vậy: Mạnh Huyên nhíu mày hỏi: "Cô tên gì?"

"Mộ Lan Lăng.

Mạnh Huyên nghiêng đầu: "Tại sao trước ngực lại có máu?"

Làm sao tôi biết được vì sao ngực tôi lại có máu.

Cô ta kéo tay áo đi tới, kéo bộ quần áo rách rưới của tôi ra: "Để tôi xem xem có gì nào.."

Quần áo bị kéo ra, cô ta khó hiểu nhìn tôi: "Cô có huyết chú Vọng Sanh Bất Diệt! Cô là ai?"

"Tôi là Giang...là thê tử của Đế Quân"

Tôi nhìn về phía trước ngực, nào có cái chú gì? Tôi chỉ thấy thật nhiều máu! Mạnh Huyên giật nảy mình: "Hèn gì nghe tên thấy quen quen.

Lúc chúng tôi nói chuyện phiếm có nhắc đến tên cô, sao cô lại lâm vào tình trạng này?"

"Có thể để tôi đi qua không? Tôi sợ đến trễ, Giang...

À nhầm, Đế Quân đại nhân sẽ nổi giận"

Nói không chừng anh ta còn đánh tôi.

Mạnh Huyên gật đầu nói: "Có thể thì có thể, nhưng mà cô mặc áo mưa, ngồi bè Khổ Trúc.

Bởi vì cô không uống canh nên không thể qua cầu Nại Hà"

Tôi nhìn bè Khổ Trúc dưới sông, có một đám u hồn bị giam cầm bên dưới, ngước nhìn người ở trêи.

Tôi bèn hỏi: "Tại sao bọn họ phải ở dưới đáy sông?"

Quỷ sai bĩu môi: "Là đám không chịu uống Mê Hồn Thang, muốn ở chỗ này chờ ngàn năm, nhìn người mình yêu đi qua cầu Nại Hà ba lần rồi mang theo ký ức chuyển thế.

Cô gái, gói kỹ áo mưa, đừng để đám ngu ngốc này phát hiện ra cô, nếu như bọn chúng biết chúng tôi cho cô đi cửa sau thì sẽ làm thuyền lật, kéo cô xuống đất"

Ôi trời ơi, tôi co lại thành một cục ngồi trêи bè trúc, dùng áo mưa che đầu của mình.

Nơi này thật đáng sợ.

Trêи thế gian người tận tình sắc, truy đuổi ɖu͙ƈ vọng, làm gì có ai tin rằng có một nơi luật pháp khắc phiệt, rạch ròi thiện ác như thế? Bè trúc dân cập bờ, quỷ sai bên cạnh tôi đột nhiên phủ phục trêи bè trúc.

Đúng lúc tôi đang buồn bực, áo mưa bỗng nhiên bị kéo lên ném xuống sông.

"AI"

Tôi bị dọa, co lại thành một cục.

Trước mắt là một hoa văn hình con rồng đặt dưới quần áo, sau cổ tôi là một con tay to lớn lạnh lẽo chầm chậm tiến tới.

"Mộ, Lan, Lăng!"