Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 148: Đều là vô căn cứ (1) 




Chi tử vu quy, u u Nam sơn.

Đây là bài thơ Đào yêu và Tư can của Kinh Thi, Giang Lãnh trích hai câu thơ này ra đặt tên cho đứa bé, hẳn là không phải thuận miệng bịa ra, nói như vậy chắc sẽ có ẩn ý của anh.

Anh tôi nghe lời tôi nói xong, sửng sốt nửa ngày hỏi: "Đây ý là muốn em lấy chồng trong núi hả?"

Phụt...

Tôi suýt nữa phun máu.

Hòa thượng Hối Thích Ngọc đang ăn mì ăn liền bên cạnh cũng bị sặc, ho một lúc lâu mới cười nói: "Anh còn không biết xấu hổ nói mình xuất thân từ một trường đại học danh tiếng, văn hóa còn không bằng tôi tốt nghiệp đại học hạng bai"

"Biến đi! Ông đây là sinh viên khoa học tự nhiên"

Anh tôi cáu giận.

Chỉ tử vu quy là chỉ người con gái đi lấy chồng, u u Nam sơn cả câu là "Trật trật tự can, u u Nam sơn"

để hình dung non nước tuyệt đẹp mang vẻ sâu thắm yên lặng, núi non xanh tươi trùng điệp.

Anh muốn bày tỏ ý gì đây...

Anh tôi tùy tiện nói, anh ta muốn bày tỏ cái gì cũng được, quan trọng là họ Mộ rất tốt.

"Tại sao họ Mộ lại tốt?"

Tôi khó hiểu hỏi lại.

"Phí lời, họ Mộ ta không cần vì vấn đề hương khói mà đi làm ống nghiệm"

Anh tôi cười lớn hai tiếng: "Tiết kiệm được một khoản tiền đó."

"Anh, có thể nghiêm túc một chút không hả?"

Tôi nhìn anh ấy bất đắc dĩ.

"Được rồi Lan Lăng, có một số việc trước mắt không nghĩ rõ được thì đừng nghĩ nữa.Về sau cơ duyên đến tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.Nào ăn mì đi"

Anh tôi đưa cốc mì ăn liền cho tôi.

Điều kiện ở đây có hạn, không có đồ ăn ngon gì cả, cũng không rảnh đi nấu cơm, chỉ cần có thể đỡ đói là được, hơn nữa gói dầu trong gói mì ăn liền đều bị vứt bỏ.

Không kể tới tục tăng đạo trước khi làm chuyện cúng lễ đều phải chay tịnh tắm rửa.

Tôi cũng phải chay tịnh tắm rửa, Giang Lãnh nói buổi trưa ngày mai anh sẽ đến thi pháp.

Khái niệm buổi trưa của người bình thường có lẽ là dương khí chính thịnh của giữa trưa, nhưng trong mắt Âm Dương gia, buổi trưa là thời khắc trong một ngày dương khí cực thịnh mà suy giảm, là thời điểm âm chuyển sang dương.

Trước kia, chém đầu cũng chia ra thời khắc khác nhau.

Nếu là chém đầu bình thường thì chính ngọ sẽ tiến hành, lúc này còn có bóng dáng để cho phạm nhân có thể thành quỷ, mà nếu là tội phạm trọng hình hoặc người phạm tội ác tày trời, sẽ chém đầu vào giờ ngọ tam khắc.

Thời điểm giờ ngọ tam khắc là lúc dương khí cường thịnh, sau khi chém đầu lập tức hồn phi phách tán, ngay cả làm quỷ cũng không được.

Trong căn nhà này không có giường, một cái cũng không có, chỉ có một cái sạp chỉ có thể nằm nghiêng mà ngủ.

Bụng tôi không bằng phẳng giống như trước kia, hơi hơi nhô lên thành hình vòng cung tròn trịa, bàn tay Giang Lãnh đặt lên đó vừa vặn có thể che đi.

Bên ngoài truyền đến từng tiếng gió thổi, phảng phất mang theo hơi thở u ám.

Một tòa nhà gỗ chỉ có hai người tôi và Giang Lãnh ở chung, những người khác đều ở trong lều quân dụng bên ngoài, trong nhà cực kỳ vắng vẻ đến đáng sợ.

"Đáng sợ?"

Giang Lãnh nghe tôi nói, có chút buồn cười hỏi: "Đáng sợ chỗ nào?"

"Căn nhà gỗ cổ có cảm giác rất âm u lạnh lẽo, hơn nữa chất gỗ này cũng khác thường.

Vừa rồi em mới nhìn kỹ lại, là gỗ lim tơ vàng.

Giá trị của căn nhà này ít nhất cũng phải hàng trăm tỷ.

Có điều gỗ lim tơ vàng là cây cối thiên vê âm, ở loại nơi này lại càng hiện rõ sự âm u.."

"Hơn nữa ngôi nhà này xây dựng ở lưng chừng sườn núi, có chú ý phong thuỷ thể nào đi nữa cũng không có tác dụng gì.

Từ sự sắp xếp của các vị trí lớn có thể nhìn ra quá xấu, là chỗ đối mặt với âm khí chọc trời.

Cho dù có xây đình bằng cỏ tranh chăn giữa cũng không thể tránh được âm tà sát cực lớn ở phía trước như vậy.

Nếu như người bình thường ở trong nhà này, chắc chắn sẽ gặp chuyện không may."

"Em xem thiên phú của tòa nhà này ngược lại là tài học đạo cao."

Giang Lãnh cười khẽ một tiếng.

"Liệu có bỏ sót rơi ra linh hồn lang thang nào không?"

"..Thường xuyên có.Bắt được thì sẽ tiêu diệt ngay tại chỗ, không bắt được thì cũng không biết làm thế nào.Tình hình bên dưới em cũng thấy rồi, trước sau gì ta cũng là người của Minh Phủ, pháp lực của ta ở dương gian chịu hạn chế rất lớn, ta cũng không có dương khí để phá tan âm tà bên dưới"

Giang Lãnh chống tay lên đầu nằm nghiêng đằng sau lưng tôi.

Tôi không dám nói lời nào, âm khí bên ngoài dường như đã tràn ngập vòm trời.

Cho dù ngôi nhà này được anh dùng kết giới che lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đuổi dân vây quanh nơi này.

Các loại cảm giác này giống như một đàn kiến đang hành quân ùn ùn kéo đến, dày đặc như thủy triều phun ra.

Tất cả da thịt nơi chúng đi qua đều bị ăn sạch, chỉ còn lại xương trắng.

Giang Lãnh cũng cảm giác được, anh mở mắt ra, nhìn chăm chăm màn đêm tối mịt mờ bên ngoài cửa sổ gỗ.

"...Bọn ta chỉ bắt được một nửa số luyện hồn, và nửa còn lại vẫn không biết tung tích ở đâu.Nhà họ Tư Đồ quá gần với những người có quyền lực cao nhất ở nhân gian.Bọn họ có khả năng chống lại Minh Phủ trong thời gian ngắn"

"Tư Đồ Nam còn nói qua nhà em làm khách, sau đó Mộ Vân Giang xuất hiện, anh ta lại không thấy tung tích đâu.Không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì không?"

Giang Lãnh cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi dậy: "Ai biết được, thần chỉ toàn tri toàn năng ở trêи Cửu Trùng Thiên, bọn họ mới không thèm quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này"

"Thật sự có thân chỉ toàn tri toàn năng sao?"

Tôi nghĩ cách nói này chỉ là hình dung sự thần thông vô lượng mà thôi.

"Có"

Anh trả lời tôi ngắn gọn nhất, sau đó bóng dáng chậm rãi biến mất.

Không phải chứ! Muốn một mình tôi ở lại trong căn nhà gỗ này sao? Tôi tình nguyện ra ngoài chen chúc trong lều trại với anh trai tôi.

Cho dù nhà này không có quỷ hồn, nhưng cả nhà âm u lạnh như băng giống như một cái quan tài lớn, một mình tôi đợi ở đây da đầu tê rần rần.

Tôi mặc quần áo đi ra sân, cả sân là một khoảng tĩnh lặng, cửa lớn mở rộng, có thể nhìn thấy mấy đệ tử nhà họ Thẩm đang ngồi xếp bằng trước cửa lớn, dường như đang kết trận.

Tôi vừa đến cạnh cửa, Thẩm Thanh Hà đã phát hiện ra tôi.

Mày liễu của cô ta dựng đứng, nổi giận đùng quát tôi: "Gô ra ngoài làm gì? Quay về! Không nhìn thấy bao nhiêu người chúng tôi đang bảo vệ cô hay sao?"

Bảo vệ tôi làm gì? "Bên ngoài làm sao vậy?"

Trái tim tôi đập thình thịch.

Thẩm Thanh Hà cười lạnh một tiếng nói: "Người cái gì cũng không biết thật là có phúc.

Chỉ cần nằm bên cạnh Để quân đại nhân là được rồi....

Bên ngoài làm sao à? Tự cô không biết nhìn hay sao?"

Tôi ngước mắt nhìn ra bên ngoài.

Nơi này bị Giang Lãnh dùng kết giới vây lại, lại bị Thẩm Thanh Hà dẫn theo đệ tử nhà họ Thẩm bày ra pháp trận đuổi tà để ngăn cản tà khí, tôi không nhìn được rõ lắm.

Trong bóng đêm có một ngọn lửa, là ở đình cỏ tranh phía trước núi.

Ngôi đình kia là kiến trúc phong thủy dùng để ngăn cản tà khí, tại sao lại có lửa cháy? "Vừa rồi trấn vị của pháp trận phá vỡ...pháp trận phản phệ, lôi hỏa bị hủy ở đình Bán Sơn"

Thẩm Thanh Hà nhíu mày nói: "Tất cả pháp sư dự bị đều vội vàng qua đó."

"Vậy anh trai tôi đâu? Anh tôi ở đâu?"

Tất cả mọi người đều qua đó, anh tôi cũng đi rồi? Thẩm Thanh Hà liếc tôi một cái khinh thường dường như rất không hài lòng vì sự ích kỷ của tôi: Mộ Vân Thiên cũng qua đó rồi"

"Anh tôi anh ấy...anh ấy có hiểu cái gì pháp trận phong tà đâu cơ chứ...Sao các người lại có thế để anh ấy đi được"

Tôi sốt ruột không chịu nổi, vừa định bước ra cửa lập tức bị hai khôn đạo của nhà họ Thấm ngăn cản.

"Anh ta không hiểu cũng không sao, chỉ cần tập hợp đủ số lượng là được. Anh ta và một hòa thượng tên Hổi Thích Ngọc gì đó đều đi rồi"

Tập hợp đủ số lượng? Trong lòng tôi chợt nhớ tới hàm nghĩa của bát quái: "Chấn vi lôi, ngũ hành mộc, phương hướng đông, số lượng bốn, nhân vật... trưởng nam"

"Cần cháu trưởng con trai trưởng của bốn nhà thế gia, anh ta cũng phải đi cho đủ quân số, bằng không cô cho rằng đến đó để chơi hay sao? Nhà họ Thẩm chúng tôi vì pháp trận này mà chết rất nhiều người đó!"

Lửa giận của Thẩm Thanh Hà không hiểu sao bỗng nhiên tăng vọt, hét lớn vào mặt tôi. Vừa có sự ghen tị vì thị nữ của Giang Lãnh, cũng có nỗi lo lắng vì người thừa kế của nhà họ Thẩm. Nhưng đây cũng đâu phải là lỗi của tôi chứ?

"Thẩm Thanh Hà, cô tự quản lý cảm xúc của mình cho tốt đi, đừng có công tư bất phân" Tôi kìm nén cơn giận của mình, cố gắng bình tĩnh nói với cô ta.

Thấm Thanh Hà cười lạnh một tiếng.