Câu hỏi này nghe rất quen tai.
Hình như ba tháng trước, vào cái đêm mà anh ấy xuất hiện, anh ấy cũng hỏi bên tai tôi câu hỏi như thế này.
Lúc đó tôi còn run lẩy bẩy gật đầu, kết quả là khiến cho anh ấy nổi cơn tam bành trừng phạt tôi.
Bây giờ...
một trăm ngày trôi qua rồi, anh ấy lại hỏi tôi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của tôi vân là gật đầu.
Sợ, làm sao mà không sợ được.
Trước đây là kinh hoàng sợ hãi, bây giờ là lo được lo mất.
"..Trả lời ta đi"
Anh cau mày, siết chặt hai cánh tay lại, tỏ ra có chút không chịu được nữa.
Tôi nuốt nước bọt, trả lời với giọng điệu đã trở nên khàn đặc: "Vân là... có sợ"
"..Sợ sẽ biển thành thứ giống như ở trong kia sao?"
Anh ấy bật cười chế nhạo.
"Không phải."
"Vậy thì sợ cái gì chứ?"
Tôi cười gượng gạo: "...Tha cho em đi mà, Đế Quân đại nhân, không nói không được sao?"
Tôi làm sao mà có thể nói cho anh ãy biết, mỗi lần anh ấy ngoắc ngón tay là sẽ khiến cho hy vọng ngông cuồng trong lòng tôi bị khơi dậy, sẽ khiến cho tôi lần nào cũng như con thiêu thân đập cánh lao vào lửa, tưởng tượng ra ý nghĩ phong phú của hai chữ "người vợ" ấy.
"Tại sao lại không nói được?"
Anh hình như không có ý định để tôi có thể lấp ɭϊếʍ vấn đề này.
Tôi trốn tránh ánh mắt của anh ấy, trong lòng thì đếm thời gian tôi "hoàn thành nhiệm vụ", bây giờ thì đã qua một trăm ngày rồi, còn hai tháng nữa thì linh thai sẽ thành hình, đến lúc đó em và anh sẽ trở thành thế nào nhỉ?"Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Mộ Lan Lăng, em là người vợ minh hôn của ta..."
Anh véo cằm của tôi.
"Đến chết cũng không thay đổi được, đúng không? Tôi nhớ chứ."
Tôi hạ tâm mất xuống, nhìn thấy một đoạn xương đòn gánh lộ ra dưới cổ áo của anh trong bóng đêm u ám "..
Em đã nghe chán rồi, mỗi lần khi anh muốn em phục tùng thì đều nói câu nói này, đổi với anh, em đã rất cúi đầu nhẫn nhịn, không còn chút nóng tính nào nữa, anh còn muốn em phải phục tùng đến thế nào? Đế Quân đại nhân, cả trái tim và thân thể của em đã thuần phục anh rồi, em cũng đã từ bỏ chuyện kháng cự, anh còn muốn em phục tùng đến thế nào nữa chứ?"
Tôi không kìm được mà thở dài một tiếng.
Tôi thật là không ra gì hết, bị anh ấy đánh cho mấy roi rồi lại cho một viên kẹo ngọt, thế là bị thuần phục rồi.
Giang Lãnh im lặng một lúc, đột ngột hơi cúi người xuống.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, đôi môi băng giá của anh in lên khóe môi tôi.
Đây là một cảm giác mà tôi chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
"Thế này thì sao? Thế này cũng sợ à?"
Giọng nói rành rọt của anh từng nhát từng nhát như va vào trái tim tôi.
"Ừm...
Sợ..."
Sợ sẽ mất đi, nhưng mà kết cục của chúng tôi thì đã được định sẵn là sẽ mất nhau.
Tôi cảm thấy hai chúng tôi đã quấn lấy nhau rất lâu, từ trước đến nay chưa bao giờ lâu đến như thế, chỉ là một nụ hôn đơn thuần, hôn đến mức làn môi đã có cảm giác hơi đau rát, khi rời nhau ra ánh nước sáng bóng, môi đỏ như lửa.
Có lẽ là cảm giác tiếc nuối trong ánh mắt của tôi đã bị anh ấy nhìn thấy, anh chỉ cười khẽ đưa tay vuốt khẽ lên môi tôi, giọng nói trầm ấm ấy cất lên: "Ta chẳng phải đã nói với em rồi, muốn cái gì thì có thể nói với ta sao? Em không nói, ta làm sao mà biết em muốn gì chứ"
Mất mặt quá đi, tôi bị hôn đến mức đứng còn không vững nữa, lại còn lộ ra dáng vẻ tiếc nuối không muốn bị chia cắt, hơn nữa còn bị anh ấy nhìn thấy rồi.
"Em muốn nghe anh gọi tên em"
Tôi ngước mắt lên nhìn anh.Giang Lãnh hơi nhíu mày: "Mộ Lan Lăng?"
"Không phải, là hai chữ thôi."
Biểu tình của anh khựng lại, hình như có vẻ khó mà mở miệng gọi...
""
Lan Lăng."
Đồng tử màu vàng sậm trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên vẻ thâm trầm, tôi cũng trở thành vật hiến tế trong vực sâu ma quái chết người ấy, dâng hiến cả xác thịt xương máu này, chỉ để linh hôn có thể hòa nhập vào trong lòng anh.
Lúc tôi ngẩng đầu lên, đụng phải hàm răng của anh, nghe thấy tiếng gầm gừ mang vẻ bực tức của anh bên tai mình.
"...
lúc ở trêи giường cũng không thấy em có thế chủ động như thế! Đợi đến lúc về thì sẽ xử lý em!"
Ở đây dẫu sao cũng không phải là một nơi riêng tư, tôi chỉ còn cách rúc vào bờ vai anh lén lút bình tâm lại, xoa dịu cảm giác chua xót vả ngọt ngào trong lòng mình.
Tay của anh giữ sau gáy tôi, hạ giọng nói: "...
Ta chưa bao giờ muốn em phải chết sớm cả, ngược lại, ta hy vọng em có thể sống thật tốt."
Sống thật tốt sao? "Lan Lăng, đến đây."
Anh trai tôi lấm lén đưa mắt ra hiệu.
Tôi nhìn Giang Lãnh, anh ấy buông tay tôi ra.
Anh trai đưa tay khoác lấy vai tôi, hạ giọng thì thầm vào tai tôi: "Chú nói ở đây có lệ quỷ thoát ra ngoài, anh nghi ngờ Mộ tiêu tiếp theo của lệ quỷ là Lâm Thừa Dũng, Vân Kỳ chẳng phải đã tức cầu nguyện với lệ quỷ sao? Hy vọng là người của nhà họ Lâm sẽ chết sạch sẽ, trước mắt thì chỉ có Lâm Thừa Dũng ở trong thành phố này thôi đúng không? Chúng ta phải nhanh chóng đến đó bảo vệ cô anh ta, anh ta mà có mệnh hệ gì thì mười lăm ty mất rồi không nói, lệ quý cũng không biết là sẽ chạy đi đâu nữa.
"Lệ quý mà đã dính vào mạng người như thế này sẽ chỉ càng lúc càng lợi hại, phải xử lý nó càng sớm càng tốt, nếu như để nó luyện thành như Huyết Liễm Quỷ Vương, kể cả có triệu hồi Hắc Bạch Vô Thường cũng chưa chắc là có thể tiêu diệt được."
Anh trai tôi nói với giọng điệu oai phong lẫm liệt.
"..
Chúng ta làm sao mà bảo vệ anh ta chứ? Bên cạnh anh ta có bao nhiêu là vệ sĩ như thế."
"Đám vệ sĩ đó có tác dụng khỉ gì chứ, đỡ đạn thì còn được, nhưng mà lệ quỷ vẫn phải là chúng ta đến giải quyết, anh vừa mới liên lạc với anh ta rôi, anh ta nói sẽ cho người đến đón chúng ta, đưa thẳng chúng ta đến nhà của anh ta ở tạm thời "
Á? Tôi lập tức có chút phản đối, ghét nhất là mấy biệt thự sang trọng như thế, hơn nữa còn là biệt thự của Lâm Thừa Dũng, cái cô thiên kim tiểu thư họ Từ đó lại tưởng là tôi muốn cướp người đàn ông của cô ta, nếu như mà tôi đến ở tạm nhà của anh ta, thế thì lại chẳng phải là khiến người khác bàn tán sao? Ánh mắt của anh trai chằm chằm nhìn tôi, hạ giọng nói: "Lan Lăng, đây là vì chính nghĩa! Đây là vì trăm họ! Đây là vì mười lãm tỷ đó...
Em đi làm công tác tư tưởng với gã chồng quỷ của em đi."
Giang...
Giang Lãnh nghe thấy Lâm Thừa Dũng tặng điện thoại cho tôi đã rất không vui rồi, bây giờ tôi lại còn muốn chuyển đến ở nhà của Lâm Thừa Dũng,Giang Lãnh nối điên lên thì rất đáng sợ có được không! Anh trai tôi nói là anh ấy nhất định phải đấu với con lệ quỷ đó, kỳ thực thì tôi cảm thấy là anh ấy vì mười lăm tỷ đó, thế nên tôi chỉ còn cách bất chấp khó khăn đi giải thích với Giang Lãnh.
Quả nhiên là khi nghe thấy chuyện này thì sắc mặt của Giang Lãnh trở nên u ám, ánh mặt lạnh lẽo đó như muốn khiến tôi đông thành băng, sau khi tôi giải thích đi giải thích lại thì anh ấy mới hậm hực "ừ"
được một tiếng.
Trêи con đường mát lạnh của buổi sáng sớm, hai chiếc xe của nhà họ Lâm đỗ ở bên đường đợi chúng tôi, vệ sĩ đưa tôi và anh tôi phân biệt mời lên xe.
"Chúng tôi không thể ngồi cùng nhau ư? Tại sao lại phải tách ra vậy?"
Tôi nghi ngờ hỏi.
"Cậu chủ của nhà chúng tôi dặn đò như vậy, cô Mộ xin hãy chịu khổ một chút"
Tôi đản đo đi đến phía sau một chiếc xe, vệ sĩ mở cửa ra, tôi lập tức hiểu ngay ra tại sao lại phải tách nhau ra...Lâm Thừa Dũng đã ngồi ở trong đó đợi tôi rồi.
Anh ta mặc bộ đồ quần áo ngủ, choàng trêи vai là một chiếc áo khoác dạ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Cô Mộ, vất vả cho cô rồi, tôi muốn nhanh chóng giải quyết chuyện xảy ra ở đây, thế nên làm phiên cô giải thích rõ cho tôi biết trước khi về đến nhà họ Lâm..."