Chát
"Tôi cấm cô xúc phạm cô ấy! "
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy bi thương, thống khổ:
"Anh sợ chị ta bị xúc phạm. Vậy còn em thì sao? "
Anh ôm lấy chị ta, không thèm trả lời hất cô sang một bên đi lên lầu.
Cô quay lại chạy theo, lên tầng hai đứng trước phòng hai người cô dang tay chắn lại:
"Không được đây là phòng của tôi! "
"Tránh ra! "_anh gằn từng chữ vẫn ôm chị ta trong ngực.
"Không! Đây là phòng tân hôn của anh và em. Em không cho phép! "
"Tôi nói một lần nữa... Tránh... Ra..."_anh bóp cằm cô sức lực càng mạnh hơn.
Ả ta làm ra dáng vẻ điềm đạm nắm lấy tay anh:"Anh ơi! Em... Em ở phòng khách cũng được mà. "
"Anh không thể để em chịu thiệt được! "
Anh đau lòng nhìn ả, nhìn dáng vẻ cam chịu của ả mà anh thấy thương thấy đau lòng. Tay anh vẫn không buông ra mà bóp chặt cằm cô.
"Ơ... Tha... Thả... Em... E.... Ra... "_cô cầm lấy tay anh nói.
Anh liếc con ngươi sắc bén nhìn cô:
"Nhường phòng này cho cô ấy! "
"T... Tuyệt đối... Đối... Không... "_cô sắp không chịu được nữa rồi. Lực bóp của anh quá mạnh cô rất đau.
Cô vùng vẫy,cố kháng cự thoáng ra, chân quơ loạn xạ, đạp đại khái vào không khí.
Ả ta thừa cơ hội té ngã:"A! Sao em lại đạp chị? "
Anh quay lại lo lắng cho ả, thả cô nhưng anh không ngờ là mình đang đứng ở hành lang cầu thang.
Buông cô ra bất ngờ, cộng với lực đẩy quá lớn cô không thể giữ được thăng bằng ngã ra phía sau lộn ngược người xuống cầu thang.
"A! "
Cô nhìn lên trên, thân thể lơ lửng trên không trung. Anh ôm lấy ả, hai người cùng nhìn cô rơi xuống không chút tiếc thương.
Rầm.
Cô nằm dưới sàn nhà, đầu truyền tới cơn đau nhứt mạnh, máu từ đầu cô chảy ra và cô chẳng còn biết gì nữa.
Trước khi chết, cô mỉm cười nụ cười chua chát. Cưới chồng ai bảo sẽ hạnh phúc? Đúng là đời người con gái, 12 bến nước, trong nhờ đục chịu, là phận lục bình trôi nổi trên sông biết đâu mà lần.
May mắn có được chồng yêu thương thì hạnh phúc. Còn không thì như cô đây, cái chết quá bi thương cho tuổi đời quá trẻ và cuộc sống hôn nhân chỉ vỏn vẹn 2 tuần. Thậm chí như một cô dâu chết, chả có chồng bên cạnh.