Ở nhà cô chẳng hiểu tại sao anh lại thay đổi như vậy, anh lại có thể yêu cô trong lúc cô bị hôn mê sao? Đây có gọi là tình yêu thật sự không chứ?
Cô ngó nghiêng căn phòng nhìn những bức hình mà anh treo trong phòng toàn là ảnh cũ của hai người chụp chung có cả ảnh lúc cô hôn mê nữa.
Cô cố vịn tay đứng dậy nhưng vừa lê chân xuống giường đã té sấp mặt xuống đất. Cố bò qua bên kia tủ mở két sắt.
"Mật mã là gì ta? "_cô tò mò suy nghĩ không biết anh cất gì trong đó. Không thể nào là tiền, còn có thể là gì chứ? Tài liệu mật sao?
Cô bấm ngày sinh của anh, không phải, của ả ta cũng không. Ngày sinh của cô cũng không, vậy thì chỉ có thể là... Ngày cưới!
Cạch.
Cửa két sắt mở ra cô nhìn bên trong là váy cưới cô tự may đã được giặt sạch thơm tho và giấy đăng ký kết hôn.
Cô cầm lên xem không nghĩ anh lại có thể quý những thứ này như thế.
Đang còn mãi phân vân thì nghe chuông cửa, cô không biết ai tới cả, cũng không thể mở cửa.
Cô gọi cho anh:"Alo? "
Anh đang họp nghe cô gọi lòng vừa mừng vừa lo:"Alo vợ yêu có chuyện gì vậy em? "
"Có người tới... Anh về xem ai đi!"_cô lạnh nhạt nói với anh.
Ở dưới ả ta bấm chuông thấy không ai mở thì theo mật mã cũ mở khóa vào nhà.
Ả tự tiện lên phòng chính mở cửa ra thì thấy cô nằm bò trên đất ả kinh hãi:
"Tịch Hàm sao cô ở đây? Cô là người hay ma vậy? "_ả ta đứng đơ người nhìn.
Cô nhìn ả ta cười nhạt nói:"Là ma đó chị chạm thử xem! "
"Cô... Cô đừng tự đắc cô vào đây làm gì ăn trộm sao hả? "_ả ta bước vào hơi sợ nhìn cô.
"Tôi đâu có như chị mà phải làm như vậy... Giờ tôi danh chính ngôn thuận làm Lập phu nhân dù trước chị hay sau chị tôi đều có danh phận rõ ràng, không tranh đấu như chị. "_cô khinh miệt nói với chị ta kẻ đã làm mình đau khổ. Càng nghĩ càng chán ghét không ngờ rằng trước kia cô từng có thể xem chị ta là bạn.
Ả ta tức sôi máu bước tới đẩy xe lăn về phía cô:
"Để tôi xem cô còn mạnh miệng được không! "
Cô trợn mắt nhìn chiếc xe lăn lao tới mình:
"Không! "
"Ư! "
Cả cô và ả đều khinh ngạc, cô cảm nhận hơi ấm bao lấy mình, mở mắt ra là anh đã ôm lấy cô vào lòng, xe lăn đụng vào lưng anh.
"Anh... "_cô lo lắng nhìn anh đưa tay ôm mặt anh:"Anh có sao không hả? Sao lại ngốc như vậy chứ? Huhu... Anh điên sao? "
"Anh không sao chỉ có chút này sao làm khó anh hả? Em sợ lắm phải không? "_anh hôn lên má cô trấn an.
Ả ta run rẩy nhìn anh:"Lập Thành em... Em không cố ý đâu anh... Em... "
Anh hung dữ nhìn cô ta bằng ánh mắt rực lửa:"Cô dám làm hại cô ấy sao? "
"Không... Không phải... Em chỉ muốn đến thăm anh. Em nhớ anh!"_ả ta mặt dày đi lại nước mắt ngấn mi ôm lấy tay anh.
Anh hất mạnh ả ta ra:"Tôi không cần biết cô đến vì mục đích gì, nhưng chỉ cần cô làm hại cô ấy tôi sẽ không tha cho cô. Trước khi tôi nổi điên lên cô nhanh cút đi."
"Không... Em... Em nhớ anh mà... "
"Cút! "_anh ôm cô đứng dậy hất ả ta ra rời đi.
Cô tựa đầu vào vai anh nhìn anh:"Cảm ơn anh đã về kịp lúc! "
"Ngốc quá! Em là vợ anh bảo vệ em là nghĩa vụ của anh. "