CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 98: James lỡ lời trước mặt lăng duy khiết




"Anh à, hơn năm năm nay James đã phải mệt mỏi nhiều lắm, nếu không một mình em cũng chẳng biết phải làm sao để chăm sóc hai đứa nhóc nghịch ngợm này nữa." Khanh Khanh kéo thằng bé lại, lời nói yêu thương vô hạn.

Năm năm nay, giúp đỡ từ phía James tất không cần bàn tới, nhưng quan trọng nhất là có đứa nhỏ ở bên, nếu không chỉ sợ cô không vượt qua được, càng không thể nhẫn nhịn năm năm mới về nước.

"Vivian, em là một người con gái kiên cường dũng cảm, có thể trở thành bạn em là may mắn của anh. Hơn nữa còn có hai bé cưng nhỏ thông minh thế này, anh rất vui vẻ." James lập tức nói.

Năm năm này, James cũng đã học được tiếng Trung từ Khanh Khanh, hơn nữa bọn họ còn là hàng xóm.

"Khanh Khanh, nếu là như thế, vậy tối nay để anh mời khách, cảm ơn cậu năm năm qua đã chăm sóc em gái tôi." Tuy trong lòng Thẩm Hạo Trự ghen tị, nhưng phong độ lịch sự cơ bản thì vẫn có.

"Anh à, tối nay còn phiền anh giúp em chăm sóc Lâm Lâm và Duệ Duệ, em và James có chút việc." Khanh Khanh vừa nghe vậy thì không khỏi kêu khổ, không lâu trước kia Lăng Duy Khiết cũng dùng cách tương tự để mời James, lúc này anh trai cũng giống thế, không say tới mức nghiêng trái ngã phải thì không chịu, càng huống hồ, buổi tối cô còn cần anh trai chăm sóc đứa nhỏ.

"Mẹ, còn muốn đi cùng mẹ cơ. Tối nay mẹ đừng đi tới chỗ bố được không?" Lâm Lâm vừa nghe, trượt khỏi chân James chạy tới ôm tay Khanh Khanh lắc lắc mà nói.

"Mẹ, không phải mẹ có hẹn với bố chứ?" Đầu mày Duệ Duệ nhíu lại, tuổi nó còn nhỏ xíu nhưng lại già dặn như vậy khiến Khanh Khanh lo lắng không thôi.

"Bé cưng, con đừng giống như ông cụ non nữa được không? Con như vậy làm mẹ rất lo lắng. Mẹ hứa với con, một tuần sau sẽ theo các con quay về Italy, cho nên, con đừng lo lắng cho mẹ quá được không nào? Con cứ giống như Lâm Lâm, làm chuyện mà một đứa bé năm tuổi nên làm có được không nào?" Khanh Khanh nhéo nhẹ lên cái mũi nhỏ của con trai, dỗ dành nó.

"Con không thèm giống Lâm Lâm ngốc nghếch này, Duệ Duệ phải bảo vệ mẹ, không để bất cứ ai bắt nạt mẹ hết, ngay cả bố cũng không được." Tiểu Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ, nói vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Hạo Trự ở bên cạnh nhìn ứa cả mồ hồi. Đứa nhóc này còn chưa tới năm tuổi đã có khí thế vậy rồi, tương lai trưởng thành sẽ thế nào đây.

"Bé cưng, có chú James ở đây, ai cũng không bắt nạt mẹ được. Con phải tin chú nhé. Với lại, cho dù bố con có xấu thế nào thì cũng không đến mức đánh phụ nữ. Cho nên, buổi tối con giúp mẹ ở bên ăn cơm cùng cậu được không?" Khanh Khanh thật sự có chút dở khóc dở cười.

"Không sao, giao cho anh đi, anh sẽ chăm sóc bọn nhỏ cẩn thận." Lâm Hạo Trự lập tức đảm bảo.

Nếu là người khác, có lẽ anh vẫn còn chút lo lắng, Nhưng Lăng Duy Khiết ư? Anh ta rất vui lòng. Anh ta muốn thử xem vẻ mặt của Lăng Duy Khiết khi nhìn thấy James, tốt nhất là để Lăng Duy Khiết chết chìm trong bể dấm chua đi.

Sau khi Thẩm Hạo Trự dẫn hai đứa bé đi, James mới lo lắng hỏi: "Vivian, giữa em và bố Duệ Duệ có phải đã xảy ra mâu thuẫn rồi không?"

"James, anh đừng tin lời nói trẻ con. Được rồi, anh chuẩn bị chút đi, chúng ta đi thăm anh ấy. Có lẽ chút nữa là anh ấy tan ca rồi, chúng ta sẽ đi thẳng tới nhà ăn luôn là được." Khanh Khanh không muốn kể với người khác chuyện giữa cô và Lăng Duy Khiết nên cô đứng dậy nói.

"OK. Vậy anh nghỉ ngơi một lúc, tới khi xuất phát em gọi anh nhé." James thấy vẻ mặt né tránh của Khanh Khanh nên không hỏi thêm gì nữa. Tuy anh không phải người phương Đông, nhưng người phương Tây bọn họ vô cùng tôn trọng quyền riêng tư của cá nhân, trừ khi Khanh Khanh muốn nói, nếu không anh sẽ không truy hỏi nữa.

Trong khách sạn, Khanh Khanh và James tới trước, lần này đồ ăn Lăng Duy Khiết gọi là món Trung Quốc, nhưng Khanh Khanh cũng không gọi món, dù sao cũng là do Lăng Duy Khiết mời khách, cho nên tất cả đều chờ anh tới quyết định. Cô chỉ gọi trà rồi cùng James ngồi uống nước trò chuyện, nhưng vấn đề chỉ xoay quanh công việc, không hề nhắc tới chuyện riêng tư.

Lúc Lăng Duy Khiết tới, hai người đã uống trà tới no cả bụng rồi.

"Thật xin lỗi, trên đường bị kẹt xe nên tới muộn." Lăng Duy Khiết đi vào, sau khi nhìn thấy James thì vươn tay ra nói.

"Không sao, Vivian đã nói với tôi về giao thông của Trung Quốc rồi, hơn nữa chúng tôi lâu rồi chưa gặp mặt, uống trà nói chuyện thế này cũng rất tốt." James nói khách sáo.

"James, đây là Lăng Duy Khiết. Khiết, James là bạn em, cũng là thầy của em." Khanh Khanh đứng dậy giới thiệu hai người với nhau.

Tuy Khanh Khanh đã giới thiệu nhưng Lăng Duy Khiết lại nói về mình lần nữa, còn thêm thân phận chồng Khanh Khanh vào, "Xin chào, vô cùng cảm ơn anh đã chăm sóc cho Khanh Khanh năm năm nay, tôi là Lăng Duy Khiết, chồng của cô ấy."

"Xin chào." Dường như James không hiểu ra ý của Lăng Duy Khiết, chỉ lễ phép gật đầu.

Tới lúc chờ đồ ăn đưa lên, Lăng Duy Khiết nói chuyện với Khanh Khanh, dường như có ý phớt lờ James.

"Vợ à, hôm nay em có thoải mái không? Giờ em đang mang thai, không thể quá mệt mỏi."

"A, Vivian, em lại có baby rồi ư?" James nghe vậy kinh ngạc hỏi.

Lăng Duy Khiết nghe được chữ "lại" trong câu nói của James chẳng qua anh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là người nước ngoài không hiểu tiếng Trung, dùng từ không thích hợp, "James, đây là bé cưng đầu tiên của tôi và Khanh Khanh, xin cậu chú ý dùng từ."

"James không phải người Trung Quốc, lời nói có thể không được chính xác, anh không cần so đo đâu." Khanh Khanh thật sự bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng che giấu nói.

"Sorry, tôi nói sai rồi, chúc mừng, chúc mừng!"

James nhìn Khanh Khanh đầy áy náy, vội vàng chúc mừng để che đi câu nói hớ của mình, may mà Lăng Duy Khiết thật sự không để ý tới.

Nhưng Lăng Duy Khiết lại thấy ánh mắt xin lỗi của James có một ý khác, không khỏi có chút khó chịu. Lúc này vừa hay bắt đầu dọn thức ăn lên, Lăng Duy Khiết liền gọi người phục vụ mang tới hai chai rượu trắng.

"James, người Trung Quốc chúng tôi chú trọng nhập gia tùy tục, hôm nay cậu tới Trung Quốc, vậy nhất định phải tìm hiểu một chút tập quán ẩm thực của Trung Quốc chúng tôi. Rượu này là thứ góp vui, trên bàn tiệc mời khách của Trung Quốc không bao giờ thiếu."

"Rượu trắng của Trung Quốc!!! Không, không.... Tôi không uống được rượu." James vừa nhìn thấy rượu được lấy ra, liên tục xua tay.

"Mao Đài là quốc tửu của Trung Quốc chúng tôi đấy, cậu nhất định phải nếm thử. Nào, tôi mời cậu một ly, tuy hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt, nhưng tôi đã nghe Khanh Khanh nhắc tới cậu từ lâu rồi. Anh James là người vui tính, nhiệt tình, là người thầy tốt bạn hiền khó mà có được. Một ly này cậu nhất định phải uống hết." Mặc kệ James nói "Không" thế nào, Lăng Duy Khiết lại nâng chén lên, thấy James cự tuyệt lần nữa, thậm chí anh còn đứng dậy.

"Khiết, James không quen uống rượu trắng của Trung Quốc, hay là gọi rượu nho hoặc rượu brandy đi." Khanh Khanh thấy Lăng Duy Khiết lại mời rượu thì không khỏi hơi lo lắng, cô liền nói.

"Nhập gia tùy tục mà, hơn nữa, cậu ấy chăm sóc em năm năm, thân là người chồng, anh nên mời cậu ấy một ly bày tỏ lòng cảm ơn." Lăng Duy Khiết nắm chặt không buông.

"Ok, vậy thì một ly, chỉ một ly?" James bưng chén rượu len, nhấn mạnh lần nữa.

Tuy James nói chỉ uống một ly, nhưng Lăng Duy Khiết cứ mời hết ly này tới ly khác, một ly thành hai ly, ba ly, bốn ly.... mười ly. Khanh Khanh nhìn hai cái bình rượu trống không, giận sôi cả người lại phải cố nén nhịn.

Cô biết Lăng Duy Khiết có ý muốn chuốc say James, nhưng nhìn tình trạng lúc này hình như hoàn toàn trái ngược. Tuy James cũng có chút men say, nhưng Lăng Duy Khiết thì ngay cả nói chuyện cũng đã hơi líu lưỡi, khỏi phải nói tới ánh mắt đỏ rực kia nữa.

Nhưng mà ngay cả như vậy, Lăng Duy Khiết vẫn muốn nói, khi Khanh Khanh khuyên nhủ, thậm chí anh còn có chút tức giận.

"Khiết, đủ rồi." Khanh Khanh tức giận cướp lấy chén rượu của Lăng Duy Khiết.

"Rượu gặp tri kỷ ngàn....ngàn chén thiếu. Vợ à, em.... em đừng khó chịu. Ngoan... đưa chén cho anh." Lăng Duy Khiết nói chuyện không còn lưu loát nữa rồi nhưng vẫn muốn uống.

"Được, nếu anh Lăng đã hiếu khách như thế, vậy tôi sẽ làm bạn rượu của anh tới cùng. Đêm nay... đêm nay không say không về." James nghe vậy liền đứng lên, bưng chén rượu hướng về phía Lăng Duy Khiết nói.

Cuối cùng Khanh Khanh chỉ đành ngồi nhìn hai người uống tới mức gục xuống bàn. Tuy Lăng Duy Khiết say trước nhưng lại gục xuống sau James, không còn cách nào khác cô phải gọi Hạ Dụng tới đưa Lăng Duy Khiết về nhà.

Khi James gục xuống bàn, Lăng Duy Khiết cười ha ha, "Vợ ơi, vẫn là chồng em, anh... anh giỏi hơn ha."

Lời vừa nói xong thì loảng xoảng một tiếng, anh cũng nằm úp sấp xuống bàn luôn rồi. Khanh Khanh vừa buồn cười vừa tức giận, cuối cùng phải gọi điện gọi Hạ Dụng tới đưa anh về.

"Khanh Khanh, Khiết vẫn ổn chứ?" Trên đường đi Hạ Dụng luôn nghĩ, có phải Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết cãi nhau, nếu không sao lại uống rượu như thế.

"Anh ấy ổn lắm, lúc này đã gục trên bàn rồi. Tối này phiền anh giúp tôi đưa anh ấy về. Tôi phải đưa James quay lại khách sạn." Khanh Khanh nói với Hạ Dụng.

Dù sao lúc này Lăng Duy Khiết đã say cho nên cô cũng không định trở về, cô muốn đến khách sạn với con.

"Buổi tối cô không về nhà ư?" Hạ Dụng nhìn tên tóc vàng trên bàn, rất lo lắng nói.

"James mới tới Trung Quốc, lại còn bị Khiết chuốc rượu thành thế này, tôi không thể bỏ anh ấy một mình ở khách sạn được." Khanh Khanh không nề hà đáp lại.

"Nói cũng đúng, nhưng có thể nhờ người phục vụ trong khách sạn. Khanh Khanh, nếu tối nay cô không về, tôi đoán chừng ngày mai Khiết tỉnh dậy nhất định sẽ rất giận dữ, đến lúc đó chỉ sợ không thua gì ngày tận thế." Hạ Dụng tiếp tục khuyên nhủ.

"Kệ anh ấy đi, để anh ấy tỉnh táo lại, rõ ràng là người không thể uống rượu còn uống thành thế này, tự mình say thì thôi, còn khiến cho James khướt nướt theo. Chuyện này là muốn người ta phải hiểu sao về người Trung Quốc." Khanh Khanh trừng mắt nhìn Lăng Duy Khiết, kẻ đã say chẳng biết trời trăng gì nữa, nói như hờn dỗi.

"Chuyện này, vậy được rồi. Cô có mang theo chứng minh thư không? Có cần tôi đặt phòng giúp không?" Hạ Dụng quanh co hỏi.

"Không cần, chút nữa tôi về phòng của mình là được. Khiết phải làm phiền anh rồi." Khanh Khanh nói xong thì đi về phía James nâng đầu anh dậy, vỗ vỗ nói, "James, anh có thể đứng dậy không?"

"Ôi.... Vivian, đau đầu quá. Trung..... Rượu Trung Quốc thật sự rất...... mạnh...." James ngẩng đầu một cách khó khăn, giơ ngón tay cái về phía Khanh Khanh.

"Anh có thể tự đi ra ngoài không?" Khanh Khanh nhìn James, người tới là khách, hiện giờ trách cứ đã chẳng có ích gì, cũng không cần thiết.

"Tất nhiên, bé cưng.. đi thôi.." James nói xong thì đứng dậy, lung lung lay lay đi ra ngoài.

"OK, vậy chúng ta ra ngoài nhờ xe, anh khoác tay lên vai em đi." Khanh Khanh nói xong liền bước lên trước đỡ lấy James.