Sáng sớm, thím Phúc nhìn thấy mảnh giấy Khanh Khanh để lại mà hốt hoảng. Bà bàn với ông xã xem có nên nói cho Lăng Duy Khiết hay không.
Sau khi hai vợ chồng bàn bạc thì quyết định tạm thời không nói cho Lăng Duy Khiết biết. Hai người họ chọn cách tin tưởng Khanh Khanh. Còn Lăng Duy Khiết say rượu, ngủ một giấc tới tận trưa.
Bên trong khách sạn, thằng bé đang tỏ ra hờn dỗi Khanh Khanh. Dù Khanh Khanh có nói gì nó cũng im lặng không đáp lại. Cho đến khi Thẩm Hạo Trự tới, sắc mặt của thằng bé mới tốt hơn được một chút, chỉ là vẫn không chịu nói gì với cô.
Thấy sắp tới giờ hẹn với La Tiêu Phụng mà Duệ Duệ vẫn còn giận mình không chịu mở miệng.
“Duệ Duệ, mẹ hứa với con, đợi sau khi chuyện này giải quyết xong thì sẽ quay về Italia ngay.” Khanh Khanh quỳ ngồi xuống dỗ dành.
“Tiểu Duệ, nói cậu nghe xem sao con lại giận mẹ?” Thẩm Hạo Trự nháy mắt với Khanh Khanh rồi ôm Duệ Duệ dỗ dành một cách dịu dàng.
“Cậu cho con xuống đi! Con không phải là trẻ con nữa, cậu không cần dỗ con thế đâu.” Duệ Duệ bực bội hét lên. Cái biểu cảm đó thật giống với Lăng Duy Khiết khi nổi giận, khiến Thẩm Hạo Trự kinh ngạc không nói được gì.
“Duệ Duệ, mẹ hứa với con, chắc chắn sẽ giải quyết xong chuyện này nhanh thôi. Sau đó chúng ta sẽ cùng quay về Italia, có được không?” Khanh Khanh vội vàng muốn đi gặp La Tiêu Phụng nên chỉ còn cách thỏa hiệp với con trai.
“Bao lâu cơ? Một ngày, hai ngày, ba ngày, hay là một tháng, hai tháng…” Duệ Duệ hỏi cho rõ.
Sắc mặt Khanh Khanh hơi sượng lại khi nhìn con trai, giống như cô nhìn thấy một Lăng Duy Khiết khác vậy. Lẽ nào cái kiểu cách bá đạo này cũng có thể di truyền? Cô chỉ còn biết hỏi dò một cách cẩn thận: “Một tuần được không nào?”
“Được ạ, một tuần. Mẹ, một tuần sau ông ấy mà còn không chịu ly hôn thì chúng ta đi gặp ông ấy đi. Món nợ bao nhiêu năm nay, vừa đúng lúc chúng ta tính luôn một lần với ông ấy!” Duệ Duệ nắm chặt nắm đấm nói.
“Tính… Duệ Duệ, con muốn tính sổ gì chứ?” Vừa nghe tới tính sổ, bước chân định rời đi của Khanh Khanh liền dừng lại.
“Có mà mẹ. Trước đó, con với em đã tính xong cả rồi. Phí chia tay, phí tổn thất tuổi thanh xuân của mẹ, phí nuôi dưỡng tụi con, còn cả tiền sữa, tiền bỉm, tiền học phí, vân vân.” Lâm Lâm bấm từng đốt ngón tay tính toán.
Nghe hai đứa nhỏ nói, Thẩm Hạo Trự lắc đầu thở dài: “Đối với bố con thì đó căn bản không được coi là tiền đâu. Hơn nữa, một khi các con xuất hiện thì bố sẽ tranh giành quyền nuôi dưỡng với mẹ của các con. Tốt thì hai anh em con sẽ tách ra, mỗi người nuôi một đứa, xấu thì cả hai đứa sẽ theo bố đấy…”
Nghe Thẩm Hạo Trự nói xong, Lâm Lâm bị dọa sợ tới mức ôm lấy hai chân Khanh Khanh thét lên một cách hoảng sợ: “Không được! Con không muốn rời xa mẹ, con không muốn đi theo người bố vô lương tâm đó đâu. Mẹ, mình quay về đi, đừng ở đây thêm nữa…”
“Anh, anh đừng có dọa bọn nhỏ như vậy.” Khanh Khanh trừng mắt nhìn Thẩm Hạo Trự rồi dịu dàng dỗ dành hai đứa nhỏ: “Không đâu, bố sẽ không làm vậy đâu. Hãy tin mẹ, mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh hai đứa.”
“Đủ rồi Thẩm Chí Lâm, có gì mà phải khóc! Nếu như ông ấy dám giành nuôi hai đứa mình thì chúng ta sẽ khiến ông ấy hối hận vì đã làm vậy.” Duệ Duệ muốn kéo anh trai mình xuống.
Tính hai đứa nhỏ chẳng giống trẻ con chút nào khiến Khanh Khanh đau hết cả đầu. Cô đành nói với Thẩm Hạo Trự: “Anh, hai đứa nó giao cho anh nhé, đến hẹn của em với người ta rồi.”
“Được, em đi đi. Anh sẽ trông bọn nhỏ.” Thẩm Hạo Trự cầu còn không được. Mặc dù hai tên nhóc này thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhưng đối với một người lớn ba mươi tuổi như anh ta thì đối phó với hai tên tiểu quỷ này chắc cũng không khó.
Bước vào trong thang máy, Khanh Khanh thở dài đánh thượt. Cô thật hối hận lúc đó đã bỏ hai đứa nhỏ mà chạy về đây. Nửa năm qua, sự thay đổi của hai đứa bé khiến cô thấy kinh hãi.
Trên đường tới tiệm cafe, Khanh Khanh cứ nghĩ mãi. Mặc dù tình hình hiện tại không thích hợp để Lăng Duy Khiết biết đến sự tồn tại của hai đứa nhỏ, nhưng cô có thể cùng con quay về Florence. Một là để giảm cân, hai là cô và Lăng Duy Khiết có thể bình tĩnh suy nghĩ lại việc bọn họ có thích hợp ở cùng nhau hay không.
Nếu như Lăng Duy Khiết quyết định tiếp tục báo thù, nhất định muốn kết hôn với La Tiêu Phụng thì chỉ có thể chọn lựa chấm dứt cuộc hôn nhân này. Chuyện hai đứa nhỏ cô cũng sẽ không nói cho anh biết.
Đương nhiên, nếu như ngược lại thì cô quyết định sẽ thẳng thắn với Lăng Duy Khiết. Chỉ cần anh chịu buông bỏ thì sau này gia đình năm người nhà họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Cô cứ suy nghĩ quẩn quanh như vậy trên đường đi cho tới khi đến được điểm hẹn. Từ xa cô đã nhìn thấy La Tiêu Phụng đang ngổi cạnh cửa sổ.
“Thẩm Khanh Khanh, chị đến muộn hai mươi phút.” La Tiêu Phụng hơi nhếch miệng, mang theo một nụ cười trào phúng.
“Xin lỗi, tôi có chút chuyện đột xuất nên để trễ giờ, cô tìm tôi có việc gì không?” Khanh Khanh ngồi xuống đối diện với La Tiêu Phụng và gọi một ly trà sữa nóng.
“Chị muốn thế nào mới chịu rời bỏ Khiết?” La Tiêu Phụng đi thẳng vào vấn đề.
“Cô La, xin hỏi cô dựa vào thân phận gì mà yêu cầu tôi rời bỏ vậy?” Khanh Khanh nhíu mày, nhìn bộ dạng ngạo mạn của La Tiêu Phụng, không thể nào mà coi cô ta là em gái được.
“Thân phận của một người vợ sắp cưới, vậy đã đủ chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì thêm vào thân phận của một người vợ, như vậy đã đủ tư cách để yêu cầu chị rời bỏ rồi chứ?” Khi La Tiêu Phụng nói chuyện không hề nhìn Khanh Khanh mà lại nhìn vào điện thoại.
“Tôi nghĩ những lời này nên để Khiết nói thì mới có sức thuyết phục. Tôi cũng có thể nói tôi là vợ anh ấy, tôi yêu cầu cô chia tay thì cô có chịu rời đi không?” Khanh Khanh thật cảm thấy hối hận vì đã không mang theo giấy kết hôn tới. Nhưng nhìn vào bộ dạng kiêu ngạo và cố chấp của La Tiêu Phụng thì dù cô có cầm theo giấy kết hôn, có lẽ cô ta cũng sẽ không tin.
Có khi đến cả bố mẹ của Khiết cũng không tin người trên giấy kết hôn là con trai họ. Một tờ giấy kết hôn như vậy dù có đặt trước mặt La Tiêu Phụng, e rằng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Nếu chị có thể đưa ra được bằng chứng thì đương nhiên tôi sẽ làm vậy. Đáng tiếc Thẩm Khanh Khanh chị lại không có.”La Tiêu Phụng cười một cách đắc ý.
“Vậy thì cô có thể lấy ra được bằng chứng gì nào?”
Nếu như là trước đây thì có thể điều này sẽ khiến Khanh Khanh đứng dậy bỏ đi. Nhưng bây giờ khác rồi, La Tiêu Phụng ngồi trước mặt ngoài là tình địch ra thì còn có một thân phận khác: em gái. Cho nên cô không thể đi, cô phải khuyên nó quay đầu lại.
“Thẩm Khanh Khanh, chị dỏng tai nghe cho rõ này.” La Tiêu Phụng hình như vừa nói vừa chuẩn bị gọi điện thoại. Khanh Khanh hơi hơi hiểu ra khi nhìn vẻ mặt của cô ta, lẽ nào cô ta định gọi điện cho Lăng Duy Khiết ngay trước mặt cô?
Chẳng lẽ cô ta không lo lắng e ngại khi mình đang ở đây sao? Khanh Khanh không hề ngăn La Tiêu Phụng lại, cô muốn xem xem rốt cuộc là La Tiêu Phụng đang tự mình đa tình hay là Khiết đang bắt cá hai tay.
“Anh yêu, anh đã ăn cơm trưa chưa?” Điện thoại vừa được kết nối, La Tiêu Phụng đã dùng cách xưng hô rợn người khiến toàn thân Khanh Khanh nổi hết da gà.
“Có gì thì mau nói.” Đầu dây bên kia Lăng Duy Khiết vừa mới tỉnh dậy, đang đau đầu, nghe thấy giọng của La Tiêu Phụng càng khiến anh nổi lên xung động muốn giết người xả giận.
“Mẹ em đã chọn được ngày rồi, nói là vào mùa xuân không khí có vẻ vui vẻ hơn, chọn ngày 22 tháng sau. Anh có muốn xác nhận một chút không.” La Tiêu Phụng vừa nói vừa ấn nút loa ngoài.
“Hai người quyết định là được. Danh sách khách mời hai người cứ viết ra rồi bảo Lý Trình đi làm thiệp cưới.” Đúng là giọng nói của Lăng Duy Khiết được truyền ra từ trong điện thoại. Khanh Khanh siết chặt nắm tay khiến những chiếc móng ghim vào da thịt.
“Vâng, mẹ nói ít nhất cũng phải làm năm mươi bàn tiệc mới đủ, anh thấy có được không?” La Tiêu Phụng hỏi bằng giọng ỏn ẻn.
“Mọi người quyết định là được, vậy đi, tôi còn có việc.”
Mặc dù Lăng Duy Khiết đã cúp máy nhưng Khanh Khanh vẫn còn đang hóa đá. Không sai, đó là giọng của Lăng Duy Khiết. La Tiêu Phụng đang nói với anh về chuyện đám cưới, hơn nữa Khiết không nói gì cả mà còn để tùy bọn họ quyết định, thậm chí còn in cả thiệp cưới nữa.
Khanh Khanh hi vọng là bản thân mình đã nghe nhầm. Cô đang định khiến mình tỉnh táo hơn thì La Tiêu Phụng đã đưa điện thoại đến trước mặt cô.
“Chị nhìn rõ số điện thoại chưa? Đây là số của Khiết, vậy nên, chị Thẩm Khanh Khanh, có phải đã đến lúc chị nên rời đi rồi không.”
La Tiêu Phụng vừa cất điện thoại vừa nói một cách đắc ý.
“Nếu như anh ấy đích thân nói cho tôi biết anh ấy muốn cưới cô thì tôi sẽ rời đi. La Tiêu Phụng, có những lúc, những thứ mắt nhìn thấy, tai nghe được chưa chắc đã là thật.” Khanh Khanh uống hết ly trà sữa một cách nho nhã rồi đứng dậy, nhắc nhở La Tiêu Phụng.
Cô biết rằng là một người chị, cô nên nhắc nhở La Tiêu Phụng. Là một tình địch, cô nên báo cho La Tiêu Phụng biết sự thật việc Lăng Duy Khiết đã kết hôn. Nhưng vừa là tình địch lại vừa là chị gái, những thứ cô có thể làm chỉ là ám chỉ. Vì cô phải suy nghĩ tới lòng tự trọng của em gái nữa.
Hơn nữa, người sáng suốt đều có thể nghe được giọng bất thường của Lăng Duy Khiết. Nếu như thật lòng yêu một ai đó thì giọng nói sẽ không lạnh lùng, hờ hững như vậy.
“Ý của chị là muốn thế nào? Chị muốn thế nào mới chịu tin vậy? Có phải là muốn thấy bọn tôi ngủ cùng nhau mới chịu rời đi?” La Tiêu Phụng vừa nói vừa ra sức khuấy li cafe.
“Không cần đâu, chị tin là anh ấy biết lựa chọn. Nhưng chị nghĩ có một chuyện mà em nên biết.” Vì không muốn La Tiêu Phụng rơi vào cái bẫy của Lăng Duy Khiết nên Khanh Khanh đã đưa ra một chiếc que thử thai.
“Chị…chị có thai rồi?” La Tiêu Phụng hỏi bằng giọng run rẩy.
“Đúng vậy, đây cũng là một trong những lý do tôi bỏ việc.”
“Chị định dùng đứa bé để giữ lấy Khiết? Không thể nào! Thẩm Khanh Khanh, chúng tôi sắp kết hôn rồi. Nếu như đứa bé có thể giữ được anh ấy thì anh ấy sẽ không đồng ý kết hôn với tôi nữa. Cần bao nhiêu tiền thì chị mới chịu bỏ đứa bé?” La Tiêu Phụng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu như tôi nói với cô rằng tôi và anh ta đã kết hôn từ mấy năm trước rồi thì sao? Tiêu Phụng, đừng có u mê không chịu tỉnh ngộ nữa. Anh ấy muốn cưới cô không phải vì yêu cô mà là vì một lý do khác. Nếu như cô vẫn còn lý trí thì xin cô đừng mê muội nữa. Xin cô hãy dừng ngay đám cưới của hai người lại.” Khanh Khanh khuyên bảo hết nước hết cái.
“Thẩm Khanh Khanh, chị bỏ ý nghĩ phá hoại hôn lễ của chúng tôi đi! Từ bỏ cái ý nghĩ phá hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi đi! Tôi quyết không để chị được như ý đâu.” La Tiêu Phụng vỗ mạnh xuống bàn.
“Nếu như cô muốn xem thì tôi thậm chí có thể đưa giấy kết hôn của chúng tôi cho cô xem. Nhưng tôi cảm thấy những thứ đó không cần thiết. Tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ một cách lý tính. Nhân lúc mọi thứ vẫn còn kịp thì mau dừng lại, nếu không người chịu tổn thương sẽ là cô đấy!” Những điều cô có thể nói chỉ có như vậy. Nếu như cô ta vẫn không chịu tỉnh ngộ thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
“Thẩm Khanh Khanh, chỉ cần chị ra đi thì tôi và Khiết sẽ ân ái ở bên nhau. Chị bỏ ý nghĩ lấy đứa bé để uy hiếp Khiết đi. Ai mà biết được đứa bé trong bụng chị là của ai?!” La Tiêu Phụng cũng đứng dậy, tay siết chặt giống như có thể xông đến Khanh Khanh bất cứ lúc nào vậy.
“Cô cứ suy nghĩ kỹ một chút, tôi hi vọng cô có thể bàn bạc với mẹ mình. Ít nhất cũng suy nghĩ xem tại sao anh ấy lại yêu cô.”
“Tôi không cần phải nghĩ ngợi gì cả, dù hiện tại Khiết không yêu tôi cũng không sao, tôi yêu anh ấy là được, những thứ khác đều không quan trọng. Cho nên, xin chị đừng có mưu đồ phá hoại chúng tôi nữa. Đây là tiền phí phá thai của chị. Ngày mai chị tới bệnh viện bỏ đứa bé đi, tôi sẽ đưa thêm tiền cho chị.” La Tiêu Phụng vừa nói vừa lấy từ trong ví ra một xấp tiền, rõ ràng là cô ta đã sớm nghĩ tới việc dùng tiền để tống cổ Khanh Khanh đi.