CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 89: Thế nào lại quên chuyện hai đứa nhỏ muốn tới




Lăng Duy Khiết nghe Khanh Khanh muốn gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Trự, liền hứa bảo đảm: "Cái này em không cần lo lắng, anh đã liên hệ xong rồi. Lần này, đảm bảo sẽ không đi về tay không."

"Vậy anh quyết định thời gian nhé." Khanh Khanh biết Lăng Duy Khiết không thích cô nhắc đến anh ta. Vì vậy, không bàn đến điều này nữa, tất cả để Lăng Duy Khiết sắp xếp.

"Vậy tốt, mấy ngày nay em nghỉ ngơi nhiều vào, đợi anh sắp xếp xong rồi chúng ta sẽ đi Mỹ." Lăng Duy Khiết thấy thái độ của Khanh Khanh cũng có thay đổi, tâm tình vui vẻ hơn. Quả nhiên đây là quyết định đúng đắn.

Thứ nhất có thể hoàn thành tâm nguyện của Khanh Khanh. Thứ hai cũng có thể đi tìm kiếm chân tướng.

Ngay lập tức, Lăng Duy Khiết bảo Lý Trình đặt vé. Ba ngày sau, chính là giáng sinh, Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh đi Los Angeles. Mấy ngày nay chiến tranh lạnh với Lăng Duy Khiết, cô dường như đã quên đi một số việc, hạ cánh nhìn thấy không khí Giáng sinh ở nước ngoài, Khanh Khanh mới nhớ đến.

"Nguy rồi, sao tôi lại quên một việc quan trọng đến vậy chứ." Ở sân bay, Khanh Khanh nhìn đứa nhỏ bên cạnh, vô cùng hốt hoảng.

Vốn Lâm Lâm và Duệ Duệ nói là giáng sinh sẽ về đây. Sau đó cô nói bản thân quay trở về, nên cũng không hỏi lại. Nhưng bây giờ, cô lại chạy đi Mỹ rồi.

"Điện thoại, anh cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi muốn gọi điện thoại." Khanh Khanh gấp gáp nói.

"Khanh Khanh, anh đã xác nhận rất kỹ bà La đang ở nhà, vì vậy chúng ta không cần gọi điện thoại đâu." Lăng Duy Khiết vừa đưa điện thoại cho Khanh Khanh vừa nói.

"Không phải, hôm nay là giáng sinh, tôi muốn gọi điện thoại cho Lâm..."

Lời nói đến miệng, Khanh Khanh mới nhận thức được bản thân nói gì, liền xóa đi dãy số định gọi rồi tắt điện thoại.

Cho dù gấp gáp, cũng không thể dùng điện thoại của Lăng Duy Khiết, càng không thể gọi điện trước mặt anh, như thế thì chuyện của hai đứa nhỏ anh sẽ biết hết.

Khanh Khanh đưa điện thoại lại cho Lăng Duy Khiết, lúng túng nói: "Thôi, thật ra cũng không có gì quan trọng."

"Phải ha, hôm nay là Lễ Giáng sinh, em muốn gọi điện thoại cho bạn bè bên Italia hả?" Mặc dù Lăng Duy Khiết nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Tuy hôm nay vẫn còn sớm, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt, Khanh Khanh muốn để tại ấn tượng tốt đẹp. Vì vậy cô định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới đến thăm mẹ.

Lúc ăn cơm, Khanh Khanh mượn điện thoại, lặng lẽ gọi điện thoại về Italia. Quả nhiên điện thoại của James tắt máy, điện thoại ở nhà cũng không ai bắt máy.

Nhưng điện thoại của cô lần trước sau khi bị Lăng Duy Khiết tịch thu thì chưa trả lại cho cô, thế này phải làm sao đây?

Nếu bọn nhỏ ở nhà gọi điện thoại, Lăng Duy Khiết nhất định nhận được. Chỉ là không biết lần này Lăng Duy Khiết có đem điện thoại của mình theo không.

"Vợ à, em lại không khỏe hả? Sắc mặt của em kém quá?" Sau khi Khanh Khanh đi vào, Lăng Duy Khiết thấy sắc mặt Khanh Khanh không tốt, lo lắng hỏi.

"Dạ, không có cảm giác muốn ăn. Khiết, anh ăn trước đi, tôi về khách sạn nghỉ ngơi." Khanh Khanh đứng dậy nói.

Bây giờ điện thoại không liên lạc được, chỉ có tìm cơ hội gửi mail cho chúng. Nhưng có Lăng Duy Khiết bên cạnh không tiện, chỉ đành quay về khách sạn trước.

"Vợ à, em từ sau khi lên máy bay đã không ăn gì rồi, như thế không được. Em xem thử có món nào hợp khẩu vị không, ít nhiều cũng phải ăn một chút." Lăng Duy Khiết lo lắng nói. Từ sau khi lên máy bay Khanh Khanh liền ủ rủ, không có tinh thần, giữa đường thậm chí còn nôn nhiều lần, thật sự không an tâm chút nào.

"Tôi không sao, gần đây đều như vậy, qua thời gian này chắc chắn sẽ khá hơn." Khanh Khanh lắc đầu, nhìn đồ ăn trên bàn mặc dù không có cảm giác ăn nhưng việc đứa nhỏ tương đối quan trọng.

"Vậy anh cũng không ăn, anh đưa em về." Lăng Duy Khiết buông đũa, tính tiền đứng lên đỡ Khanh Khanh.

Cuối cùng, Lăng Duy Khiết đưa Khanh Khanh về phòng, Khanh Khanh vẫn chưa làm được gì. Mãi cho đến lúc Lăng Duy Khiết đi tắm, Khanh Khanh mới mạo hiểm mở máy tính của anh lên. Quả nhiên, có nhiều mail chưa đọc, đúng là khi cô và Lăng Duy Khiết đi Los Angeles, bọn nhỏ cũng xuất phát từ Italia.

Khanh Khanh vội vàng gửi cho bọn chúng một bức điện tín, nói cho bọn chúng biết nên tìm nơi ở trước. Bất luận thế nào, tạm thời không thể để cho Lăng Duy Khiết biết chuyện của bọn nhỏ. Đồng thời, cũng gửi một bức thư cho James, kêu anh ta dẫn con quay về Italia trước.

Làm xong tất cả, mới lén quay đầu lại, thật may Lăng Duy Khiết vẫn chưa đi ra, Khanh Khanh thở phào, đến lúc này đột nhiên cảm thấy rất đói. Hơn nữa rất muốn ăn mì Ý, vội vàng đóng máy tính, đợi Lăng Duy Khiết ra.

Lăng Duy Khiết đi ra từ phòng tắm, nghe nói Khanh Khanh muốn ăn gì đó cũng hơi bất ngờ. Chỉ là hiếm khi tâm trạng cô tốt vậy, đương nhiên phải đi cùng cô, huống hồ anh cũng thấy đói.

Hai người sau khi ăn mì xong quay về cũng đã nửa đêm, Khanh Khanh đi vào phòng tắm xong liền vội vàng đóng cửa lại.

Cô có chút không dám đi ngủ. Gian đoạn này, thời gian bọn họ gặp mặt không nhiều, càng đừng nói đến việc ngủ chung giường. Đột nhiên cô thấy hơi căng thẳng, liền ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi Lăng Duy Khiết gõ cửa mới đi ra.

"Vợ, anh nhớ phụ nữ có thai hình như không thể tắm quá lâu, không tốt cho thai nhi." Sau khi Khanh Khanh đi ra, Lăng Duy Khiết nhìn gương mặt đỏ hồng của Khanh Khanh có chút lo lắng nói.

"Tôi biết rồi, tôi không có ngâm quá lâu, chỉ là gần đây có chút... có chút táo bón." Khanh Khanh cúi đầu, mặt càng đỏ hơn.

"Vậy ngủ thôi, anh đã sắp xếp xong rồi, ngày mai chúng ta tự lái xe đi." Lăng Duy Khiết giật mình lại không biết nói cái gì, chỉ đành bảo Khanh Khanh nên ngủ sớm đi.

Khanh Khanh gật đầu, nằm dài trên giường, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích. Cô không biết vì sao giữa hai người lại thành ra như vậy, nhưng bây giờ, tối hôm nay, ngộ nhỡ Khiết muốn thì phải làm sao?

"Vậy em ngủ đây, anh cũng nên ngủ sớm đi." Câu nói tiếp theo chưa suy nghĩ đã nói ra rồi, Khanh Khanh hận đến nỗi muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình.Câu nói này nghe ra rất mờ ám.

Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh, cảm thấy biểu cảm của cô có chút kì lạ, nghĩ chút liền hiểu ra. Vì vậy anh mở máy tính lên, nói: "Em ngủ trước đi, anh xem trước một số tài liệu công ty đã."

Nghe được câu này của anh, Khanh Khanh mới cảm thấy thoải mái. Cô nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ.

Nghe được tiếng hô hấp nhè nhẹ của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết thở dài, anh rất muốn ôm Khanh Khanh ngủ, gần đây vào buổi tối anh ngủ không hề ngon giấc.

Lăng Duy Khiết đóng máy tính, rón rén lên giường, nhẹ nhàng chạm vào Khanh Khanh. Thấy cô không nhúc nhích, anh lại đến gần bên cô môt chút, từng chút từng chút một cuối cùng thân thể hai người dán chặt vào nhau.

Loại cảm giác này thật tốt, nghe được mùi thơm cơ thể của vợ, nếu có thể ôm vào lòng thì càng tốt. Trong đầu nghĩ vậy, tay cũng hành động, trực tiếp kéo Khanh Khanh vào lòng.

Khanh Khanh khẽ cựa người. Lăng Duy Khiết lo sợ, muốn rút tay về, nhưng đã không kịp, Khanh Khanh trở mình lại vùi vào lòng ngực của Lăng Duy Khiết. Nhìn dáng vẻ cô, hình như là đang nói mê, không có tỉnh giấc.

Nhìn thấy Khanh Khanh có động tác ỷ lại như vậy, Lăng Duy Khiết cười, tay kia cũng bá đạo kéo qua.

Đèn tắt, Khanh Khanh mới từ từ mở mắt. Cô thật ra đã tỉnh, chỉ là không muốn người ta xấu hổ mới làm như vậy. Hơn nữa, Lăng Duy Khiết chỉ ôm cô, không có làm thêm hành động gì khác, như vậy rất tốt, rất thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Duy Khiết lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến tâm tình của Khanh Khanh, vì vậy mới tỉnh dậy trước cô. Mà Khanh Khanh mặc dù đã tỉnh từ sớm, lại giả bộ ngủ, tránh tình huống ngượng ngùng cho hai người.

Lúc Lăng Duy Khiết đi vào phòng tắm, cô cũng rời giường.

Hai người ăn sáng xong, Lăng Duy Khiết lái xe công ty cung cấp dẫn Khanh Khanh đến nhà La Mị Quỳnh.

Trên đường đi, Lăng Duy Khiết rất mâu thuẫn, không biết có nên cùng đi vào không. Nếu La Mị Quỳnh thấy anh và Khanh Khanh đi cùng nhau, nhất định sẽ có xích mích. Dù sao cách đây không lâu, anh và La Tiêu Phụng đã cùng mời họ ăn cơm.

Bất kể mâu thuẫn thế nào, cuối cùng cũng phải đối mặt. Đến được địa điểm lần trước, Lăng Duy Khiết đậu xe ở ngoài sân, đang định xuống xe thì nhìn thấy từ trong nhà có một người đi ra.

"Anh không đi vào cùng tôi sao?" Lúc vẫn chưa thấy La Tiêu Phụng xuống xe thì hỏi.

"Tất nhiên vào cùng rồi." Mặc dù da đầu Lăng Duy Khiết tê dại, nhưng vẫn phải xuống xe. Tuy đã gọi điện thoại xác nhận rồi, lại không biết được La Tiêu Phụng sẽ ở đây. Nếu biết sớm anh nhất định sẽ chọn thời gian khác.

"Đó...đó là thư ký La?" Sau khi xuống xe, rốt cuộc Khanh Khanh cũng nhìn thấy La Tiêu Phụng ở trong sân, mà người bên trong cũng nhìn sang.

"Có thể là vậy." Lăng Duy Khiết bất chấp nói.

"Vậy cô ấy...cô ấy là mẹ của tôi sao?" Khanh Khanh ngạc nhiên đứng bên ngoài, mà La Tiêu Phụng bên trong cũng ngơ ngác đứng nhìn, chỉ là không biết cô ấy đang nghĩ cái gì.

"Chắc là thế." Lăng Duy Khiết đến ôm Khanh Khanh nói.

"Vậy nghĩa là, mẹ của tôi thật sự là kẻ thù của anh?" Khanh Khanh buồn bã nói, nếu đối tượng Lăng Duy Khiết muốn báo thù là La Tiêu Phụng, mà La Tiêu Phụng là em gái của cô, nói vậy, cô cũng tính là kẻ thù của Lăng Duy Khiết?

Tại sao lại như vậy? Khoảng thời gian trước, Khiết bất thường cũng vì nguyên nhân này sao? Bởi vì cô, Thẩm Khanh Khanh là con gái kẻ thù của Lăng Duy Khiết?

"Vợ à, chúng ta khoan hãy nói vấn đề này, vào thăm mẹ em đã." Lăng Duy Khiết không muốn trả lời câu hỏi này, lúc thật sự biết được,anh đã trực tiếp không để ý tới rồi. Bất kể Khanh Khanh có phải là con gái của kẻ thù hay không, cô cũng là vợ của anh. Hơn nữa, La Mị Quỳnh chỉ sinh ra Khanh Khanh, không có trách nhiệm một ngày làm mẹ nào.

"Chúng ta quay về đi." Khanh Khanh có chút đờ đẫn, khi định thần lại liền kéo Lăng Duy Khiết lên xe.

"Vợ, chẳng phải em vẫn luôn mong mỏi tìm được mẹ ruột mình sao? Bây giờ bà ấy ở trước mắt em rồi, tại sao em không vào." Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh rất mâu thuẫn, nhưng cô đưa ra quyết định này, anh đã rất cảm động.

Nếu như không vì biết rõ thân thế của Khanh Khanh, anh cũng sẽ không đến, nhưng đã đến vậy tất nhiên phải vào rồi.

"Không cần đâu, biết bà ấy còn sống là được rồi. Bây giờ em cũng có gia đình của em, chồng à, chúng ta về đi." Sau khi Khanh Khanh biết được sự khác thường gần đây của Lăng Duy Khiết là vì chuyện này, cô dường như lập tức muốn tha thứ cho anh, mà tiếng gọi chồng này cũng thốt ra.

"Không, Khanh Khanh, chúng ta nhất định phải vào." Lăng Duy Khiết nắm cánh tay Khanh Khanh, cho dù La Tiêu Phụng ở bên trong, cho dù La Mị Quỳnh biết thân phận của anh, anh cũng không lo lắng. Quan trọng nhất vẫn là thân thế của Khanh Khanh, còn có con của bọn họ.

"Thật sự không cần, chúng ta đi đi." Khanh Khanh đẩy Lăng Duy Khiết lên xe, mà La Tiêu Phụng ở trong sân cũng đi đến.

"Giám đốc, anh đến tìm em sao?" Vẻ mặt La Tiêu Phụng vẻ mong đợi đi ra.