CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 85: Lăng duy khiết xảy ra tai nạn xe




Dù Lăng Duy Khiết không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Thẩm Hạo Trự nữa, nhưng lại có can dự đến Khanh Khanh, anh vẫn bỏ qua hiềm khích lúc trước mà gọi điện thoại.

Thẩm Hạo Trự không hề ngắt máy của Lăng Duy Khiết, chỉ là Lăng Duy Khiết lại hơi khó mở miệng, đổi lại Thẩm Hạo Trự nói trước: “Lăng Duy Khiết, cậu đã tra ra được ai là người gửi bức ảnh đó cho Khanh Khanh chưa?”

Nghe thấy Thẩm Hạo Trự nói về chuyện bức ảnh mà không nói đến Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết hiểu rằng Khanh Khanh chắc hẳn chưa về nhà mẹ, anh liền nói: “Vẫn chưa, tôi đang muốn hỏi anh xem có manh mối gì không?”

Thẩm Hạo Trự giận dữ chất vấn lại: “Chưa, tôi có gọi nhưng con bé vẫn cứ không nghe, sau đó còn khóa máy luôn rồi. Lăng Duy Khiết, có phải cậu không cho Khanh Khanh nghe điện thoại của tôi phải không?”

“Tôi không độc tài như thế đâu, thực tế thì tôi muốn hỏi xem anh có manh mối gì không. Nếu không có thì thôi vậy.” Lăng Duy Khiết nói đoạn liền muốn cúp máy.

“Chờ đã, Lăng Duy Khiết, bảo Khanh Khanh nghe điện thoại của tôi. Mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ, hỏi con bé xem nó có về cùng tôi không?” Thẩm Hạo Trự vội nói.

“Khanh Khanh ngủ rồi. Đợi cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy.” Lăng Duy Khiết nói xong liền ngắt máy luôn, tránh cho Thẩm Hạo Trự có nghi ngờ gì.

“Khanh Khanh chưa về nhà mẹ đẻ? Thế bây giờ chúng ta tìm kiểu gì?” Đoan Minh Dũng không kiềm nổi có hơi lo lắng, một phụ nữ mang thai mà chạy đôn chạy đáo bên ngoài rất không an toàn.

“Hay là cô ấy đi tàu hỏa?” Hạ Dụng suy nghĩ một chút lại nói.

“Bây giờ mua vé tàu hỏa phải đăng ký tên thật. Nếu Khanh Khanh không muốn chúng ta tìm thấy, thì chắc chắn sẽ không đi tàu hỏa. Có thể cô ấy vẫn đang ở đây, chỉ là Thượng Hải rộng lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu để tìm cô ấy đây?”

Đoan Minh Dũng lắc đầu, dù thời gian anh tiếp xúc với Khanh Khanh không bao lâu, nhưng cô là một người rất có chủ kiến. Nếu cô quả quyết muốn rời khỏi Lăng Duy Khiết, thì dù có thể tìm ra được chỗ cô ở, chắc chắn cô sẽ lại bỏ đi tiếp.

“Mấy cậu về trước đi, để tôi suy nghĩ tiếp xem Khanh Khanh có thể đi đâu.” Suốt cả một đêm, nhìn mặt mọi người đều mệt mỏi, Lăng Duy Khiết không thể không nói vậy.

“Thế còn cậu?”

“Khiết, anh cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tìm tiếp. Chuyện công ty anh không cần lo, em sẽ bàn giao cho Lý Trình. Nếu không phải là chuyện gấp thì cứ gác lại đã.” Trước khi đi, Đoan Minh Dũng nói với Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết gật đầu, không tìm thấy được Khanh Khanh, thì anh cũng chẳng còn tâm trí đi làm nữa.

“Chỗ tôi cũng không thành vấn đề, tôi sẽ ở lại đây rồi ngày mai cùng đi tìm với mọi người.” Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết đang có vẻ rất lo lắng, anh ta liền nói vậy.

Ngày hôm sau, Hạ Dụng đi cùng với Lăng Duy Khiết đến từng nơi có thể, thậm chí còn tìm cả ở khách sạn lớn, nhưng vẫn không có tin tức gì của Khanh Khanh. Lăng Duy Khiết thiếu chút nữa là đăng tin tìm người rồi.

Chớp mắt một cái ba ngày đã trôi qua, bất đắc dĩ Lăng Duy Khiết chỉ còn cách nhờ thám tử tư tìm kiếm. Mấy ngày liên tiếp anh không hề chợp mắt nên trông hốc hác lắm rồi. So với lần đầu tiên gặp Khanh Khanh ngày trước còn sa sút hơn, râu ria khắp mặt chưa nói, đôi mắt còn sắp đen hơn cả gấu trúc rồi.

Lăng Duy Khiết khuyên nhủ Hạ Dụng quay về, còn anh thì lái xe đi loanh quanh trên đường phố, anh hi vọng có thể giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, anh sẽ thấy Khanh Khanh ở trên phố.

Khanh Khanh đã bỏ đi năm ngày rồi, Lăng Duy Khiết không tiếp tục lái xe đi nữa mà đi bộ loanh quanh khắp các nẻo đường, chỉ mong có thể thấy được Khanh Khanh. Có lẽ là trời xanh đã nghe thấy lời thỉnh cầu của anh, Lăng Duy Khiết đã trông thấy một người phụ nữ rất giống Khanh Khanh đang kéo vali ở ngã tư.

“Khanh Khanh…” Lăng Duy Khiết gọi tên thật to, định đuổi theo nhưng đèn đỏ lại đúng lúc sáng lên. Trong mắt Lăng Duy Khiết bây giờ chỉ có Khanh Khanh, căn bản không hề để ý thấy đèn đỏ, anh cứ thế mà tiếp tục đi tới.

“Vợ ơi…” Tiếng phanh xe chói tai lấn át tiếng gọi của Lăng Duy Khiết, anh bị xe đâm ngã ra đất, còn Khanh Khanh cũng biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Người tài xế gây ra tai nạn xuống xe đỡ Lăng Duy Khiết dậy, nhất quyết phải đưa anh vào bệnh viện.

“Tránh ra, các người tránh ra…” Lăng Duy Khiết điên cuồng gào thét, nhưng Khanh Khanh đã không thấy đâu nữa rồi: “Đều tại các người, cút hết đi cho tôi…!”

“Anh này, anh bị thương rồi, cần phải đến bệnh viện.” Những người vây lại xung quanh khuyên nhủ.

“Đi đi, đi hết đi.” Lăng Duy Khiết chịu đựng đau đớn muốn đi tìm Khanh Khanh. Nhưng cảnh sát theo phía sau đã cưỡng chế đưa anh lên xe cứu thương.

Sau khi đến bệnh viện, Lăng Duy Khiết vẫn chưa thôi nổi giận, bác sĩ chỉ còn cách tiêm cho anh một mũi an thần xong xuôi mới làm các loại kiểm tra.

Chưa nói đến khắp cơ thể anh đều bị trầy xước, cánh tay phải còn bị gãy xương. Lúc này, Lăng Duy Khiết đang ở trong viện kiểm tra tổng quát, bàn tay trái bị rạn xương. Bác sĩ phải bó bột cho anh, vốn là yêu cầu anh nhập viện nhưng anh kiên quyết không chịu.

Cánh sát muốn liên lạc với người nhà, anh cũng không chịu hợp tác, một mực muốn ra viện.

Bác sĩ và cảnh sát đều hết cách, chỉ đành kệ anh. Nhưng bác sĩ cũng có lập trường củamình, bắt anh phải bó bột. Rồi bên cảnh sát cũng có kiên trì của cảnh sát, đòi hỏi phải có người nhà ra mặt.

Lăng Duy Khiết sợ làm lỡ thời gian đành gọi điện thoại cho Hạ Dụng. Trong lúc anh gọi điện thoại cho Hạ Dụng lại có cuộc điện thoại gọi đến, bất đắc dĩ anh chỉ đơn giản nói cho Hạ Dụng biết địa chỉ bảo anh ta mau đến, rồi sau đó mới nhận điện thoại.

“Tiểu Lưu, có tin tức của vợ tôi rồi phải không?” Vừa nhìn thấy số điện thoại, Lăng Duy Khiết vội hỏi ngay.

“Đúng vậy, anh Lăng. Chúng tôi vừa nhận được tin vợ anh đã đặt chuyến bay đến thành phố Florence của Italia sau ba giờ nữa. Xin hỏi có cần ngăn cản hay không?” Thám tử tư Tiểu Lưu khó kìm nén kích động nói qua điện thoại.

Lăng Duy Khiết luôn rất hào phóng, lần này đoán chừng tiền công ít nhất cũng hơn chín chữ số.

“Được, mong các anh nhất định phải ngăn cô ấy lại, tôi sẽ ra sân bay ngay bây giờ.” Lăng Duy Khiết quyết đoán tiếp nhận đề nghị của Tiểu Lưu.

“Anh này, anh đừng cử động, sắp xong rồi.” Đang bó bột mà Lăng Duy Khiết lại ngồi dậy, làm cho bác sĩ phải kêu toáng lên.

“Không cần, tôi đang có việc gấp, đợi tôi giải quyết xong rồi bó tiếp.” Lăng Duy Khiết vội vàng nói.

“Anh ạ, anh bị gãy tay đấy, nếu không bó lại kịp thời sẽ rất nguy hiểm. Vả lại, cũng không mất bao nhiêu thời gian của anh đâu, mấy phút nữa là xong rồi.” Bác sĩ nhờ cảnh sát giúp giữ Lăng Duy Khiết lại.

“Vậy nhanh lên một chút, tôi đang vội đến sân bay.” Lăng Duy Khiết nhìn người cảnh sát đang giữ mình, sốt ruột nói.

Lúc bác sĩ đang bó bột cho anh, thì anh lại gọi điện thoại cho Hạ Dụng.

“Hạ Dụng, cậu đi đến đâu rồi? Mau nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng đến sân bay, ba tiếng nữa là Khanh Khanh lên máy bay đi Florence rồi.”

“Khiết, sao cậu lại ở bệnh viện?” Vừa nãy Hạ Dụng chưa kịp hỏi, Lăng Duy Khiết đã cúp máy rồi. Bây giờ nghe nói lại đi đến sân bay, hơn nữa chỉ còn ba giờ đồng hồ. Nếu không tắc đường thì chắc chắn được, nhưng ngộ nhỡ tắc đường thì tuyệt đối không thể kịp.

“Tôi bị thương sơ sơ thôi, nếu không kịp thì cậu đến sân bay luôn đi, nhất định phải giúp tôi ngăn cô ấy lại. Bất luận thế nào cũng không được để cô ấy lên chuyến bay đó.”

“Được, vậy tôi sẽ đến sân bay luôn. Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ ngăn Khanh Khanh lại, cậu cứ băng bó vết thương lại trước đi.” Hạ Dụng nghe xong liền thấy trách nhiệm nặng nề.

Dù Lăng Duy Khiết nói là bị thương sơ sơ, nhưng từ hai cuộc điện thoại này có thể thấy cậu ta tuyệt đối không phải bị thương nhẹ. Vì bạn của mình, hôm nay Hạ Dụng bằng giá nào cũng phải đi, nếu thật sự không kịp thì anh ta chỉ đành mạo hiểm thử xem sao.

Kết quả lúc Hạ Dụng đến sân bay, máy bay đã sắp cất cánh rồi, còn Hạ Dụng lại dùng một cách ngu ngốc nhất.

Mắt thấy chuyến bay sắp cất cánh, Hạ Dụng luống cuống căn bản không đuổi đến kịp, anh ta chỉ đành dùng cách thức dở hơi nhất. Anh ta nói dối là Khanh Khanh đã mang vật phẩm nguy hiểm lên máy bay, gây mất an toàn cho các hành khách khác trên chuyến bay.

“Các hành khách chú ý, chúng tôi vô cùng xin lỗi. Chúng tôi nhận được thông báo khẩn cấp nên phải hoãn chuyến bay trong vài phút, xin quý khách thông cảm.” Thông báo kết thúc, mọi người liền trông thấy cảnh sát đi vào.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn ngó, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho đến khi cảnh sát đứng trước hàng ghế của Khanh Khanh.

“Cô Thẩm Khanh Khanh, mời cô đi theo chúng tôi.”

“Tôi sao?” Khanh Khanh không hiểu chỉ tay vào mình, tất cả các hành khách trên chuyến bay đều nhìn qua. Dù Khanh Khanh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh sát đã đến rồi thì chắc chắn cô chỉ có thể đi cùng với họ. Vì vậy cô liền đứng dậy nói: “Rất xin lỗi, nhưng hành lý của tôi đều đã ký gửi cả rồi.”

"Hành lý của cô đã dỡ xuống rồi. Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến." Cảnh sát nhắc lại lần nữa.

"Vâng." Khanh Khanh bước ra, nhìn chằm chằm cảnh sát, cô không thể ngờ chuyện này có liên quan đến Lăng Duy Khiết.

Cô bị đưa đến phòng cảnh vụ, lúc nhìn thấy Hạ Dụng cô mới lờ mờ hiểu ra.

"Hạ Dụng, là anh!" Khanh Khanh có hơi tức giận.

"Khanh Khanh tôi biết cô đang tức giận. Nhưng dù như vậy cô cũng không thể lấy sinh mạng của tất cả mọi người trên chuyến bay ra làm trò đùa được." Hạ Dụng biết máy bay còn chưa cất cánh, vì thế chỉ đành kiên trì nói đến cùng.

"Hạ Dụng, anh quá đáng rồi đấy. Lăng Duy Khiết đâu? Là anh ta bảo anh làm thế này đúng không?" Khanh Khanh tức giận lườm Hạ Dụng. Vì để tránh né Lăng Duy Khiết, cô đã luôn ở trong khách sạn, hơn nữa còn là khách sạn nhỏ nữa. Cô vốn tưởng rằng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi là cô có thể rời đi được, không ngờ cuối cùng vẫn bị họ phát hiện.

Nhìn qua cửa sổ thấy máy bay đã xuyên qua tầng mây, Khanh Khanh biết rằng chắc chắn không đi được nữa rồi, cô chỉ đành yên lặng ngồi lại.

"Khanh Khanh, tôi nghĩ giữa cô và Khiết chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó. Nhưng dù thế nào, có chuyện thì phải giải quyết, hai người là vợ chồng cơ mà. Ông bà ta chẳng phải nói tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới được làm vợ chồng sao? Hãy cho nhau một cơ hội. Huống hồ, hai người còn sắp có con rồi, lẽ nào cô muốn nuôi con một mình sao?" Nhìn thấy máy bay đã cất cánh, Hạ Dụng cũng thở phào một hơi. Anh ta không kiên trì nữa mà chỉ khuyên nhủ Khanh Khanh.

"Hai người rốt cuộc có chuyện gì đây?" Cảnh sát nghe ra manh mối, liền đen mặt hỏi Hạ Dụng.

"Đồng chí cảnh sát, có thể đợi một lát nữa rồi giải thích được không? Bạn của tôi có lẽ sắp tới rồi.” Hạ Dụng biết pha này mình thảm rồi, anh ta không tránh khỏi bị bắt giữ.

Nhưng Lăng Duy Khiết vẫn còn chưa tới, anh ta vẫn còn phải trông chừng Khanh Khanh. Nếu không thì dù Khanh Khanh có không lên máy bay, nhưng Khiết lại tìm không thấy coi như sự hi sinh của anh ta hôm nay uổng phí rồi.

Trên đường đi Lăng Duy Khiết vội thúc giục tái xế taxi, cuối cùng cũng đuổi đến được sân bay. Lúc anh xuống xe thì vừa hay nhìn thấy máy bay cất cánh, anh liền vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Dụng.

“Dũng, cậu giữ Khanh Khanh lại được chưa?”

“Rồi, bọn tôi đang ở trong phòng cảnh vụ đây, cậu mau đến đi.” Vừa nhận được điện thoại của Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng cũng khẽ thở phào một hơi.

Lúc Lăng Duy Khiết đến phòng cảnh vụ, vừa lúc nhìn thấy Hạ Dụng bị cảnh sát đưa đi. Về phần Khanh Khanh muốn chạy cũng không thoát được nữa rồi, Lăng Duy Khiết đã nhìn thấy cô.

“Khiết, người thì tôi đã giữ lại giúp cậu rồi, nên cậu nhất định đừng có để tôi phải hi sinh vô nghĩa đó.” Hạ Dụng bị bắt vẫn cố gào lên với Lăng Duy Khiết.

“Đợi tôi đưa cô ấy về xong sẽ đi đón cậu.” Lăng Duy Khiết hứa với Hạ Dụng.

Nhìn Hạ Dụng như vậy, anh cũng đã đoán được Hạ Dụng dùng cách gì để giữ Khanh Khanh lại rồi. Đúng là anh em tốt, bất luận thế nào anh cũng phải cứu Hạ Dụng ra.