CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 77: Khanh khanh, ly hôn đi




"Anh cáo thật đấy, em không nỡ đâu, anh tắm đi, em đi nấu món gì đó để anh ăn cho tỉnh rượu." Thấy nước đã gần đầy, Khanh Khanh gạt tay Lăng Duy Khiết ra rồi đứng dậy.

"Vợ ơi, vất vả cho em rồi." Lăng Duy Khiết cũng đứng lên theo, bắt đầu cởi quần áo.Cơn đau đầu khiến anh không có sức để hỏi han thêm dù phát hiện ra được sự khác thường của Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết ngâm mình trong nước ấm, cơn đau đầu không dày vò như ban nãy nữa khiến anh không kiềm được muốn ngâm thêm một chút. Đợi khi anh ra khỏi phòng tắm, Khanh Khanh đã ra ngoài rồi, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, bên cạnh còn có một mảnh giấy cô viết rằng mình đi siêu thị mua ít đồ ăn.

Lăng Duy Khiết không quá để tâm, sau khi ăn xong, anh nằm vật ra giường.Tối qua anh không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu, thực sự không biết mình có nói gì không.

Khanh Khanh ra ngoài, đến nhà hàng đã hẹn trước với Thẩm Hạo Trự. Khi cô đến, có vẻ như Thẩm Hạo Trự đã đợi rất lâu rồi nên café trong cốc cũng sạch nhẵn.

Vừa ngồi xuống ghế, Khanh Khanh vừa xin lỗi Thẩm Hạo Trự: "Anh, xin lỗi, em đến muộn."

"Đêm qua em không ngủ được." Nhìn bọng mắt thâm quầng của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự rất đau lòng.

"Em rất muốn ngủ, nhưng không thể nào ngủ được. Anh, rốt cuộc anh đã biết những gì rồi?" Khanh Khanh vội vàng hỏi.

Thẩm Hạo Trự cầm cái thìa khuấy cà phê trong tay, nặng nề lên tiếng: "Khanh Khanh, ly hôn đi, hạng đàn ông như Lăng Duy Khiết không xứng với em, anh ta căn bản là..."

Khanh Khanh ngắt lời Thẩm Hạo Trự, cô đau đớn nói: "Anh, anh đừng nói những thứ này, em chỉ muốn biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như đến mức độ không ly hôn không được, em sẽ làm như thế."

"Khanh Khanh, sao em cứ ngốc như thế nhỉ? Có phải em đợi tận mắt chứng kiến mới chịu tuyệt vọng? Nếu như em cứ nhất định muốn biết thì anh sẽ nói với em, tối hôm qua anh và bạn bè đến Đế Hào ăn cơm.Lúc xuống xe thì nhìn thấy tổng giám đốc Lăng, mà người phụ nữ kia đã ở cửa đợi anh ta, hiển nhiên là họ hẹn nhau sẵn rồi..."

Khanh Khanh tiếp lời Thẩm Hạo Trự, người phụ kia người phụ nữ nọ, nghe thật khó chịu: "Người phụ nữ đó là thư kí của anh ấy, La Tiêu Phụng."

Thẩm Hạo Trự tức đến mức đập bàn: "Gì cơ? Mẹ kiếp Lăng Duy Khiết khốn nạn, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, thế mà anh ta dám hẹn hò mèo mỡ với thư ký."

Khanh Khanh rất bình tĩnh, xem ra Thẩm Hạo Trự còn giống người trong cuộc hơn cả cô. Có lẽ từ lâu khi nhìn thấy La Tiêu Phụng ái muội trong văn phòng của Lăng Duy Khiết, cô đã nghĩ đến ngày hôm nay nên chỉ nhíu mày nhắc nhở: "Anh, anh nói bậy kìa."

Thẩm Hạo Trự bực mình đáp lại: "Thế này mà bậy bạ gì, còn nhiều câu bậy hơn. Nếu tối hôm qua không có đám A Thương cản lại, chắc chắn anh đã đánh cho anh ta một trận rơi sạch răng rồi."

"Anh, anh trước giờ chưa đánh nhau bao giờ, cho dù anh nhìn thấy anh ấy đi thuê phòng khách sạn cùng người phụ nữ khác thì cũng nên lí trí một chút. Nếu như anh ấy thực sự có nhu cầu trên phương diện đó, nếu như anh ấy cảm thấy người phụ nữ khác tốt hơn, em sẽ rộng lượng rút lui, nào có đáng để phạm tội vì người ta." Khanh Khanh đau lòng.Nhưng năm năm trở lại đây, cô đã hiểu ra rất nhiều chuyện.Khi quay về nước, cô đã chuẩn bị cho đủ thứ khả năng, tệ nhất cũng chỉ là ly hôn thôi.

"Khanh Khanh, em... không phải em rất yêu anh ta sao?" Thẩm Hạo Trự kinh ngạc nhìn cô, anh ta không ngờ Khanh Khanh có thể bình tĩnh đến thế.

"Yêu chứ, nhưng em không thể cưỡng cầu anh ấy nhất định phải yêu em,dưa chín ép không ngọt, em rất hiểu đạo lý này." Khanh Khanh cúi đầu, khuấy cốc cà phê để nén đau đớn trong lòng.

"Được rồi, nếu em đã thông suốt như thế thì anh yên tâm rồi, ly hôn đi, không có anh ta, anh tin em cũng có thể sống rất tốt." Thẩm Hạo Trự thở dài một hơi.

"Anh, anh đừng hở ra là nhắc đến chuyện ly hôn được không, em muốn nói chuyện với La Tiêu Phụng." Khanh Khanh nhìn cà phê trong cốc, điềm tĩnh nói.

Vừa nghe đến chuyện Khanh Khanh muốn tìm cô thư ký kia, Thẩm Hạo Trự đã hơi kích động: "Khanh Khanh, em điên rồi à? Em còn muốn nói chuyện với người thứ ba, ban nãy không phải em còn nói dưa chín ép không ngọt sao? Đã thành như thế rồi, em còn muốn cứu vãn cái gì?"

"Em chỉ muốn biết chân tướng, anh, anh nhìn những tấm ảnh này đi." Khanh Khanh nói rồi lấy những tấm ảnh mập mờ mà lần trước được gửi đến nhà cô ra khỏi túi xách.

"Chuyện này, Khanh Khanh, em đã điều tra anh ta từ lâu rồi sao?" Nhìn những tấm ảnh và ngày tháng trên đó, Thẩm Hạo Trự rất kinh ngạc.

"Không, đây là do người khác gửi cho em, chính là hôm mà em gọi điện thoại cho anh, vốn dĩ em còn tưởng..."

"Em còn tưởng là anh làm đúng không?" Nghe Khanh Khanh nói cô nghi ngờ mình, Thẩm Hạo Trự không khỏi buồn rầu.Hôm đó anh ta còn tưởng em gái nhớ mình nên gọi, hóa ra là vì nghi ngờ.

"Bởi vì... anh, em xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh." Khanh Khanh muốn giải thích, nhưng không có bất cứ lí do gì, cô rất áy náy vì đã nghi ngờ anh mình.

"Không có gì, anh là anh trai em, bất kể em làm gì, anh cũng không trách em." Thẩm Hạo Trự buồn rầu.

"Em biết em không nên nghi ngờ anh, nhưngtừ ngày tháng trên tấm ảnh này, có vẻ người này đã theo dõi Khiết mấy năm rồi." Khanh Khanh chỉ vào ngày tháng trên góc ảnh.

"Khanh Khanh, em đừng ngây thơ như thế có được không? Với kĩ thuật hiện tại, đến cả ảnh cũng ghép ra được, huống hồ là ngày tháng..." Thẩm Hạo Trự đột ngột im bặt, đồng thời giải thích: "Em coi như anh chưa nói gì nhé."

Khanh Khanh lại vui mừng: "Anh, anh nói những bức ảnh này là ảnh ghép?"

Thẩm Hạo Trự chỉ hận không thể tát mình hai phát.Nếu những bức ảnh này là thật thì còn đỡ, lỡ chúng là giả, chẳng khác nào anh ta giúp ngược lại Lăng Duy Khiết, thế nên chỉ buồn phiền đáp lại: "Không biết nữa, anh có phải dân chuyên đâu, anh chỉ nói là có kĩ thuật đó thôi."

"Anh, phiền anh xem giúp em đây có phải ảnh ghép không? Em muốn biết rốt cuộc ai đã gửi những bức ảnh này, với mục đích là gì?" Khanh Khanh có vẻ hơi cuống, nếu như những bức ảnh này là ảnh ghép, vậy thì có nghĩa là ai đó đang cố ý phá hoại tình cảm của cô và Khiết. Là ai nhỉ? Có khi nào là La Tiêu Phụng không?

"Khanh Khanh, những tấm ảnh có phải ảnh ghép hay không quan trọng đến thế à? Chuyện tối qua anh tận mắt nhìn thấy, Lăng Duy Khiết không chỉ hẹn hò với cô thư ký kia mà thậm chí còn gặp mẹ của cô ta, lẽ nào đến anh trai mình mà em cũng không tin?" Thẩm Hạo Trự vội vàng nói.

"Không phải em không tin anh, em chỉ... chỉ cảm thấy có một số chuyện... thôi vậy, em tự đi tìm đáp án." Khanh Khanh đứng dậy định đi, Thẩm Hạo Trự đã kéo cánh tay của cô lại.

"Khanh Khanh, em còn chưa ăn cơm đã định đi đâu?"

"Anh, em không có hứng, anh ăn đi, em đi siêu thị mua ít đồ." Nhìn các món ăn kiểu Âu được đưa lên, tuy rằng toàn là món lúc trước Khanh Khanh thích ăn, nhưng lúc này cô không muốn ăn một chút nào.

"Khanh Khanh, em tỉnh táo lại có được không? Anh ta quan trọng đến vậy sao? Đến cả bản thân mình mà em còn không để ý sao? Lúc đến đây em có soi gương không, em nhìn mặt mũi em đi, em nhìn hai mắt em đi, em nhìn xem em đã tiều tụy đến mức nào? Cho dù em không thấy, lẽ nào anh ta nhìn mà không thấy? Nếu như trong lòng anh ta có em, quan tâm đến em, lẽ nào anh ta không thấy đau lòng sao?" Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, vội vàng nói.

"Anh, em rất ổn, trước khi ra ngoài em đã ăn rồi, cho nên không đói.Anh đừng kích động, bao nhiêu người đang nhìn kìa." Khanh Khanh trông thấy những người khác trong nhà hàng đang nhìn họ, mau chóng ngồi xuống.

"Không đói cũng phải ăn, Khanh Khanh, có phải em sống cùng anh ta rồi không?" Nhìn dáng vẻ vội vã của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự đột nhiên hỏi.

"Vợ chồng vốn dĩ nên sống cùng nhau, anh, anh không cần lo cho em, em sẽ xử lý ổn thỏa, em cũng sẽ không sao đâu, cho dù em không vì bản thân em, em cũng sẽ kiên cường vì con." Khanh Khanh sợ Thẩm Hạo Trự lại kêu ầm lên nên cuống cuồng an ủi.

"Vợ chồng, vợ chồng, anh ghét nghe từ này. Khanh Khanh, nói cho anh biết, có phải em đã nói chuyện của đám trẻ cho anh ta rồi không? Có phải thế không?" Nghe đến hai chữ vợ chồng, Thẩm Hạo Trự lại điên lên.

Vì chuyện này mà anh ta đã tự trừng phạt mình suốt năm nay, nếu như ban đầu anh ta không rắp tâm phá hoại lễ cưới của Khanh Khanh, chắc chắn sẽ không thành toàn cho Lăng Duy Khiết.

"Có rất nhiều lần em định nói với anh ấy, nhưng lần nào cũng bị lỡ, cho nên đến bây giờ anh ấy vẫn chưa biết, có lẽ... là ý trời." Khanh Khanh cúi đầu, thực tế mấy chữ cuối là nói cho bản thân cô nghe.

"Em nhớ này, Khanh Khanh, không được nói.Nếu nói ra, em mãi mãi không thể thoát khỏi anh ta được, không được nói..." Thẩm Hạo Trự hơi kích động. Cũng rất may Lăng Duy Khiết chưa biết chuyện con cái nên ly hôn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao để Khanh Khanh mau chóng ly hôn.

"Anh, em thực sự không ăn nổi, em về trước đây.". Khanh Khanh nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, chẳng những không muốn ăn mà còn cảm thấy lợm giọng.

"Không được, cho dù muốn đi, em cũng phải ăn hết đã." Thẩm Hạo Trự nói bằng giọng ra lệnh.

Anh ta biết Khanh Khanh vội vàng quay về gặp Lăng Duy Khiết, nhưng không thể để như vậy được, anh ta muốn để Lăng Duy Khiết biết, muốn để anh tìm tới đây, tốt nhất là để anh đề nghị ly hôn.Với lòng tự tôn của Khanh Khanh, chỉ cần Lăng Duy Khiết đề nghị, chắc chắn cô sẽ đồng ý.

"Được, em ăn hết là có thể đi đúng không?" Nhìn đĩa đồ ăn, rồi nhìn Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh nhắm mắt lại, cầm dao nĩa lên, cố gắng nhét đồ ăn trước mặt vào miệng.

"Khanh Khanh, em đang làm gì vậy? Em... em không muốn ăn đến vậy ư?"Trông thấy Khanh Khanh lấy thức ăn ra để ngược đãi chính mình, Thẩm Hạo Trự sợ xanh mật, dùng tay hất đĩa thức ăn của cô.

"Em đang ăn rồi đây, anh, anh làm gì vậy?" Khanh Khanh kinh ngạc nhìn đĩa đồ ăn bị hất xuống đất.

Thẩm Hạo Trự đặt tiền lên bàn ăn, đứng dậy dắt tay Khanh Khanh: "Đi thôi, anh đưa em về."

"Không cần, em lái xe tới, em tự về được." Khanh Khanh cố nén cảm giác cuộn trào lên trong dạ dày, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

"Anh khẳng định, Lăng Duy Khiết ở nhà đúng không? Anh đi về cùng em, anh muốn xem xem anh ta giải thích thế nào." Thẩm Hạo Trự túm chặt cổ tay Khanh Khanh, kéo cô đi ra ngoài.

"Anh, anh mau buông tay ra, em phải vào phòng vệ sinh." Khanh Khanh nói rồi nhanh chóng dùng một tay khác bịt miệng, cô sắp không chịu nổi nữa.

"Vào phòng vệ sinh, em định..." Thẩm Hạo Trự định nói có phải Khanh Khanh định mượn cớ vào phòng vệ sinh rồi trốn không, nhưng không ngờ, Khanh Khanh "ọe" một tiếng rồi nôn hết ra.

Nhìn Khanh Khanh nôn đến cả mật xanh mật vàng, Thẩm Hạo Trự không khỏi tự trách. Anh ta không nên ép Khanh Khanh ăn, bây giờ thì Khanh Khanh càng yếu hơn, đến đứng cũng không vững nữa.

Cũng may mà Khanh Khanh nôn ra sàn chứ không làm bẩn người ai khác, chỉ có điều sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ.

"Xin lỗi, em gái tôi thấy hơi khó chịu, làm phiền các anh dọn dẹp một chút." Thẩm Hạo Trự xin lỗi người phục vụ đang bước tới, đồng thời dìu Khanh Khanh đi về phía phòng vệ sinh.

"Không sao, em tự đi được." Khanh Khanh rút tay ra, từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Hạo Trự.

"Một mình em có ổn không?" Ở bên ngoài phòng vệ sinh, Thẩm Hạo Trự lo lắng gào to.

Khanh Khanh cuối cùng cũng ra khỏi đó, chỉ có điều giọng cô không giống "không sao" cho lắm: "Không sao, em đã đỡ hơn rồi."

"Khanh Khanh, có phải em lại mang thai rồi không?" Thẩm Hạo Trự vừa đưa khăn giấy cho Khanh Khanh vừa hãi hùng hỏi lại.