Sau khi Khanh Khanh lau người cho Lăng Duy Khiết xong thì mới ngồi dậy. Tuy rằng cô đã thay quần áo cho Lăng Duy Khiết, thế nhưng cả căn phòng giống như bị rượu xông qua vậy, đầy mùi khó ngửi, thậm chí còn làm cô cảm thấy hơi choáng đầu nữa.
Bận rộn lâu như vậy, Khanh Khanh vừa mệt vừa đói. Lúc này cô mới nhớ đến bát mì đã được nấu xong xuôi kia. Cô vừa vào phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong thì hơi sửng sốt. Lúc này Khanh Khanh nhớ ra, đây chính là người bạn đã đưa Lăng Duy Khiết về.
"Cảm ơn anh đã đưa Khiết về, xin hỏi anh có muốn uống chút gì không?" Khanh Khanh đi về phía Hạ Dụng. Bây giờ đã muộn lắm rồi, trên thực tế thì cô nên mời người ta đi, thế nhưng nếu làm vậy thì không phải phép cho lắm, thế nên cô đành phải lúng túng nói.
"Tôi tên là Hạ Dụng, là bạn của Khiết. Nếu cô đã ra đây thì tôi cũng có thể về rồi." Vốn Hạ Dụng định ngồi lâu một chút, thế nhưng bây giờ quả thực đã quá muộn, trời sắp sáng rồi. Nếu anh ta không đi thì sẽ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của người đẹp. Nhưng vừa mở miệng, bụng liền kêu lên ùng ục khiến anh ta vô cùng xấu hổ. Hạ Dụng xoa bụng mình rồi nói: "Thật là ngại quá, tôi đã thất lễ trước mặt người đẹp rồi."
"Nếu anh không phiền thì tôi có thể đi nấu một bát mì." Khanh Khanh cũng rất xấu hổ. Cô nhìn cái bát lạnh trước mặt anh ta thì quýnh lên nói.
Hạ Dụng mỉm cười ngồi xuống, tuy rằng có thể tìm được rất nhiều thức ăn ở bên ngoài dễ dàng, thế nhưng anh ta muốn nhìn thử xem mình có thể giúp được gì cho Lăng Duy Khiết hay không, bởi vậy Hạ Dụng gật đầu nói: "Được, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa."
Hạ Dụng vô cùng chán nên đã mở ti vi lên, còn Khanh Khanh thì tiến vào nhà bếp. Cho dù nói thế nào thì cô cũng không thể cho người ta ăn mì không được. Cũng may là ở trong tủ lạnh thì cái gì cũng có cả. Mấy phút sau, Khanh Khanh làm ra một bát mì thập cẩm thơm nức mũi.
"Thật là xấu hổ quá, chỉ có thể xin anh dùng tạm vậy." Khanh Khanh bưng mì ra, đồng thời cũng bưng bát mì lạnh kia đi.
"Oa, thơm quá, Khiết thật sự rất có phúc đấy, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa đâu." Hạ Dụng nói rồi cầm đũa đưa vào miệng.
Khanh Khanh nhắc nhở: "Chậm một chút, vừa mới nấu xong, nóng lắm."
"Oa, thật là thơm đó, còn ngon nữa, có mùi vị của gia đình, còn có cả mùi vị của hạnh phúc..." Hạ Dụng vừa ăn vừa lúng búng nói.
Nhìn thấy Hạ Dụng ăn ngon lành như thế, trong lòng Khanh Khanh lại cảm thấy hơi chua xót. Tuy rằng ở nhà Lăng Duy Khiết cũng đã ăn rất nhiều món, anh cũng nói ăn ngon thế nhưng anh chưa từng có vẻ mặt thỏa mãn như người đàn ông trước mắt này.
Rõ ràng chỉ là một bát mì đơn giản, thế nhưng giống như anh ta đang được ăn một thứ gì đó ngon nhất trên đời vậy. Điều này làm cho người đầu bếp như cô cảm thấy rất thỏa mãn.
"Xin chào, tôi tên là Hạ Dụng, bạn thân lâu năm của Khiết. Ngày hôm nay tôi thật sự xin lỗi vì đã để cậu ấy uống say." Hạ Dụng ăn xong cả bát mì rất nhanh, hơn nữa còn có vẻ chưa đã thèm.
"Đi xã giao ở bên ngoài thì uống say là chuyện khó có thể tránh khỏi mà. Trong nồi vẫn còn một ít, anh có muốn ăn nữa không?" Thấy Hạ Dụng đã ăn sạch sành sanh, ngay cả nước cũng không chừa lại Khanh Khanh vội hỏi.
"Được, đã lâu không được ăn mì ngon như vậy rồi." Hạ Dụng không hề tiếc mấy lời khen.
"Hai người đều đi xã giao ở bên ngoài cả ngày, chắc rất hiếm khi ăn được bát mì tầm thường như thế này đúng không." Có lẽ là vì Hạ Dụng đã ăn xong cả bát mì, lúc Khanh Khanh nói chuyện cũng không hề cảm thấy xa lạ như trước.
"Đương nhiên không phải, thật ra tôi rất ít khi ăn mì. Chỉ có lúc bé ăn mì của bà nấu chứ sau này khi lớn lên, có ngẫu nhiên ăn lại thì không còn loại mùi vị đó nữa, thế nên tôi cũng không ăn nữa. Mì hôm nay cô nấu rất ngon, có..."
"Có mùi vị của bà nội." Khanh Khanh nghe Hạ Dụng nói thì tiếp lời. Hạ Dụng sững sờ, sau đó lại cười ha ha, cô cũng cười theo.
"Ngày nào cô cũng ở nhà chờ Khiết về sao? Cho dù là muộn đến mức nào?" Ăn cơm xong, Hạ Dụng không bảo đi, Khanh Khanh cũng không thúc giục. Tuy bây giờ đã rất muộn rồi nhưng dường như cả Khanh Khanh và Hạ Dụng đều có chuyện muốn nói.
Cô muốn biết nhiều chuyện về Lăng Duy Khiết hơn từ anh ta, mà Hạ Dụng thì muốn giúp Lăng Duy Khiết dò xét cô, thử xem cô có biết chuyện giữa Lăng Duy Khiết và thư ký chưa.
"Không phải, bình thường lúc Khiết về thì tôi đã ngủ rồi. Tối hôm nay cảm hứng của tôi khá tốt nên mới vẽ đến giờ này, sau khi vẽ xong thì cảm thấy hơi đói bụng, thế là làm đồ ăn, đúng lúc đó thì anh cũng đưa anh ấy về." Khanh Khanh lắc đầu, biểu cảm có vẻ khá là lạnh nhạt.
Từ lúc cô chuyển đến đây, nhìn từ bề ngoài thì hai người giống như đã gần nhau hơn, thế nhưng trên thực tế thì bọn họ lại càng thêm xa lạ, thời gian trao đổi giữa hai người cũng ít hơn trước.
Hạ Dụng cười nói: "Nhân viên chuyên nghiệp như thế, Khiết thực sự đã kiếm lời rồi. Hay là cô quen với chuyện đưa công việc về nhà làm."
Khanh Khanh hơi thất thần trong chốc lát. Bởi vì con cái, mấy năm nay, về cơ bản thì cô đều làm việc ở nhà, gần đây cô lại cảm thấy không quen cho lắm, mấy đứa bé không ở bên cạnh, Lăng Duy Khiết lại đi làm, trong lòng cô luôn cảm thấy trống rỗng.
Thấy Khanh Khanh giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Hạ Dụng vội vàng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi một vấn đề riêng tư như thế."
Lúc nãy Khanh Khanh mới hoàn hồn từ trong nỗi nhớ con. Từ lúc cô rời xa mấy đứa bé đến giờ đã gần được nửa năm rồi, có lẽ nên quay về thăm chúng, hơn nữa chẳng bao lâu là đến sinh nhật năm tuổi của các con, cô không thể tiếp tục do dự như vậy: "Không phải, chỉ là mấy năm qua tôi đã quen với chuyện làm việc ở nhà, hơn nữa tôi cũng đã từ chức."
"Bởi vì quan hệ vợ chồng của hai người ư? Nếu là vì chuyện này, cô có thể đổi sang công ty khác, hoặc là..."
Khanh Khanh kinh ngạc ngắt lời Hạ Dụng. Nếu Lăng Duy Khiết nói chuyện hai người đã kết hôn cho Hạ Dụng biết, vậy thì quan hệ của hai người họ tuyệt đối không phải là quan hệ bình thường: "Anh biết?"
"Cô nói chuyện hai người đã kết hôn sao?" Hạ Dụng như đang muốn có được sự tin tưởng của Khanh Khanh vậy, anh ta cười nói: "Có lẽ tôi là người ngoài duy nhất đã từng thấy giấy kết hôn của hai người. Vì vậy, lúc Khiết nói cô xuất hiện thì tôi vẫn luôn rất tò mò, vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc thì cô gái thế nào sẽ lấy "Gấu Lớn" chứ?"
Khanh Khanh ngẩn người ra trước, đợi đến lúc cô hiểu rõ ý nghĩa của chữ gấu lớn trong miệng Hạ Dụng thì ngại ngùng nở nụ cười.
"Lúc đó tôi giận mẹ mình, ngày tôi và Khiết đăng ký kết hôn chính là hôn lễ lần thứ ba của tôi. Có điều trước đó một buổi tối, tôi đến xem nhà mới của mình, đúng lúc lại thấy được chồng sắp cưới đang lăn lộn trên giường với người tình. Về đến nhà thì tôi cãi nhau với mẹ mình một trận thế nhưng mẹ tôi vẫn kiên trì ép tôi phải lấy anh ta. Trong cơn tức giận, tôi đã bỏ nhà ra đi, sau đó tôi nhắm mắt lại rồi đi trên đường, tôi tự nói với mình, chỉ cần người đầu tiên đụng vào tôi là đàn ông, hơn nữa còn chưa kết hôn thì tôi sẽ lấy người đó..." Nghĩ đến sự xúc động lúc đó của mình, Khanh Khanh nở nụ cười.
"Trời ạ, cô to gan thật đấy." Lúc trước Hạ Dụng đã nghe một lần từ chỗ của Lăng Duy Khiết rồi, thế nhưng lúc này nghe được lần nữa thì anh ta vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Khanh Khanh nói, đôi mắt của cô hướng về phía phòng ngủ, những năm gần đây cô chưa từng hối hận, thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn. Cô khẽ thở dài rồi nói: "Sau đó tôi nghĩ lại thì cũng cảm thấy mình rất to gan, có điều, đây cũng có thể xem là một loại duyên phận đi."
Thấy vẻ mặt này của Khanh Khanh, Hạ Dụng kinh ngạc đến mức suýt chút nữa là nói không thành tiếng, ánh mắt này chỉ có một cách để giải thích, đó chính là: "Cô... Cô yêu Khiết?"
Khanh Khanh thu hồi tầm mắt lại rồi cảm thán nói: "Tình yêu có lúc rất đơn giản, có khi chỉ là một ánh mắt, một câu quan tâm, hoặc là một cuộc gặp gỡ tình cờ."
"Cô nói đúng lắm, đã không còn sớm nữa rồi, tôi cũng phải về nhà nghỉ ngơi." Hạ Dụng nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, để tránh việc người đàn ông đang say kia thấy được sẽ ghen, anh ta đứng lên tạm biệt.
"Được rồi, đêm nay thật sự rất cảm ơn anh." Khanh Khanh lên tiếng cảm ơn một lần nữa.
"Cô thực sự quá khách sáo rồi, tôi và Khiết là bạn bè, đây chỉ là những chuyện mà tôi nên làm thôi. Tính ra thì tôi phải cảm ơn cô mới đúng, muộn như vậy rồi mà còn khiến cô phải vất vả nấu bữa ăn khuya cho tôi. Bữa nào tôi sẽ mời hai người đi ăn cơm nhé." Hạ Dụng vừa nói vừa đi về phía cửa, đằng sau anh ta lại truyền đến tiếng rên rỉ không vui của người nào đó.
"Vợ à... em đang... ở đâu?" Thì ra lúc này Lăng Duy Khiết đã bớt say, anh thấy Khanh Khanh không có ở bên cạnh mình liền bò dậy, loạng choạng đi ra ngoài.
"Không cần tiễn nữa, cô cứ đi chăm sóc cho Khiết đi. Người say rượu hình như rất khó chăm sóc, đêm nay cô sẽ rất cực đó, không cần tiễn nữa đâu." Hạ Dụng xua tay với Khanh Khanh, lúc này thật sự đã rất muộn rồi, thấm thoát mà đã trôi qua hơn một tiếng.
"Tạm biệt." Sau khi Khanh Khanh nói lời tạm biệt thì đóng cửa lại, nhanh chóng bước lên lầu, chạy về phía Lăng Duy Khiết.
"Khiết, anh cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?" Khanh Khanh đỡ lấy anh, quan tâm hỏi.
"Nước, anh muốn uống nước." Lăng Duy Khiết dựa vào tường, đầu anh rất nặng, ý thức còn chưa kịp trở về, thế nhưng lúc nãy dường như anh đã thấy trong nhà có người khác, hơn nữa còn là đàn ông.
"Anh lên giường nằm trước đi, em đi rót nước cho anh." Khanh Khanh muốn đỡ Lăng Duy Khiết lên, chỉ là bây giờ anh giống như một đứa trẻ con vậy, bắt đầu trở nên bướng bỉnh.
"Không đi đâu... Có phải là Thẩm Hạo Trự đã đến không, đúng hay không?" Lăng Duy Khiết ngồi dưới đất, kéo cánh tay của Khanh Khanh, vẫn không chịu đứng dậy.
"Không phải, là bạn của anh, Hạ Dụng đã đưa anh về. Anh đứng dậy trước đi, em đi rót nước cho anh." Khanh Khanh không biết tại sao Lăng Duy Khiết lại nhắc đến anh trai của mình, thế nhưng dù sao thì cô cũng không thể để anh hiểu lầm.
"Hạ Dụng?" Lăng Duy Khiết híp mắt lại, nghi hoặc nhìn Khanh Khanh.
"Đúng vậy, anh ta hẳn là bạn của anh, là anh ta..."
"Em đang gạt anh, là Thẩm Hạo Trự đúng không?" Lăng Duy Khiết đột nhiên cầm hai tay của Khanh Khanh, nổi điên mà hét lớn lên: "Hắn đến đây nói cho em biết anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài đúng không? Hắn nói sao hả? Có phải là hắn đã nói cho em biết, anh ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ khác hay không?"
Trái tim của Khanh Khanh run lên. Lăng Duy Khiết đã uống say, thế nhưng người say sẽ không nói dối, hơn nữa chính anh lại nói mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài? Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ anh ra ngoài không phải là vì xã giao, mà là đi gặp người phụ nữ kia?
Cô cũng không muốn hoài nghi, thế nhưng lúc này Lăng Duy Khiết đã say bí tỉ rồi cứ bám lấy người cô không buông.
Khanh Khanh vỗ về anh, cho dù là thế nào, trước tiên cô vẫn phải chăm sóc cho anh một cách đàng hoàng đã: "Khiết, thật sự là không có mà. Em chưa từng nói cho người nhà của mình biết là em đã chuyển đến chỗ của anh, vì vậy anh đừng có suy nghĩ lung tung."
"Em nói dối, em đang nói dối, ha ha ha... Các người đều là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo..." Lăng Duy Khiết cười ngây ngốc, đẩy Khanh Khanh ra, điều này làm cho tay chân của Khanh Khanh trở nên luống cuống, cô không hề có kinh nghiệm chăm sóc người say.
Sợ anh lại nổi điên, Khanh Khanh chỉ đành chiều theo lời nói của anh: "Đúng, đúng, chúng em đều là kẻ lừa đảo, vậy bây giờ anh có thể về giường rồi."
"Không đi đâu, vợ à, em phải tin tưởng anh, anh không có người phụ nữ khác... Vợ à, em phải tin tưởng anh..." Lăng Duy Khiết vừa nói vừa kéo Khanh Khanh về phía mình.
"Vâng, em tin anh, em tin anh, ngoan nào, chúng ta về phòng ngủ..." Khanh Khanh dở khóc dở cười, lúc này cô chẳng còn tâm trạng đâu mà suy nghĩ chuyện khác nữa. Người đàn ông đang say chẳng đáng yêu một chút nào.