CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 74: Là ghen hay là lo lắng?




“Không phải chứ, cô vợ bé nhỏ của cậu làm nghề thiết kế thời trang?” Lúc này Hạ Dụng đã bình thường hơn nhiều, anh ta bước lại rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Duy Khiết.

“Năm năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.” Lăng Duy Khiết than thở.

“Vậy bây giờ cậu đang cảm thấy mâu thuẫn vì cô ấy ư? Cô ấy cũng đâu có liên quan gì với việc báo thù của cậu...” Sau đó, Hạ Dụng đột nhiên nói với vẻ ngạc nhiên như mới gặp được quỷ: “Thượng Đế ơi, người vợ bé nhỏ đó không phải là con gái của kẻ thù mà cậu vừa nói đấy chứ?”

“Hạ Dụng, cậu đừng có nói chuyện xui xẻo như thế có được không. Không phải tôi vừa bảo rồi sao, con gái của kẻ thù là thư ký của tôi, tôi vốn định cho Khanh Khanh một hôn lễ nhưng mà...” Lăng Duy Khiết vẫn đang rất mâu thuẫn, anh lại bắt đầu nói chuyện với vẻ ấp a ấp úng.

“Tôi vẫn không hiểu. Nếu cô ấy không phải là con gái của người kia, thì đâu có ảnh hưởng gì đến việc báo thù của cậu. Tại sao cậu lại buồn phiền chứ.” Hạ Dụng đứng dậy, lấy một bình Brandy từ trong tủ rượu ra.

“Năm đó người phụ nữ kia ép mẹ tôi phải đi, bây giờ, tôi không thể buông tha cho bà ta một cách dễ dàng như vậy được...”

Thấy Lăng Duy Khiết cứ do dự mãi như thế, Hạ Dụng đột nhiên hiểu được: “Cậu định ra tay từ chỗ con gái của bà ta?”

“Đây là cách hữu hiệu nhất và cũng là cách trực tiếp nhất, chỉ có cách này mới người phụ nữ kia sống không bằng chết. Đối với bà ta mà nói, trên cõi đời này người quan trọng nhất chính là La Tiêu Phụng...”

Hạ Dụng đã hiểu vì sao Lăng Duy Khiết lại có vẻ thống khổ như vậy. Hóa ra là do anh muốn dùng cách này để báo thù. Nếu Lăng Duy Khiết vẫn còn độc thân, cách này đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ không giống như trước, anh đã có vợ, nếu sử dụng nó thì ngoài việc báo được thù vợ của anh cũng sẽ bị tổn thương:

“Tuy rằng tôi cảm thấy cách này không tệ, thế nhưng đó là khi cậu không có vợ. Khó trách cậu lại nói mình đang đi từng bước về phía địa ngục. Nếu cậu yêu vợ mình, vậy thì chắc chắn là cậu đang ở một chỗ cách địa ngục không xa rồi. Có rất nhiều cách để báo thù, cậu có thể tìm một người phụ nữ, bảo cô ta đi quyến rũ chồng của bà ta, làm cho bà ta cảm nhận được sự thống khổ khi gia đình của mình bị hủy hoại.”

Lăng Duy Khiết mất khống chế quát lên: “Chưa đủ, như vậy vẫn chưa đủ, cậu sẽ không thể nào hiểu được sự thống khổ khi bà ta hủy hoại gia đình của tôi vào năm đó đâu, cậu chưa trải qua thì chẳng bao giờ hiểu được cả.”

Năm đó khi mẹ của anh bị ép rời đi, anh chỉ mới được bốn tuổi. Người phụ nữ kia công khai tiến vào nhà của anh, chiếm lấy tất cả mọi thứ trong nhà. Anh hận bà ta thấu xương. Từ lúc đó, anh đã thề rằng, cho dù phải làm bất cứ điều gì thì anh cũng phải khiến cho bà ta phải trả giá đắt.

Hạ Dụng im lặng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Vậy người vợ bé nhỏ của cậu thì sao? Nếu cô ấy đã không nhận ra cậu thì cậu không nên nhận lại cô ấy, nếu thế thì hôm nay cậu đã không cần mâu thuẫn và thống khổ như vậy.”

“Lúc nhận lại Khanh Khanh, tôi cũng không biết La Tiêu Phụng là con gái của người phụ nữ kia.” Lăng Duy Khiết uống hết rượu trong ly chỉ bằng một ngụm.

Nếu lúc trước anh biết, nếu Khanh Khanh về trễ một chút, anh sẽ không vội vàng làm quen với cô như thế.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì? Vứt bỏ người phụ nữ của mình?” Hạ Dụng lắc lư rượu trong ly, anh ta cảm thấy Lăng Duy Khiết đang mua dây buộc mình.

“Sau khi tôi báo thù xong thì tôi sẽ nói cho cô ấy biết. Huống hồ, đối với La Tiêu Phụng thì tôi chỉ có ý nghĩ báo thù, cũng chẳng hề có chút tình cảm nào.” Lăng Duy Khiết nói rất hợp tình hợp lý, thế nhưng lời nói vừa ra khỏi khóe miệng, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng thống khổ.

“Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi thì còn rối rắm làm gì nữa chứ. Từ trước đến giờ chuyện mà cậu đã quyết định, không ai có thể thay đổi được. Nhiều nhất là cậu sẽ tiếp tục để người phụ nữ của mình hiểu lầm, đợi đến lúc báo thù xong thì lại đi giải thích với cô ấy.” Hạ Dụng trêu chọc nói.

“Tôi đã định như vậy. Tuy nhiên hôm nay lúc tôi đi ăn cơm với bố mẹ của La Tiêu Phụng, lại bị anh trai của cô ấy phát hiện, thậm chí anh ta còn ra tay đánh nhau với tôi. Nếu tôi đoán không sai, e rằng lúc này Khanh Khanh đã biết rồi.” Lăng Duy Khiết đứng dậy, cầm bình rượu lên rồi ngửa đầu rót vào trong miệng của mình.

Hạ Dụng nghe vậy thì cũng nhíu mày, anh ta cướp lấy bình rượu từ trong tay của Lăng Duy Khiết. Không phải anh ta tiếc bình rượu này mà nếu cứ để mặc thì thể nào lát nữa anh cũng sẽ say thành một đống bùn.

Xét từ khía cạnh đạo đức, anh ta không nên giúp đỡ Lăng Duy Khiết, thế nhưng từ đạo nghĩa bạn bè mà nói, anh ta vẫn phải ra tay. Nhưng anh ta thực sự không thể nghĩ ra biện pháp cho chuyện này trong thời gian ngắn được: “Thì ra là cậu đang buồn phiền vì chuyện này ư, thật sự thì tôi chẳng thể nào giúp cậu được cả.”

“Thứ khó nắm bắt và thu phục nhất trên thế giới này chính là phụ nữ.” Dường như Lăng Duy Khiết càng lúc càng buồn bực, bình rượu của anh bị lấy đi, anh lại cầm lấy rượu của Hạ Dụng.

“Sai rồi, cậu chỉ đang mua dây buộc mình, rơi vào trong thù hận và tình yêu của chính mình mà thôi.” Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết, rất muốn khuyên anh hãy đổi phương thức báo thù, hoặc là từ bỏ việc báo thù đi. Dù sao thì người chết cũng không thể sống lại, bố mẹ anh cũng đã qua đời lâu như vậy rồi.

Thế nhưng anh ta có thể hiểu rõ hơn ai hết thù hận của Lăng Duy Khiết sâu đến mức nào. Vì vậy ngoại trừ việc uống rượu cùng anh vào lúc này, anh ta thật sự không còn cách nào khác cả.

“Hạ Dụng, nếu tôi nói với Khanh Khanh, cậu nói xem cô ấy có thể hiểu và ủng hộ tôi hay không?” Hình như Lăng Duy Khiết đã ngà ngà say. Anh xoay người, bắt Hạ Dụng phải cho mình một câu trả lời.

“Chuyện này...” Hạ Dụng dừng lại. Anh ta là đàn ông, không hiểu rõ phụ nữ cho lắm. Huống hồ suy nghĩ của cô vợ bé nhỏ kia của Lăng Duy Khiết chắc chắn sẽ khác hẳn với người thường, anh ta không dám suy đoán lung tung. Nhưng mà lúc này Lăng Duy Khiết lại đang nhìn anh ta không chớp mắt, Hạ Dụng không thể không trả lời: “Nếu là tôi thì đương nhiên sẽ ủng hộ cậu, thế nhưng...”

Lăng Duy Khiết híp mắt lại rồi nhìn bình rượu rỗng, tiếng được tiếng chăng: “Thế nhưng phụ nữ thì chưa chắc đúng không. Nếu tôi và Khanh Khanh đổi chỗ cho nhau, tôi không chỉ ủng hộ cô ấy, thậm chí còn giúp cô ấy báo thù.”

“Nếu đã như vậy thì tại sao cậu không thành thật nói với cô ấy? Lỡ như suy nghĩ của cô ấy giống cậu, vậy thì cậu không cần ở đây rối rắm nữa rồi.” Hạ Dụng hơi lo lắng. Cả bình rượu đã bị Lăng Duy Khiết uống hết, mà giờ cái tên này còn muốn tới chỗ tủ rượu rồi lấy bình khác ra.

Hạ Dụng hơi hối hận về việc thiết kế trước đó. Anh ta không nên lắp đặt tủ rượu ở trong phòng của mỗi người. Nhìn dáng vẻ lúc này của Lăng Duy Khiết, chỉ sợ là tối hôm nay anh sẽ không thể về nhà được. Anh ta không khỏi lo lắng thay cho Lăng Duy Khiết, dù sao tránh né luôn là kế sách tệ nhất, cho dù đêm nay không về, sau khi trời sáng, lúc đã tỉnh rượu thì anh cũng phải đối diện với việc này.

“Nếu có thể dễ dàng đến thế thì tôi đã không ở đây rồi, lại đây, uống rượu với tôi nào.” Lăng Duy Khiết nói, đưa ly rượu cho Hạ Dụng với vẻ lung la lung lay.

“Rượu thì lúc nào cũng có thể uống thế nhưng cậu mà xử luôn bình này thì tối nay sẽ không về nhà được đâu. Đêm nay cậu định ở lại chỗ này sao?” Hạ Dụng rất muốn cướp lấy chai rượu trong tay Lăng Duy Khiết, tuy bây giờ vẫn còn sớm, thế nhưng anh ta vẫn rất lo lắng.

“Không sao đâu, Khanh Khanh rất rộng lượng. Cho dù tôi trở về muộn thế nào thì cô ấy cũng chẳng nói gì cả. Cho dù nửa đêm tôi có việc cần ra ngoài, cô ấy cũng chẳng nói thêm nửa câu, săn sóc... săn sóc khiến người ta cảm thấy...”

“Ồ...” Hạ Dụng ồ một tiếng thật dài rồi mập mờ cười nói: “Xem ra người nào đó đã ghen tỵ thì phải.”

“Buồn cười, tôi chỉ đang vui mừng thôi, vui mừng đó, cậu có hiểu hay không hả?” Lăng Duy Khiết thật sự đã uống quá nhiều rồi, lúc này anh đang dùng một tay kẹp cổ Hạ Dụng: “Người vợ săn sóc như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn có hay sao?”

“Ha ha ha... Không muốn, tôi càng thích người phụ nữ ghen vì tôi hơn, có lúc cô ấy sẽ làm nũng, sẽ phát cáu, sẽ cứ muốn bám lấy tôi...” Hạ Dụng nói rồi giơ ngón út ra: “Chỉ cần một chút lý trí như vậy là được rồi.”

Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết đã ngã lên ghế sofa, nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh ta không biết nên đưa anh về nhà hay là để anh ngủ ở đây nữa.

Nghe xong lời tâm sự của Lăng Duy Khiết, anh ta lại càng tò mò hơn, rốt cuộc thì là người phụ nữ thế nào mà lại kéo một người đàn ông đang ở trên đường đi đăng ký kết hôn chứ? Người phụ nữ thế nào mà sau năm năm mất tích, lại trở về giữ vững cuộc hôn nhân có lẽ không nên tồn tại này?

Là bạn tốt của Lăng Duy Khiết, anh ta rất ngạc nhiên và còn hơi lo lắng. Anh ta thấy Lăng Duy Khiết hình như ghen tuông nhiều hơn, rốt cuộc thì người phụ nữ kia trở về là muốn nối lại tình xưa hay là muốn ly hôn đây?

Càng nghĩ thì anh ta càng cảm thấy tò mò với người phụ nữ tên là Thẩm Khanh Khanh kia. Hạ Dụng nhìn thoáng qua Lăng Duy Khiết, lúc này anh ta quyết định sẽ đưa anh về nhà, thuận tiện nhìn xem người phụ nữ bé nhỏ lý trí đến mức khiến cho Lăng Duy Khiết phải “điên cuồng theo đuổi” kia.

Sau khi đã có quyết định, Hạ Dụng liền nâng Lăng Duy Khiết dậy. Lúc này anh ta mới phát hiện ra anh không chỉ say thôi, mà đã hoàn toàn ngủ thiếp đi luôn rồi.

Hạ Dụng đành phải tìm một người phục vụ đến giúp đỡ, hai người mỗi người một bên đỡ Lăng Duy Khiết lên xe.

Tuy rằng Lăng Duy Khiết không nói, thế nhưng trực giác của Hạ Dụng mách bảo cho anh ta biết, người phụ nữ Thẩm Khanh Khanh kia đang ở trong nhà của anh. Có điều nhìn thời gian bây giờ thì vẫn còn sớm, Hạ Dụng quyết định dẫn Lăng Duy Khiết đang say rượu đi một vòng trên đường, thứ nhất là để anh tỉnh rượu, thứ hai là anh ta định đi chậm một chút, nhìn xem người vợ bé nhỏ của Lăng Duy Khiết có thật sự bình tĩnh và lý trí như vậy hay không.

Hạ Dụng lái xe loanh quanh trên đường, mãi cho đến lúc nửa đêm thì mới từ từ chạy về nhà của Lăng Duy Khiết.

“Khiết, cậu hơi tỉnh táo lại chưa.” Dừng xe lại, Hạ Dụng đau đầu nhìn Lăng Duy Khiết không hề có ý thức gì, muốn đưa anh về nhà có lẽ sẽ không dễ dàng một chút nào.

“Uống... Chúng ta uống tiếp đi...” Lăng Duy Khiết lắc lư người, đưa tay đẩy Hạ Dụng.

“Còn đòi uống nữa à, nếu uống tiếp thì e là đêm nay cậu chỉ có thể ngủ ở trong phòng khách thôi.” Hạ Dụng lắc đầu, bất đắc dĩ nâng Lăng Duy Khiết lên.

Cũng giống như ngày hôm đó vậy, Khanh Khanh vẫn chưa ngủ. Lúc cô vẽ xong bản phác thảo thiết kế thì đã là mười một giờ rưỡi khuya, thế nhưng lúc này Lăng Duy Khiết vẫn chưa về, hơn nữa cô cũng hơi đói, thế là cô đứng dậy vào nhà bếp nấu mì sợi cho mình rồi chờ anh về.

Vừa bưng tô mì lên tay thì chuông cửa liền vang lên, cô nhanh chóng đặt tô xuống rồi đi mở cửa.

“Khiết...”

“Xin chào, tôi là bạn của Khiết, Hạ Dụng. Đêm nay cậu ấy uống hơi nhiều, thế nhưng cậu ấy lại sợ cô lo lắng nên mới nhờ tôi đưa cậu ấy trở về.” Hạ Dụng rất muốn nhìn thẳng vào vợ của Lăng Duy Khiết, thế nhưng anh thực sự quá nặng, anh ta không thể không dùng hết sức mà đỡ lấy anh.

“Cảm ơn, tôi có thể phiền anh đưa anh ấy vào phòng hay không?” Khanh Khanh cố gắng đỡ Lăng Duy Khiết, thế nhưng sau khi thử thì cô quá nhỏ xinh, căn bản không đủ sức để gánh vác trọng lượng của cơ thể anh.

“Cảm ơn, phiền phức cho anh quá rồi.” Đưa Lăng Duy Khiết lên giường xong, Khanh Khanh vừa nói cảm ơn lại vừa cởi giày và áo khoác ra cho Lăng Duy Khiết.

Lúc này, Hạ Dụng mới có thể nghiêm túc đánh giá người phụ nữ nhỏ bé đang bận rộn này.

Quả thực dựa vào nét mặt và động tác của cô thì chẳng thể thấy được một chút trách móc nào, chỉ có sự lo lắng mà thôi. Nhìn thấy cô bận rộn ra vào, lau mồ hôi, thay quần áo cho Lăng Duy Khiết, anh ta lại cảm thấy hơi hâm mộ, có lẽ một người phụ nữ lý trí như thế cũng không tệ chút nào.

Hạ Dụng cũng không rời đi ngay, anh ta chỉ đứng ở một bên, lẳng lặng quan sát Khanh Khanh lau người, thay đồ cho Lăng Duy Khiết. Cảnh tượng này cực kỳ ấm áp, thế nhưng lại càng làm cho lòng anh ta dấy lên sự khát vọng, có lẽ đã đến lúc tìm một người phụ nữ rồi.

Thấy Khanh Khanh vẫn đang bận rộn như thế, Hạ Dụng định ra phòng khách ngồi đợi. Lúc anh ta ra đến phòng khách thì mới phát hiện, trên bàn trà của phòng khách lại đang đặt một bát mì đã nguội, nhìn sơ qua thì hình như Khanh Khanh vẫn đang ở chỗ này chờ Lăng Duy Khiết.