"Vâng, xin hỏi là cái gì vậy?" Khanh Khanh không hiểu nhìn chiếc hộp bọc cẩn thận xinh đẹp trong tay nhân viên chuyển phát nhanh, cô nhớ rõ bản thân không đặt mua bất cứ vật phẩm nào cả.
"Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ chuyển phát nhanh, xin hãy lấy chứng minh thư ra cho tôi xem một chút." Nhân viên chuyển phát nhanh lễ phép vươn tay.
"Tôi ký nhận là được." Khanh Khanh vươn tay lấy gói chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát rút tay lại, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, người gửi vật phẩm đặc biệt từng nói qua rằng nhất định phải xác nhận là chính người nhận mới có thể ký nhận."
"Phiền toái như vậy sao, vậy tôi không cần nữa." Khanh Khanh hơi nhíu mày, không phải cô không chịu lấy, mà là một vật phẩm chuyển phát nhanh thì ký nhận là được rồi, không cần phải lằng nhằng như vậy.
Khanh Khanh vốn nghĩ không cần lấy nữa nhưng khi nhìn cái hộp kia khó tránh khỏi có chút tò mò, chẳng lẽ là Khiết đưa tới sao? Cô nghĩ như vậy liền trở về nhanh chóng rời đi lấy chứng minh thư.
Khanh Khanh ngập tràn chờ mong ký nhận bưu kiện chuyển phát nhanh, khi thấy trên đó không đề tên người gửi, cô càng xác định là Lăng Duy Khiết. Cô vui mừng trở về phòng mình, không thể chờ đợi thêm mà muốn mở nó ra, dù sao bò bít tết còn cần ướp thêm một lúc nữa, đúng lúc có thể nhìn xem đây là vật gì.
Cô mở lớp gói bọc, rồi đến chiếc hộp nhưng bên trong vẫn còn một tầng hộp nữa. Miệng của Khanh Khanh nở nụ cười tươi hơn. Nhất định là Khiết rồi, hao phí tâm tư như vậy chắc là là vì tuần trước bận quá, không có thời gian ở cùng với cô, cho nên mới mua quà tặng dỗ cho cô vui vẻ đây mà.
Chiếc hộp được mở ra, không ngờ bên trong vẫn bọc tầng giấy nữa, Khanh Khanh xem xét, càng nghi hoặc hơn. Nhìn hình dạng này, nhìn cách bọc quà này, thật sự đoán không ra đây là cái gì. Mãi vẫn chưa mở ra, trong lòng Khanh Khanh bắt đầu bất an, hình như trong này là rất nhiều tấm ảnh, chiếu theo độ dày này ước chừng có khoảng chục bức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mở gói to ra, đập vào mắt chính là Lăng Duy Khiết nửa thân trần, Khanh Khanh khó hiểu lấy một bức ra nhìn, toàn thân run rẩy, ảnh chụp rơi lả tả.
Hai chân Khanh Khanh mềm nhũn ngồi trên mặt đất, nhìn các tấm ảnh màu sắc khác nhau xung quanh, trái tim lạnh hơn phân nửa.
Điều duy nhất giống nhau chính là trong những bức ảnh chụp này đều có Khiết cùng với vô số người phụ nữ khác nhau. Thậm chí anh còn không mảnh vải che thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khanh Khanh xúc động muốn lập tức gọi điện thoại hỏi rõ ràng Lăng Duy Khiết.
Run rẩy nhặt tấm ảnh chụp trên thảm lên, ngày tháng bên trong cũng không giống nhau, gần nhất cũng là cách đây vài ngày, còn có hơn một tháng trước, thậm chí có cả một năm trước nữa.
Rốt cuộc ai lại có lòng gửi tới nhiều ảnh chụp như vậy, mục đích là gì đây?
Người gửi ảnh rốt cuộc có mục đích gì? Nghĩ tới nhân viên chuyển phát nhanh nhất định đã nhìn thấy chứng minh thư của cô mới đưa cho cô, Khanh Khanh cũng có chút hối hận, sớm biết vậy chi bằng không nhìn còn hơn.
Bất kể người gửi ảnh tới là địch hay bạn, đối với Khanh Khanh mà nói cũng đã thành sấm sét giữa trời quang rồi. Đoan Minh Dũng từng nói cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Khiết rất đơn điệu, bản thân Lăng Duy Khiết cũng từng nói năm năm nay luôn đợi cô, nhưng những bức ảnh chụp này từ đâu mà tới đây?
Người gửi ảnh muốn để cô nghi ngờ Khiết, hay muốn bắt cô rời khỏi Khiết đây? Là muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau sao? Người đầu tiên Khanh Khanh hoài nghi chính là Thẩm Hạo Trự, thế nhưng trên bức ảnh có ghi một năm trước, anh trai không thể đã điều tra Lăng Duy Khiết từ một năm trước được. Huống chi nếu như anh ấy biết những thứ này sẽ trực tiếp tới tìm cô, dẫn cô rời đi, tuyệt đối sẽ không dùng loại phương thức hèn hạ như vậy báo cho cô biết.
Nhưng dù như thế, Khanh Khanh vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Hạo Trự.
"Anh à, anh có gửi đồ gì cho em hay không?" Khanh Khanh hỏi thẳng vào vấn đề.
"Gửi cái gì? Khanh Khanh, em đã gặp dì chưa, bà ấy có khỏe không?" Giọng nói của Thẩm Hạo Trự khàn khàn, nghe giống như đang bị cảm.
"Mẹ của em... bà ấy ra ngoài du lịch rồi, không có chuyện gì khác nữa, em cúp máy đây."
Khanh Khanh có chút buồn bực, trong lòng nặng trĩu, nhưng cũng không quan tâm xem những thứ này là thật hay giả, ít nhất thì người gửi ảnh tới chắc chắn có mục đích riêng.
"Đợi một chút, Khanh Khanh, nếu em có chuyện gì không tiện tâm sự với anh thì có thể tâm sự với mẹ, mặc dù trước kia mẹ đối xử với em không tốt, nhưng hiện giờ bà ấy thật tâm coi em là con gái mà." Thẩm Hạo Trự ngăn Khanh Khanh cúp điện thoại, khuyên nhủ.
"Thật ra cũng không có việc gì, anh, có phải anh bị cảm hay không, giọng nói hơi khàn." Khanh Khanh hỏi quan tâm.
"Cũng không có gì, có thể là không thích ứng với khí hậu bên này, đợi hạng mục hoàn thành anh sẽ trở về, em sống ở đâu? Đợi anh về lại qua thăm em." Thẩm Hạo Trự ho hai tiếng, ôn hòa nói.
Khanh Khanh ngây người, nghi ngờ hỏi: "Anh không ở nhà sao?"
"Ừ, ngày đó tạm thời có việc cho nên sang California rồi."
Trong lòng Khanh Khanh có chút khó chịu, luôn cảm thấy bản thân giống như thiếu anh trai một điều gì đó: "Vậy một mình anh ở bên ngoài phải chú ý nhiều một chút, em... em đi nấu cơm, một lát nữa Khiết tan tầm rồi."
Thẩm Hạo Trự có chút trầm mặc, muốn nói điều gì đó, rồi lại phát hiện bản thân không thể nói được gì, cuối cùng đành chủ động cúp điện thoại.
Biết không phải anh gửi, Khanh Khanh giống như thoáng cái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, vỗ gò má mình cất ảnh lại vào trong bao.
Cô vốn định trực tiếp ném vào thùng rác, nhưng lo lắng Lăng Duy Khiết trở về sẽ nhìn thấy, cho nên Khanh Khanh chần chờ một chút rồi cầm cả bọc to về phòng. Cô hết nhìn trái lại nhìn phải cũng không có nơi nào thích hợp, cuối cùng dứt khoát nhét vào một góc trong tủ quần áo rồi tranh thủ rán bò bít tết. Nếu để quá giờ thì chút nữa ăn sẽ không còn ngon nữa.
Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân.
La Tiêu Phụng xoắn xuýt bên ngoài phòng làm việc tổng giám đốc rất lâu, thấy Lăng Duy Khiết cầm áo khoác chuẩn bị tan sở, cô ta mới lấy dũng khí đi vào: "Tổng giám đốc, hôm nay sau khi tan làm, em có người bạn từ Mỹ sang đây thăm, anh có thể đi tới đó với em không?"
Tay cầm áo khoác của Lăng Duy Khiết cứng lại, những ngày gần đây vì chuyện của Khanh Khanh, vì chuyện của công ty mà anh thiếu chút nữa đã quên mất con gái của kẻ thù này.
Hiện giờ ngược lại là một cơ hội tốt, nhưng Khanh Khanh đã hẹn phải về cùng ăn cơm, hơn nữa đây là lần đầu tiên từ sau khi bọn họ ở cùng nhau thưởng thức thế giới riêng của hai người.
"Chuyện này... không thích hợp lắm." Lăng Duy Khiết tỏ vẻ khó xử nói.
La Tiêu Phụng chắp hai tay lại làm bộ dạng khẩn cầu đáng thương với Lăng Duy Khiết: "Tổng giám đốc, làm ơn đi, xin anh hãy giúp em một chút."
Thấy bộ dạng này của La Tiêu Phụng, trong đầu Lăng Duy Khiết xuất hiện tia sáng, dường như có chút sáng tỏ: "Vậy là bạn như thế nào?"
"Tổng giám đốc, xin anh hãy giúp em, anh nhất định phải đồng ý với em." La Tiêu Phụng nói tới đây trực tiếp lắc cánh tay của Lăng Duy Khiết.
"Cô nói trước cho em biết rốt cuộc là bạn nào?" Thấy nét mặt này của La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết càng thêm xác định.
"Vâng, là cha mẹ em, bọn họ vẫn luôn muốn em đi xem mắt, tôi... bọn họ muốn em về xem mắt, em gạt họ nói đã có bạn trai, cho nên bọn họ lần này sang đây là để thăm bạn trai của em."
La Tiêu Phụng bắt đầu cúi đầu, sau đó ngẩng đầu, thâm tình nhìn Lăng Duy Khiết: "Tổng giám đốc, anh cũng biết em không có bạn trai, nếu lần này không dẫn một người đàn ông khiến bọn họ hài lòng tới cho họ xem, em xác định chắc chắn sẽ bị đưa về Mỹ. Tổng giám đốc, anh nhất định phải giúp em..." Lần này giọng điệu La Tiêu Phụng hơn phần nhiều là làm nũng.
Nghe thấy La Tiêu Phụng nói cha mẹ mình tới đây, Lăng Duy Khiết cũng dự định đi. Anh cũng muốn nhanh chóng nhìn kẻ thù của mình. Sau khi người đàn bà kia hại chết mẹ anh, bà ta còn có lý do gì để sống hạnh phúc như vậy.
Lăng Duy Khiết giả vờ từ chối nói: "Thư ký La, trong công ty chúng ta có rất nhiều thanh niên tài tuấn, tôi tin tưởng chỉ cần cô mở miệng, bọn họ đều sẽ đồng ý. Chi bằng cô nhờ phó tổng giám đốc Đoan Mộc giúp đỡ đi, hôm nay tôi thật sự không có thời gian."
La Tiêu Phụng dùng lý do sứt sẹo lần nữa khẩn cầu: "Nhưng... nhưng tất cả mọi người đã tan làm, chỉ còn mình tổng giám đốc trong công ty thôi."
Lăng Duy Khiết bèn liền lấy điện thoại ra: "Vậy đi, tôi gọi điện thoại cho phó tổng giám đốc Đoan Mộc, bảo cậu ấy giúp cô việc này."
"Không... không cần..." La Tiêu Phụng vội đoạt điện thoại của Lăng Duy Khiết, lúc này mới ấp a ấp úng nói: "Thật ra là... là vì em đã nói với mẹ rằng anh là bạn trai của em. Tổng giám đốc, thật xin lỗi, em không ngờ bọn họ bỗng nhiên tới đây, vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, lại lấy tên anh làm lá chắn, thật rất xin lỗi."
"Ồ, thì ra tôi còn có chức năng này." Lăng Duy Khiết giả vờ cười to, mục đích đã đạt, như vậy chỉ đành tạm thời phụ Khanh Khanh thôi.
Sau này đợi anh báo thù xong, anh nhất định sẽ đền bù tổn thất cho Khanh Khanh.
"Tổng giám đốc, xin anh hãy giúp em việc này được không?" La Tiêu Phụng lại nói một lần nữa.
"Được rồi, chỉ lần này thôi, coi như phá lệ một lần. Tôi gọi điện thoại trước, cô đi chuẩn bị một chút đi." Lăng Duy Khiết làm bộ miễn cưỡng nói.
La Tiêu Phụng vui mừng kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết, hơn nữa còn cực kỳ vui mừng rời khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, "Vâng, cảm ơn tổng giám đốc, vậy em chờ anh ở bên ngoài."
Lăng Duy Khiết gọi điện thoại về nhà, nghe thấy giọng nói của Khanh Khanh, anh lại có chút đau lòng.
"Vợ à, em chuẩn bị cơm tối chưa?" Lăng Duy Khiết ôn nhu hỏi.
Khanh Khanh ngọt ngào hỏi: "Chuẩn bị xong rồi, chờ anh về có thể ăn được ngay."
Lăng Duy Khiết vốn muốn nói nếu như Khanh Khanh không chuẩn bị cơm tối, vậy cũng không cần chuẩn bị nữa, không ngờ Khanh Khanh đã chuẩn bị xong rồi, cho nên điều này khiến anh ấp a ấp úng, nói không nên lời, "Vợ à, là như vậy, hôm nay..."
"Tối nay anh có xã giao sao?" Nghe thấy Lăng Duy Khiết định nói lại ngừng, Khanh Khanh lập tức hiểu ra. Thật thất vọng, nhưng cô cũng hiểu được đàn ông ở bên ngoài không thể tránh khỏi các buổi xã giao, trước kia khi còn ở nhà bố cũng thường hay như vậy.
Nghe thấy giọng nói thất vọng của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết có chút chột dạ. Nhưng cơ hội này khó có được, anh đã tìm kẻ thù của mình nhiều năm như vậy rồi, cơ hội lần này tốt như thế sao anh có thể từ bỏ được: "Đúng vậy, chẳng qua anh sẽ gắng hết sức về nhà vào bữa sáng."
"Anh đi đi, dù sao em cũng chỉ chuẩn bị nguyên liệu xong thôi, chưa có làm đâu." Khanh Khanh quan tâm nói.
"Vậy được, vợ, thực xin lỗi, tối mai anh nhất định sẽ về ăn cơm." Trước khi tắt điện thoại, Lăng Duy Khiết lại đáp ứng một cái hẹn khác.
Khanh Khanh dặn dò trong điện thoại: "Ừ, gắng uống ít rượu thôi nhé, cũng phải để tài xế đưa anh về, sau khi uống rượu không được lái xe đâu."
Lăng Duy Khiết dỗ Khanh Khanh: "Được, vợ yên tâm, anh xin hứa không uống rượu."
Khi Lăng Duy Khiết đi từ phòng làm việc ra, La Tiêu Phụng đã thay xong quần áo, hơn nữa còn mặc lễ phục khá lộ da thịt, Lăng Duy Khiết không khỏi nghi hoặc, chỉ là cha mẹ mình thôi sao? Có cần phải chính thức như vậy không?
"Tổng giám đốc, chúng ta có thể đi rồi chứ?" Thấy Lăng Duy Khiết đi ra, La Tiêu Phụng tiến lên phía trước, khoác lên cánh tay Lăng Duy Khiết, mặc dù hơi mất tự nhiên, nhưng Lăng Duy Khiết cũng không đẩy cô ta ra.
"Ừ." Lăng Duy Khiết ừ một tiếng, không tự nhiên đi vào thang máy.
"Tổng giám đốc, em nói tình huống trong nhà mình một chút cho anh biết. Thật ra em cũng không phải là con gái của ba, em là con chồng trước của mẹ, nhưng bố đối với em và mẹ rất tốt, dù sau đó mẹ em sinh ra thêm ba em trai em gái nữa, nhưng trong nhà em vẫn được thương yêu nhất, nhất là mẹ em, sợ em cảm thấy ấm ức, chuyện gì cũng đều nghe theo em..." Suốt dọc đường La Tiêu Phụng liến thoắng không ngừng nói chuyện nhà mình với Lăng Duy Khiết.