Bị Lăng Duy Khiết ôm vào trong ngực, Khanh Khanh trầm giọng nói: “Em không biết có nên coi anh là chồng hay không. Trên thực tế, năm năm qua, em đã quen rồi, lúc ở trên máy bay em từng nghĩ, có lẽ em không nên trở về, hay là… a… thả…”
Lăng Duy Khiết hôn càng ngày càng sâu, hai tay cũng từ trên eo nhỏ dần thăm dò lên phía trên. Áo sơ mi trên người Khanh Khanh ôm sát vào cơ thể khiến tay của Lăng Duy Khiết không thể nào chạm được vào nơi cao nhất, thêm vào đó cô cứ giãy dụa làm cho anh hơi tức giận. Anh rút bàn tay to lớn của mình ra rồi đưa tay lên nắm lấy hai bên cổ áo của cô, dùng lực kéo mạnh ra hay bên, chỉ trong nháy mắt áo sơ mi của Khanh Khanh đã bị vứt xuống đất.
“A… không muốn, Lăng Duy Khiết, anh thả em ra, nếu anh đã có mục tiêu mới, vậy thì xin anh hãy thả em ra…” Khanh Khanh hoảng sợ, gào lên phát tiết sự giận dữ trong lòng.
“Đây chính là cái mà em gọi là nguyên nhân sao? Vợ à, anh chưa bao giờ có mục tiêu mới, cũng không muốn vứt bỏ em, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Tối nay anh sẽ giải thích, bây giờ để hãy anh cố gắng yêu thương em.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa ôm cô đi về phía giường lớn.
Cơ thể cửa Khanh Khanh vừa chạm xuống giường, Lăng Duy Khiết không để cho cô có cơ hội lấy hơi đã nhanh chóng đè mình lên. Anh vừa hôn cô vừa nhỏ nhẹ dụ dỗ, đồng thời nhanh chóng cởi quần áo ra, để nó từ bờ vai xuống đến mông rồi theo bắp đùi của cô trượt ra ngoài, tiếp đó là áo lót và nội y. Anh dịu dàng hôn môi cô rồi di chuyển dần xuống toàn thân, chậm rãi cởi hết y phục đang che chắn ra.
Nghe được lời giải thích của anh, trái tim của Khanh Khanh vốn dĩ đang đau đớn giờ đây lại ngọt ngào như mật. Sự vui sướng phát ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể khiến Khanh Khanh không thể nào che giấu khát vọng mãnh liệt đang dần bị thức tỉnh. Anh tự tin dùng kĩ xảo dẫn dắt cô trở thành chính mình nguyên thủy nhất.
Miệng và tay của Lăng Duy Khiết cùng trượt xuống theo cơ thể cô. Đôi môi mát lạnh mãnh liệt gặm cắn khiến Khanh Khanh mê mẩn. Đột nhiên cô cảm thấy đám quần áo vướng víu trên người của anh rất chói mắt, liền đưa tay kéo chúng ra.
Cổ họng Lăng Duy Khiết phát ra một tiếng cười khẽ, hơi nhổm người dậy để cô có thể cởi bỏ dễ dàng hơn.
Không lâu sau đó, Khanh Khanh cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh tiếp xúc thân mật với da thịt của chính mình.
“Như thế này đã được chưa? Mèo rừng nhỏ tham lam của anh.” Anh khàn giọng nói nhỏ, lại bắt đầu “dã man” xâm lược một lần nữa. Bàn tay của anh mơn trớn trên làn da mịn màng như lông thiên nga của cô, không ngừng xoa nắn, mỗi một động tác đều khiến cho người trong lòng phải run rẩy.
“Khiết, em… em có việc muốn nói cho anh biết…” Hơi thở Khanh Khanh dần trở nên gấp gáp. Cô muốn nói gì đó nhưng âm thanh phát ra lại biến thành từng tiếng ngân nga khe khẽ.
“Bảo bối, miệng ngoại trừ dùng để nói chuyện, còn có những tác dụng khác nữa…” Lăng Duy Khiết thực sự không thích nói chuyện vào lúc này, bởi vậy nên dùng một nụ hôn nồng nhiệt nuốt hết tất cả những lời cô muốn nói vào miệng.
“A… Không muốn…” Cô cảm thấy rất mất mặt, vội dùng hai tay che mắt, thế nhưng điều đó lại chỉ khiến cho cảm giác của cô rõ ràng hơn.
Hai tay của anh nắm lấy chiếc eo thon, không cho cô đứng dậy: “Anh muốn ngắm nhìn em thật kĩ, Khanh Khanh.”
“Đáng ghét! Em không muốn đâu! Anh đừng có nhìn em.” Cô bỗng trở nên hoảng hốt, một lòng muốn trốn khỏi tầm mắt của anh.
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên, cúi đầu ngậm lấy nụ Hoa Mị Linh trước mắt, nhẹ nhàng liếm mút, gặm cắn…
“A…” Cô có chút chịu không nỗi, cong eo của mình lên, ý thức trở nên hỗn loạn.
“Anh thích nghe giọng nói của em.”
“Ưm… a…” Cô khẽ run lên, muốn kìm lại tiếng ngâm nga nhưng mà bị anh khiêu khích nên không có cách nào cưỡng lại được.
Anh để lại rất nhiều dấu hôn trên người cô, mười ngón tay âu yếm đường cong xinh đẹp, muốn tìm kiếm mỗi một điểm mẫn cảm trên cơ thể người trong lòng. Ngừng lại, vuốt ve, kích thích, khiến cho cô giải phóng hết sức mạnh nguyên thủy của bản thân, lửa tình bừng lên không thể nào ngăn cản được.
Khanh Khanh biết mình lại lạc vào trong thế giới của tình dục một lần nữa. Cô thừa nhận bản thân mình không cách nào chống cự lại cảm giác đụng chạm mãnh liệt mà anh mang đến, giống như là mật đường dính vào miệng mà không thể tự kiềm chế muốn thưởng thức.
Bất tri bất giác Lăng Duy Khiết đã hôn xuống phía dưới ngực của cô, rồi đi tới phần bụng dưới bằng phẳng, dùng lưỡi vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp ở trên đó.
Sự dẫn dắt thư thái của anh làm cho cô dần dần thả lỏng, mãi đến khi anh nâng bắp đùi của cô lên, tách rộng ra hai bên, cô mới đột nhiên hoàn hồn lại.
“Chờ một chút, nơi đó… a…” Cô không kịp ngăn cản, toàn bộ nơi tư mật đã bị phơi bày hết trước mặt anh.
“A… Không muốn…” Cô cảm thấy rất mất mặt, vội vàng dùng hai tay che mắt mình lại, thế nhưng chỉ khiến cho xúc cảm trở nên rõ ràng hơn.
“Em đang thẹn thùng sao?” Dường như anh muốn trêu ghẹo cô, càng thêm tăng nhanh tốc độ liếm mút hơn nữa.
“Không muốn… a… a…” Vô số dòng điện giống như đang xuyên qua eo, khiến cô không tự chủ được phải cong mông lên.
Toàn bộ phản ứng của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết đều nhìn thấy, mà dưới sự kích thích liên tục của anh, cô không ngừng phóng thích thêm càng nhiều tình dục. Giống như bị đặt trong biển lửa, da thịt của cô trở nên ửng đỏ, đồng thời cơ thể cũng cực kì nóng bỏng, cả người giống như sắp bị hòa tan.
“Dừng lại… Xin anh… a…” Khanh Khanh sắp không thể chịu đựng được từng trận đụng chạm trên người mình, nước mắt không thể kìm chế được mà tràn ra theo khóe mắt.
Trong lòng cô cực kì hỗn loạn, loại thân mật như vậy cô chưa từng trải qua bao giờ, cảm giác vui thích và khó chịu đan xen với nhau theo từng hành động của anh, lí trí của cô cũng sắp bị cuốn vào trong làn sóng mãnh liệt đó, không cách nào thoát ra được.
Tâm trí cô rối bời, không có cách nào thản nhiên đối mặt được, chỉ có thể vùi mặt vào sâu trong lòng bàn tay của mình hơn.
“Đừng như vậy mà… Khiết…” Mặt Khanh Khanh đỏ đến tận mang tai, nỉ non thốt lên mấy câu cầu xin ngắt quãng, hi vọng anh đừng tiếp tục dằn vặt cô nữa.
Cả người Lăng Duy Khiết đã sớm rơi vào lửa tình, anh dùng tất cả lí trí khắc chế lại kích động của mình, chỉ vì không muốn làm cô bị thương hoặc khiến cô cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng khi cô dùng giọng điệu thân mật cùng e thẹn đó cầu xin anh thì lí trí trong nháy mắt bị vỡ tan thành từng mảnh.
Khát vọng mãnh liệt trong mắt cùng với sự run rẩy nhẹ nhàng trong thân thể làm cho anh muốn cướp đoạt thêm nhiều tốt đẹp hơn nữa. Cô có thể cảm thấy rất rõ sự hưng phấn của anh từ trong cơ thể của mình.
“A…” Bởi vì nhắm mắt nên cảm giác càng thêm mãnh liệt, cô không nhịn được thả hai tay xuống, mở mắt ra.
Trong khoảnh khắc đó, cô dường như nín thở, thứ to lớn của Lăng Duy Khiết tiến dần vào nơi tư mật, hình ảnh rõ ràng đó khiến cho cô như ngây ngốc.
Cả người cô run rẩy, miệng nhỏ ướt át bên dưới nhanh chóng nuốt trọn phân thân của anh. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, cô thật sự không thể tin được, thì ra chuyện nam nữ kết hợp lại khó tin đến vậy.
Âm thanh của cô giống như bị nghẹn ở trong cổ họng, mãi đến khi anh dùng sức đâm mạnh vào, vùi sâu phần nóng bỏng vào trong, cô mới không thể nhịn được tiếng kêu nấc nghẹn.
“A…” Anh lấp đầy làm khiến cô không thể không nhắm mắt. Có lẽ là do nhìn thấy quá trình kết hợp của hai người nên toàn thân cô giống như là bị lửa đốt cháy, cực kì nóng bỏng.
“Khanh Khanh…” Anh khẽ gọi tên cô, bắt đầu thẳng eo cúi người miệt mài.
“A, a, a…”
Nơi nam tính của anh ở trong cơ thể của cô càng ngày càng to lớn hơn, mỗi một lần tiến lùi, đều khiến cho vách tường mềm mại co rút sâu hơn.
Tốc độ dần nhanh hơn, anh có thể cảm nhận rất rõ lực hút chặt chẽ cùng với nhiệt độ đang truyền đến.
“Vợ ơi, thích không?”
“Ưm… A… A…”
Dưới sự dẫn dắt của anh, cô cũng dần hùa theo, phối hợp cùng tiết tấu với người đối diện.
Sự hưởng ứng của cô khiến cảm xúc như lên cao hơn, anh nghiêng người tới trước, đặt tay xuống hai bên vai cô, mông và lưng càng thêm dùng sức, vùi phần nam tính vào sâu hơn.
“A, a… chậm một chút… Khiết…” Anh đột nhiên thay đổi thế tiến công làm cô không thể ứng phó kịp, hai tay vung lên giữa không trung.
“Ôm chặt lấy anh… vợ ngoan…” Anh khẽ dẫn dắt cô.
Cô nghe lời vòng tay ôm lấy cổ anh, giao cả bản thân mình cho anh, để anh tiếp tục ra vào trong cơ thể mình nhanh hơn nữa…
Ý thức dần trở nên mơ hồ, trong đầu óc trống rỗng bùng lên đủ loại màu sắc, Khanh Khanh cảm nhận được vô số khoái cảm mà anh mang đến.
Rất nhanh sau đó mồ hôi ướt át trên người họ dần hòa vào lẫn nhau, nước mắt từ lâu đã không còn phân biệt được là thống khổ hay vui sướng.
“Ừm…” Lăng Duy Khiết chìm đắm trong thế giới tình dục, một lần lại một lần thở dốc, giống như là muốn hòa tan cơ thể của anh và cô trong từng phút từng giây vậy.
“A… Khiết… A, a… Không được rồi… A…” Trong cơ thể cô như có thứ gì đó như sắp nổ tung, cô mãnh liệt lắc đầu, bật khóc nức nở.
Lăng Duy Khiết biết rõ suy nghĩ của cô, đột nhiên ôm lấy eo cô, dùng sức nâng cơ thể cô lên.
“A…” Cô được đỡ ngồi lên trên người của anh, tư thế như vậy làm cho phân thân của anh hoàn toàn vùi thêm vào sâu hơn, khiến cô không chịu nổi mà phải ngửa đầu hét lên.
Tay của Lăng Duy Khiết vốn đang đặt trên eo của cô đã trượt xuống mông, ôm chặt lấy, động tác cũng càng thêm cuồng dã, càng thêm kịch liệt.
“A…”
Khát vọng mãnh liệt trong mắt anh cùng với sự run rẩy nhẹ nhàng trong thân thể làm cho anh muốn cướp đoạt thêm nhiều tốt đẹp, càng muốn đoạt lấy từ cô nhiều hơn. Cô có thể cảm thấy được sự hưng phấn của anh từ trong cơ thể của mình.
Hai người như mất khống chế không ngừng đòi hỏi từ đối phương, thân thể quấn quýt cùng giải phóng hết lần này đến lần khác, mãi khi từng tiếng đập cửa vang lên, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước…
“Tại sao lại có người không thức thời như vậy.” Lăng Duy Khiết đỡ Khanh Khanh từ trên người mình xuống, hơi thở hổn hển.
Cứ tưởng sẽ không có người quấy rầy, đúng lúc có thể cùng nhau hưởng tuần trăng mật, không ngờ lại xuất hiện tiếng gõ cửa phiền nhiễu kia, tiếng sau to hơn tiếng trước.
“Khiết, em buồn ngủ quá, anh đi ra xem thử đi.” Khanh Khanh thực sự rất mệt mỏi, đừng nói xuống được giường, ngay cả mí mắt cũng không thể mở ra nổi.
“Được, vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi ra xem thử, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.” Lăng Duy Khiết nói xong rồi đứng dậy mặc quần áo.
Mới vừa thân mật với nhau, trên người dính dấp vô cùng khó chịu, cũng không biết là ai đang gõ cửa nữa.Thôi kệ, anh cứ vào phòng tắm tắm rửa trước rồi nói sau. Nhưng vừa mới tới trước cửa thì di động của Khanh Khanh lại vang lên.
“Vợ ơi…” Lăng Duy Khiết muốn gọi Khanh Khanh dậy nhưng thấy cô đã ngủ say nên anh cầm máy lên xem.
Không nhìn còn đỡ, vừa thấy người gọi là Thẩm Hạo Trự, vốn định nhấn nút từ chối, chẳng ngờ tiếng gõ cửa lại truyền tới, hơn nữa giống như còn có tiếng la.
Anh sửng sốt một chút, bấm nhận điện thoại.
Quả nhiên, vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói lo lắng của Thẩm Hạo Trự đã truyền vào trong tai: “Khanh Khanh, em không ở khách sạn hả, sao anh gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời vậy.”
Lăng Duy Khiết cảm thấy hơi tức giận. Anh thầm liếc nhìn Khanh Khanh đang nằm trên giường rồi dùng chăn che chắn lại những vị trí quan trọng. Nhìn thoáng qua đám quần áo tán loạn trên mặt đất, khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó thân thể trần truồng đi ra mở cửa cho Thẩm Hạo Trự.
Mặc kệ tại sao Thẩm Hạo Trự lại đi đến đây, nhìn thấy hình ảnh như thế này, anh ta cũng nên tuyệt vọng đi.
“Thẩm Hạo Trự, anh thật đúng là bám dai như đĩa, tại sao hai vợ chồng chúng tôi đi đến đây, anh cũng đi theo vậy?” Lăng Duy Khiết cũng không có cúp điện thoại, vừa mở cửa, vừa nói vào mic.
“Mày… Lăng Duy Khiết, sao mày lại ở đây?” Thẩm Hạo Trự kinh ngạc lùi về sau vài bước. Anh ta không chỉ nhìn thấy Lăng Duy Khiết, hơn nữa tên lưu manh này lại còn không mặt quần áo, ngay cả vị trí quan trọng cũng không thèm che lại.
Còn có mùi hương trên người kia nữa, đó rõ ràng chính là mùi tình dục sau khi nam nữ hoan ái lưu lại. Thật đáng giận, tên này vậy mà lại ở cùng Khanh Khanh.
“Làm chồng phục vụ vợ của mình là quá bình thường. Sao anh hai lại kinh ngạc như vậy.” Lăng Duy Khiết nói rồi xoay người lại, đi vào trong phòng: “Anh vào rồi thì nhớ đóng cửa lại nhé, bà xã của tôi mệt mỏi, lúc này đang nghỉ ngơi, có chuyện gì… anh đưa địa chỉ của mẹ vợ cho tôi là được rồi.” Lăng Duy Khiết bỗng nhiên nghĩ tới, lần trước Khanh Khanh có nói, Thẩm Hạo Trự đã tìm được mẹ của cô. Như vậy lúc này, Thẩm Hạo Trự có mặt ở đây cũng có thể hiểu được.
“Lăng Duy Khiết, mày đừng có khinh người quá đáng.” Thẩm Hạo Trự nói xong cũng bước theo vào phòng. Anh ta thật sự không muốn nhìn thấy thân thể không biết xấu hổ của Lăng Duy Khiết nhưng cái mông mẩy lên kia của anh cứ một mực lắc lư trước mắt, nhất định anh là cố ý.
Đây là phòng đơn, vừa vào cửa thì có thể nhìn thấy giường lớn, nếu không có Lăng Duy Khiết chặn lại thì anh ta đã nhìn thấy Khanh Khanh trên giường. Lúc này khi Lăng Duy Khiết vừa bước vào phòng tắm, Thẩm Hạo Trự liền nhìn thấy cô đang nằm ngủ. Hai cánh tay cùng với đôi chân lộ ra bên ngoài, hiển khiên, Khanh Khanh đang nằm dưới chăn kia, tình trạng cũng tương tự như Lăng Duy Khiết.
Lại nhìn quần áo ngổn ngang trên sàn nhà, có thể nhìn ra được bọn họ có bao nhiêu nóng vội.
Thẩm Hạo Trự đứng trước giường, anh ta rất muốn tiến lên vén chăn xem rõ ngọn ngành. Xúc động muốn dẫn cô đi ngay lập tức nhưng anh ta biết rõ rằng bây giờ không giống với năm năm trước. Lăng Duy Khiết giờ đã là chồng hợp pháp của Khanh Khanh, bọn họ có làm như vậy thì cũng là điều bình thường.
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để khôi phục lại tâm trạng của mình, anh ta ngồi xuống ghế salon chờ Lăng Duy Khiết đi ra.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ lâu nên không có cách nào thay đổi được. Bây giờ, anh ta chỉ có thể cứu vãn chút ít. Người đàn ông này không thích hợp với Khanh Khanh. Nếu như trong lòng người đó thực sự có Khanh Khanh, năm năm trước khi trời vừa sáng là có thể đi tìm cô rồi chứ không đến nỗi để Khanh Khanh phải đi tìm mình.