“Vậy còn em? Em còn định tiếp tục với thằng đó? Khanh Khanh, em không thể đã sai còn sai thêm như vậy.” Thẩm Hạo Trự nhìn chiếc xe phía trước, hận không thể khiến bọn họ biến mất ngay lập tức.
“Anh, em đã trưởng thành rồi, đây là việc riêng của em, anh có thể đừng quan tâm quá mức như vậy được không? Tự em sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện, có tiếp tục với Khiết hay không, bản thân em sẽ quyết định.” Khanh Khanh thật sự rất muốn rống lên nhưng bây giờ đang ở trước cửa nhà, cô không muốn để bố mẹ biết.
“Anh Khiết, anh đoán xem hai anh em họ đang nói gì? Anh nhìn kia, chị dâu một chốc lại vung tay, một chốc lại cúi đầu, mà Thẩm Hạo Trự lại hung thần ác sát, cứ như muốn ăn thịt người ấy, chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau?” Đoan Minh Dũng nghi hoặc nhìn hai anh em Khanh Khanh ở cách đó không xa.
“Em xử lý như thế nào? Gã đàn ông kia chỉ vừa mới nói ngon nói ngọt một tí thôi đã dỗ cho em không biết trời trăng mây đất đâu rồi. Hôm nọ em còn nói trở về sẽ ly hôn, nhưng chỉ mới chớp mắt đã thành cái gì rồi? Em lại nhào lên giường nó, sao em…”
“Bốp…” Thẩm Hạo Trự buột miệng nói ra mấy lời quá đáng khiến Khanh Khanh không thể nhịn được nữa, giơ tay cho anh ta một bạt tai.
“Đủ rồi, em lên giường với anh ấy thì sao? Chúng em là vợ chồng, đây là việc riêng của bọn em, mong anh đừng xen vào đời tư cá nhân của em nữa, anh trai…” Khanh Khanh rống lên với Thẩm Hạo Trự. Cô đã nhẫn nhịn rất lâu chỉ vì muốn cứu vãn tình cảm anh em hơn hai mươi năm của bọn họ, nhưng nếu Thẩm Hạo Trự không tự coi mình là anh trai nữa, vậy cô cũng chẳng cần nhịn làm gì.
“A… Không ngờ chị dâu lại hung hãn như vậy, cái tát kia chắc chắn rất đau.” Đoan Minh Dũng ngồi trên xe nhịn không được mà vươn tay lên sờ mặt mình, thầm nghĩ quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hôm nay Thẩm Hạo Trự hung dữ với mình như thế, mà bị Khanh Khanh tát anh ta vẫn có thể nhịn được.
“Thẩm Hạo Trự này nhất định vừa mới nói lời gì đó khó nghe rồi.” Đương nhiên Lăng Duy Khiết cũng thấy. Anh vừa định xuống xe thì bị Đoan Minh Dũng túm lại.
“Anh Khiết, chờ một chút, có sao đi nữa thì họ cũng là anh em, mà dù thế nào, Thẩm Hạo Trự cũng sẽ không…”
“Nếu anh ta thật sự coi Khanh Khanh là em gái, sao lại nói lời khó nghe như vậy? Khanh Khanh chỉ là đứa bé được nhà họ Thẩm nhận nuôi, Thẩm Hạo Trự này đúng là đáng giận, cậu buông ra, anh phải đi tìm anh ta…” Lăng Duy Khiết quát Đoan Minh Dũng.
“Cái gì? Không phải anh em…” Đoan Minh Dũng kinh ngạc, Lăng Duy Khiết nhân cơ hội giãy thoát khỏi tay anh ta.
“Khanh Khanh…” Anh vọt tới bên cạnh Khanh Khanh, vội vàng ôm cô vào lòng, sợ Thẩm Hạo Trự đánh lại cô.
“Khanh Khanh, em đừng bao giờ hối hận.” Thẩm Hạo Trự dùng ánh mắt bốc lửa trừng Lăng Duy Khiết, sau đó oán hận lên xe, lái đi.
“Anh…” Khanh Khanh kinh ngạc nhìn tay mình, lại nhìn về phía chiếc xe của Thẩm Hạo Trự, nghẹn ngào gọi.
Thẩm Hạo Trự không để ý tới, nhanh chóng lái xe biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Hai mắt Khanh Khanh rưng rưng. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả bố mẹ cũng chưa từng đánh anh ấy, vậy mà cô lại đánh anh ấy hai lần.
“Vợ, chúng ta đi thôi, anh ta quả thật đáng bị đánh.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh đi về phía trước, dường như không định quay lại xe.
“Anh không hiểu được đâu, anh không thể hiểu được đâu, em không nên đánh anh ấy, không nên.” Khanh Khanh nói xong cắn môi, hối hận muốn chết.
“Chúng ta vào trước, lần sau sẽ xin lỗi anh ta.” Lăng Duy Khiết không hỏi lại nữa, tuy anh ghét Thẩm Hạo Trự, nhưng vì đều là đàn ông, anh có thể hiểu cảm giác khi bị phụ nữ đánh, cho dù là em gái thì cũng vậy thôi.
Sau khi nhìn thấy Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đi vào nhà họ Thẩm, Đoan Minh Dũng mới thoát khỏi trạng thái kinh ngạc. Khanh Khanh không phải em gái ruột Thẩm Hạo Trự, vậy thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu rồi. Thẩm Hạo Trự như vậy là vì đã lỡ yêu Khanh Khanh?
Lúc vào nhà họ Thẩm, mặc dù có khúc nhạc đệm nho nhỏ là Thẩm Hạo Trự nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn tới tâm trạng của mọi người. Ông Thẩm đã làm công tác tư tưởng khá tốt nên việc Lăng Duy Khiết xuất hiện không khiến bà Thẩm khó chịu, mà ngược lại còn cười mãi không khép miệng.
Từ sau khi nói rõ chuyện về thân thế của Khanh Khanh, tâm tình bà Thẩm chẳng những bình tĩnh lại, còn còn bắt đầu xem cô như con gái mình. Những mâu thuẫn, rối rắm lúc trước đều biến mất.
Giờ thấy gia thế, nhân phẩm của Lăng Duy Khiết không tệ, tự nhiên mừng đến cười không ngớt miệng.
Nhưng lúc Lăng Duy Khiết nhắc đến hôn lễ với bọn họ, Khanh Khanh vẫn luôn trầm mặc lại đứng lên.
“Bố mẹ, Khiết, con không muốn cử hành hôn lễ.” Vừa rồi cô vẫn luôn cân nhắc vấn đề này. Cô cảm thấy đây chưa phải là điều quan trọng nhất mà trước tiên phải nên xử lý việc về của bọn họ đã. Lúc trước muốn nói cứ toàn bị cắt ngang, giờ có cả bố mẹ ở đây, làm thế nào cô cũng không thốt lên lời.
“Con bé ngốc này, hai đứa đã lĩnh giấy chứng nhận rồi, sao lại có thể không cử hành hôn lễ chứ? Cho dù là bởi vì chuyện trước kia nhưng cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, chẳng còn ai nhớ nữa đâu. Điều quan trọng bây giờ là con vui vẻ hạnh phúc, mẹ thật sự muốn nhìn thấy con luôn tươi cười.” Hiển nhiên bà Thẩm đã hiểu lầm.
“Mẹ, cũng không phải vì chuyện đó mà là con cảm thấy không nhất thiết phải cử hành hôn lễ, chỉ cần tình cảm của hai người tốt là được rồi. Dù có cử hành hôn lễ vẫn cứ ly hôn đấy thôi.” Khanh Khanh bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên.
“Khanh Khanh, gái lớn phải gả chồng. Đây là truyền thống trăm ngàn năm qua của người Trung Quốc chúng ta.” Ông Thẩm cũng rất kinh ngạc. Ông vốn tưởng Lăng Duy Khiết và con gái mình đã bàn bạc xong cả rồi chứ.
Lăng Duy Khiết cảm thấy hơi khó chịu. Đến giờ phút này anh vẫn không biết Khanh Khanh cứ lần lữa như vậy là vì điều gì? Chẳng lẽ là do lúc nãy Thẩm Hạo Trự đã nói gì đó với cô ư?
“Bố, chúng con đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn năm năm rồi, giờ mà làm hôn lễ cũng hơi kỳ. Huống hồ nếu thật sự nghĩ kỹ lại thì thời gian bọn con quen biết cũng không quá dài, đôi bên vẫn chưa hiểu rõ về nhau.”
Nghe Khanh Khanh nói vậy, mặt Lăng Duy Khiết tái đi. Lời này rõ ràng chỉ là viện cớ, câu trước vừa bảo đã lĩnh giấy năm năm, câu sau lại nói thời gian quen biết không dài, điều này chẳng phải đang ngầm ám chỉ rằng cô không tin tưởng anh sao.
Vốn bữa cơm này không có chuyện của Đoan Minh Dũng nhưng nhìn thấy dáng vẻ như sắp bạo phát kia của Lăng Duy Khiết, anh ta bưng chén rượu lên nói với Khanh Khanh: “Chị dâu, em kính chị một ly, xin chị thứ lỗi cho kẻ làm em đây nói ra câu lẽ ra không có quyền nói. Chị đã kết hôn với Anh Khiết năm năm rồi, cũng không cần phải câu nệ về hôn lễ đâu.”
“Khiết à, nếu không thì cứ dời lại đi. Con và Khanh Khanh còn chưa chụp ảnh cưới, hơn nữa chúng ta còn phải tìm người, chọn ngày tốt, không thể vội vã được. Dù sao hai đứa cũng đã lĩnh giấy chứng nhận rồi, không cần phải nôn nóng làm chi nữa.” Ông Thẩm thấy bầu không khí quá nặng nề, liền nói với Lăng Duy Khiết.
"Đúng vậy, đúng vậy, chuyện hôn lễ phải xử lý cho tốt, không thể qua loa được. Hai tháng sau là tới lễ mừng năm mới rồi, chờ sang năm rồi tính tiếp cũng không muộn." Bà Thẩm cũng cười theo.
“Khiết, giờ thật sự không phải thời gian thích hợp để tổ chức hôn lễ, em muốn qua Mỹ một chuyến, bên Italy cũng còn có chút chuyện phải xử lý nữa.” Khanh Khanh biết mình có hơi vô lý nhưng hai chuyện này cô nhất định phải làm. Cho dù lúc trước mẹ đã vứt bỏ cô nhưng cô vẫn mong bà có thể xuất hiện trong hôn lễ của mình.
Hơn nữa, hôn lễ này còn phải hỏi hai đứa con trai xem ý kiến của chúng thế nào. Lúc quay lại, mục đích ban đầu cũng là vì các con, giờ mặc kệ là kết hay ly thì cũng phải hỏi ý kiến của chúng trước.
Bữa cơm trưa này, ngoài Đoan Minh Dũng ra chắc chẳng ai cảm nhận được tư vị gì. Sau khi ăn xong, Lăng Duy Khiết đen mặt bỏ đi. Khanh Khanh biết anh nổi nóng, muốn cho anh chút thời gian yên tĩnh.
Trong khách sạn, Đoan Minh Dũng vừa trở về, thấy Lăng Duy Khiết vẫn sầm mặt, im lặng chẳng nói gì bèn lo lắng khuyên nhủ: “Anh Khiết, anh cũng đừng để trong lòng. Thật ra em cũng thấy Khanh Khanh nói đúng, tuy năm năm trước hai người đã đăng ký kết hôn nhưng thực ra lại chẳng biết gì về nhau cả. Bây giờ sống chung rồi nhưng dù sao thì cũng…”
“Im đi, Dũng, là cậu nói chuyện Hồ Tiêu Lương cho Khanh Khanh biết?” Đoan Minh Dũng không lên tiếng thì không sao, vừa mở lời Lăng Duy Khiết đã nghĩ ngay đến chuyện này.
Mấy hôm trước anh và Khanh Khanh vốn đang êm ấm, thì đột nhiên thái độ của cô thay đổi. Hơn nữa Khanh Khanh còn hỏi về chuyện trước kia, ngoài Đoan Minh Dũng ra chắc chắn không còn ai khác.
“A… em, em thật sự không phải cố tình đâu, em cũng chỉ là lỡ miệng nói ra trong lúc vô ý thôi. Ngoài việc cô ấy là mối tình đầu của anh, em không nói thêm gì nữa hết.” Thấy ánh mắt Lăng Duy Khiết ngày càng sắc bén, Đoan Minh Dũng giơ tay lên thề: “Thật sự không có gì khác nữa.”
Lăng Duy Khiết buông tiếng thở dài, trách cứ: “Haizz, có lẽ vì chuyện này nên Khanh Khanh mới giận dỗi. Tôi quả thực bị cậu hại thảm rồi.”
“Nếu thật sự là vì việc này, vậy chờ một thời gian nữa cô ấy biết anh và Hồ Tiêu Lương đã không liên lạc gì từ lâu rồi thì sẽ nguôi giận thôi. Thật ra hai người đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, hôn lễ này cũng không phải điều gì quá quan trọng, sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì.” Đoan Minh Dũng vừa được đặc xá liền vội an ủi Lăng Duy Khiết.
“Nói thì như vậy nhưng mà …” Điện thoại của Lăng Duy Khiết bỗng đổ chuông, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Tổng giám đốc Lăng, tôi là Tiểu Lý đây, tôi đã có tin tức về địa chỉ của người phụ nữ kia, không biết lúc nào anh có thời gian, tôi sẽ mang tư liệu qua.” Hóa ra là văn phòng thám tử gọi tới, Lăng Duy Khiết nghe vậy lập tức vui vẻ. Chuyện này xử lý thỏa đáng, vậy tâm sự của anh sẽ được giải quyết.
Gần đây đúng là liên tục gặp chuyện tốt, xem ra sự xuất hiện của Khanh Khanh đã mang đến vận may cho anh. Đầu tiên là có tin tức về Hồ Tiêu Lương, giờ lại có thêm manh mối về người phụ nữ kia.
Căn cứ theo lời của chú Phúc, người phụ nữ kia họ La, tên là La Mị Quỳnh, từng là thư ký của bố. Lúc trước là vì bà ta nên mẹ mới bỏ nhà ra đi, sau đó gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Từ sau khi bố qua đời, anh vẫn luôn tìm kiếm tin tức về người này.
“Giờ là ba giờ, hay thế này đi, sáu giờ chúng ta sẽ gặp mặt ở khách sạn Đế Hào, đến lúc đó liên hệ qua điện thoại.” Lăng Duy Khiết quyết đoán nói.
“Anh Khiết, giờ anh phải đi rồi à?” Đoan Minh Dũng hơi bất ngờ. Hôm qua anh vội vã chạy tới đây như vậy giờ lại muốn đi, chẳng lẽ không chờ Khanh Khanh à.
Lăng Duy Khiết xua tay, anh còn đang giận cô đây này. Hơn nữa cô cũng quyết định ở lại đây rồi, tốn công làm chuyện vô ích chẳng bằng đi về lo liệu ổn thỏa chuyện chính trước đã, bởi vậy anh nói với Đoan Minh Dũng: “Tôi có việc phải quay về trước, cậu ở đây chờ Khanh Khanh đi. Nếu Thẩm Hạo Trự bắt nạt cô ấy, cậu khỏi cần khách khí.”
“Được rồi, coi như em lấy công chuộc tội đi. Mà vậy thì ít nhất anh cũng phải gọi điện nói trước với Khanh Khanh một tiếng, để khi cô ấy hỏi em không bị lúng túng.” Đoan Minh Dũng do dự một lát rồi nói.
“Không gọi, nếu cô ấy hỏi, cậu cứ bảo công ty có việc, anh phải về trước. Nếu cô ấy không hỏi cậu cũng khỏi cần nói.” Lăng Duy Khiết giận dỗi đáp.
Đoan Minh Dũng khuyên nhủ: “Chắc chắn cô ấy sẽ hỏi, Anh Khiết, chúng ta là đàn ông, đừng giận dỗi với phụ nữ làm gì. Anh gọi điện thoại giải thích với Khanh Khanh chút đi. Chắc giờ trong lòng cô ấy cũng không vui vẻ gì đâu. Anh không từ mà biệt như thế hình như không tốt lắm.”