CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 60: Lần đầu gặp bố vợ




“Đoan Minh Dũng, đây là lần thứ mấy cậu phá hoại chuyện tốt của vợ chồng tôi rồi.” Lăng Duy Khiết chẳng ngờ Đoan Minh Dũng lại đi cùng với Thẩm Hạo Trự, song như vậy thì anh cũng không cần hỏi Đoan Minh Dũng tìm anh có việc gì nữa, tất nhiên là cái tên họ Thẩm này muốn ngăn cản anh và Khanh Khanh bên nhau.

Năm năm trước anh ta được như ý, giờ lại muốn phá hoại tình cảm của vợ chồng anh ư, đừng có mơ.

“Ngại quá, tổng giám đốc Thẩm có việc gấp tìm chị dâu, em cũng không còn cách nào cả.” Đoan Minh Dũng gãi đầu, ngượng ngùng nói.

“Lăng Duy Khiết, anh không phải giả bộ hồ đồ, em gái tôi đâu?” Thẩm Hạo Trự nhìn dáng vẻ của Lăng Duy Khiết, lồng ngực như bị mấy chục con dao đâm vào.

Vừa căm ghét Lăng Duy Khiết, vừa giận Khanh Khanh, anh ta chẳng ngờ em gái ngoan ngoãn lúc trước, giờ cũng học nói dối anh. Ban ngày Khanh Khanh còn nói không có gì với Lăng Duy Khiết, nào ngờ chớp mắt một cái, lại... Lại leo lên giường của Lăng Duy Khiết.

“Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh đã hai mươi bảy tuổi rồi chứ không phải mười bảy tuổi, huống hồ bọn tôi đã kết hôn, không đến lượt người anh trai như anh quản nữa.” Giọng của Lăng Duy Khiết không lớn nhưng lại rất lạnh, nếu không phải sợ Khanh Khanh ở trong nghe thấy, lúc này anh đóng sầm cửa lại rồi.

“Lăng Duy Khiết, không có ai chấp nhận hôn nhân của hai người cả.Thực ra, lần này Khanh Khanh về là để làm thủ tục ly hôn với anh đấy.” Thẩm Hạo Trự hừ một tiếng, không khách khí nói.

“Ồ, e là khiến anh thất vọng rồi, trên thực tế, chúng tôi đã quyết định tết nguyên đán tổ chức đám cưới.” Khóe miệng Lăng Duy Khiết nhếc lên tuyên bố.

“Không thể nào, Khanh Khanh, em có ở bên trong không?” Thấy Lăng Duy Khiết dương dương tự đắc, Thẩm Hạo Trự không còn cách nào liền gọi vào bên trong.

Khanh Khanh ở trong phòng vốn hoài nghi, sao Lăng Duy Khiết ra ngoài lâu vậy, vừa rồi anh chỉ quấn khăn tắm, lúc này nghe thấy tiếng Thẩm Hạo Trự liền sợ hãi rúc vào trong chăn.

“Ngài Thẩm, đang là nửa đêm canh ba, xin anh giữ thái độ đúng mực, không nên sủa nhặng ở đây.” Lăng Duy Khiết nói xong, muốn đóng cửa lại ngay. Thẩm Hạo Trự muốn chen vào bên trong, may mà Đoan Minh Dũng phản ứng nhanh, một tay túm chặt anh ta.

Thẩm Hạo Trự chỉ có thể nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, tức giận đấm Đoan Minh Dũng một cú, phẫn nộ nói: “Đoan Minh Dũng, thằng khốn khiếp, sao mày lại đẩy em gái tao vào miệng hổ, mày là đồ đáng ghét.”

Đoan Minh Dũng vốn muốn đánh gã một cái, nhưng vì đại ca và Khanh Khanh nên nhẫn nhịn, vậy mà Thẩm Hạo Trự lại trút hết tức giận và đố kỵ lên người mình, đánh liên tục, Đoan Minh Dũng đương nhiên không ngu mà làm bao cát, dĩ nhiên phải đánh lại.

“Thẩm Hạo Trự, có phải anh bị bệnh không hả, nếu không biết Khanh Khanh là em gái anh, còn tưởng anh đang ghen đấy.” Đoan Minh Dũng vừa tránh, vừa cố gắng thuyết phục Thẩm Hạo Trự.

Thẩm Hạo Trự cũng không trả lời, chỉ điên cuồng khua tay, mặc dù là ban đêm nhưng cũng làm ồn đến những vị khách khác, không ít người mở cửa ra xem, song nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau lại đóng cửa vào.

Hai người, anh một đấm, tôi một đá, đánh đến khi kiệt sức, mặc dù người khiêu khích là Thẩm Hạo Dương, nhưng người bị thương nặng hơn lại là Đoan Minh Dũng

Đoan Minh Dũng vừa lau vết máu bên khóe môi, vừa giận dữ gào thét: “Tên họ Thẩm kia, anh bị điên à, bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, anh còn nổi khùng cái gì chứ? Mẹ kiếp, tai bay vạ gió.”

“Cậu hiểu cái gì chứ, bọn họ không hề có tình cảm, huống hồ Lăng Duy Khiết là một tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Năm năm trước, nếu như Khanh Khanh không phải vì việc kết hôn không thuận lợi, sao có thể làm ra cái việc ngu ngốc này.” Thẩm Hạo Trự đứng dậy, trừng mắt liếc nhìn Đoan Minh Dũng, đi vào phòng của mình.

“Vợ ơi, em như vậy là muốn ngột chết mình à?” Lúc Lăng Duy Khiết về phòng trông thấy cô rúc ở trong chăn, liền biết nhất định là Khanh Khanh nghe thấy tiếng của Thẩm Hạo Trự, cười vén chăn lên.

“Anh em, anh ấy đi chưa?” Khanh Khanh giống như đứa trẻ, chỉ thò đầu ra hỏi, mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, giống như rất sợ Thẩm Hạo Trự.

“Cho dù chưa đi, anh cũng sẽ không để bất cứ ai làm hại em, ngủ một lát đi.” Lăng Duy Khiết nói rồi lên giường, nhưng Khanh Khanh vẫn căng thẳng.

“Chồng à, em... Anh em có nói lời gì khó nghe không?”

“Xem ra anh chưa đủ cố gắng, lúc này tinh thần của em lại tốt như vậy, hay là anh lại chiến thêm vài hiệp nhé.” Lăng Duy Khiết âu yếm nhìn Khanh Khanh, cho dù Thẩm Hạo Trự nói gì thì anh cũng sẽ không đề cập đến, quầng thâm dưới mắt Khanh Khanh đen thui, nếu còn không ngủ thì khi trời sáng nhất định sẽ thành mắt gấu trúc.

“A.. đừng, em ngủ ngay đây.” Khanh Khanh kinh hãi hét lên, đẩy móng vuốt sói của Lăng Duy Khiết ra, quay lưng về phía anh, không dám nói gì nữa.

Lăng Duy Khiết nằm xuống, vươn tay ôm Khanh Khanh vào lòng, có rất nhiều điều muốn nói, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, song giờ không phải lúc.

Anh quyết định đợi Khanh Khanh ngủ đủ rồi đi đến nhà họ Thẩm một chuyến, cho mình một thân phận, ngoài ra, cũng bàn qua về việc kết hôn, chỉ cần bố mẹ nhà họ Thẩm không có vấn đề gì, Thẩm Hạo Trự có phá hoại thế nào thì cũng vô dụng.

Khanh Khanh ngủ một giấc, vậy mà lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, trong khoảng thời gian này, Lăng Duy Khiết đã làm rất nhiều việc, Khanh Khanh lại chẳng hề hay biết.

Đầu tiên, anh gọi điện thoại cho bố Thẩm, hẹn sẵn thời gian, trước khi hai người chính thức đến nhà chào hỏi thì anh gặp bố của cô trước.

Địa điểm vẫn là ở khách sạn, nhưng lại ở trong phòng của Đoan Minh Dũng, chỗ này đủ yên tĩnh, không sợ có người làm phiền. Mà Khanh Khanh quá mệt, hay là có người bên cạnh mà ngủ rất say, lúc Lăng Duy Khiết rời đi cũng không hay biết.

Nhưng mà Lăng Duy Khiết lo lắng Khanh Khanh tỉnh dậy, sáng sớm đã để lại một mảnh giấy bên gối.

Trong phòng Đoan Minh Dũng, con rể lần đầu gặp mặt bố vợ, đương nhiên là không cần người ngoài ở đây, Đoan Minh Dũng dĩ nhiên bị đuổi ra ngoài.

“Bác Thẩm, cho cháu tự giới thiệu, cháu là Lăng Duy Khiết, nếu nghiêm khắc thì cháu nên gọi bác một tiếng bố vợ. Năm năm trước, con và Khanh Khanh đã đăng ký kết hôn, không biết bố vợ có ấn tượng gì không?” Lăng Duy Khiết chính thức giới thiệu bản thân.

Bố Thẩm vẻ hơi bất ngờ, trên đường tới đây, lo lắng rất nhiều, nhưng giờ gặp Lăng Duy Khiết xong, tất cả những lo lắng, ngờ vực đều tan biến hết. Bình thường bố vợ nhìn con rể luôn không thuận mắt, nhưng bố Thẩm nhìn Lăng Duy Khiết lại càng nhìn càng thích.

“Mặc dù năm năm trước bác chưa gặp cậu, song cũng nghe Khanh Khanh nhắc qua, chúng ta đều nghĩ là Khanh Khanh nói đùa, chẳng ngờ đứa bé ngốc này quả là đã tự gả mình rồi.” Bố Thẩm cảm khái nói.

“Bọn con luôn nghiêm túc, nếu như năm đó không phải con trai bố cố ý ngăn cản thì cháu và Khanh Khanh cũng sẽ chẳng xa cách năm năm trời, lần này Khanh Khanh quay lại bên con, con sẽ không cho phép bất cứ ai khiến cô ấy rời xa con.” Nói lời này, Lăng Duy Khiết vẫn còn đang tức giận, câu nói này chính là quyết tâm của anh, cũng cho thấy anh không vừa lòng với người nhà họ Thẩm.

“Tôi chỉ có một yêu cầu đối với con rể, nhất định phải đối tối với con gái tôi, nhất định phải yêu thương nó, bảo vệ nó.” Bố Thẩm biết, con gái lớn không nên giữ, câu nói này ông đã thấu hiểu rất rõ từ năm năm trước. Bây giờ, điều ông có thể làm chính là làm hết trách nhiệm của một người cha, làm điều tốt nhất cho con gái.

“Điểm này thì bố vợ yên tâm, từ khi con với Khanh Khanh đăng ký xong, đây chính là mục tiêu của con, mặc dù năm năm trước con không làm tốt, nhưng sau này nhất định sẽ cố gắng làm được điểm này.” Đối với bố vợ, Lăng Duy Khiết khá hài lòng, có người bố vợ thấu tình đạt lý như vậy, anh chẳng có điều gì để nói.

“Khiết, có thể hỏi một chút, lúc đầu sao cậu lại cưới con gái tôi?” Bố Thẩm đối với việc Khanh Khanh đăng ký năm đó vẫn còn chút ấn tượng, nhớ Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết không quen nhau, bởi vậy giờ mới hỏi câu này.

“Nếu như con nói là duyên phận thì bố vợ có cảm thấy là con đang nói cho có lệ không?” Lăng Duy Khiết ngồi xuống, uống ngụm cà phê xong rồi dùng giọng của đàn ông nói: “Nói thật, tình hình lúc đó của con với cô ấy gần như nhau, Khanh Khanh là vì mấy lần kết hôn nên thất vọng về đàn ông, lúc quen cô ấy, cũng là lúc con đau khổ nhất. Do khát khao và sự kiên định trong mắt cô ấy làm con cảm động, nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào nào thì cũng sẽ đồng ý cô ấy. Nhưng hiện giờ, con cảm thấy rất may mắn vì năm năm trước đã quyết định như vậy.”

Lăng Duy Khiết chưa từng nói với Khanh Khanh, năm năm trước, anh là nghiêm túc, mặc dù không phải là tình yêu sét đánh nhưng trong ba ngày tiếp xúc, cô hồn nhiên, lương thiện, sưởi ấm trái tim lạnh băng của anh. Cũng là Khanh Khanh khiến anh hiểu, trên thế giới này không phải chỉ có một người phụ nữ Hồ Tiêu Lương, phụ nữ trên thế giới này cũng không phải đều ham hư vinh như cô ta.

Bản thân lúc đó, đừng nói con gái nhà giàu như Khanh Khanh, cho dù là người con gái bình thường e là cũng chẳng thèm liếc anh một cái. Dù Khanh Khanh lúc đó là đang tức giận, nhưng cũng cần có dũng khí rất lớn, huống hồ, hôn nhân của bọn họ không chỉ là hai quyển sổ nhỏ, những việc vợ chồng nên làm thì họ đều làm rồi, mà ngoại hình của bản thân lúc đó thật là không dám cho người nhìn thấy.

“Khanh Khanh là một cô gái tốt, chỉ là nhiều năm tôi bận rộn công việc, không thể chăm sóc cho nó, cũng không bảo vệ tốt cho nó, tôi luôn cảm thấy áy náy với nó. Năm đó mẹ nó đem nó giao cho tôi, tôi vì lo vợ không chấp nhận đứa con riêng Khanh Khanh này, cũng vì vậy mà hai mươi mấy năm nay, vợ của tôi gây rất nhiều khó khăn cho Khanh Khanh, song đứa bé này rất lạc quan, trừ chuyện cưới xin ra, nếu như sau này cậu không thể đối tốt với nó, dốc toàn lực chăm sóc nó, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Bố Thẩm nói nặng lời, hai mươi hai năm trước, ông nợ Khanh Khanh, nếu như sau này Khanh Khanh vì vậy mà không hạnh phúc thì ông sẽ gánh tất cả trách nhiệm, không tiếc gì để bù đắp cho cô.

“Điểm này, bố vợ có thể yên tâm, đừng nói là bố, nếu như con có lơ là thì e là anh Thẩm cũng sẽ thừa trống mà xông vào.” Lăng Duy Khiết khẽ cau mày, trịnh trọng với bố Thẩm: “Cầu xin bố vợ gả Khanh Khanh cho con.”

Ý của cậu là muốn cùng Khanh Khanh tổ chức hôn lễ ư?” Bố Thẩm sững sờ một lúc mới hiểu được ý của Lăng Duy Khiết.

“Đúng vậy, con nợ cô ấy một lễ cưới.”

“Vậy cậu đã bàn bạc với Khanh Khanh chưa? Ảnh cưới chụp chưa? Ngoài ra, chúng ta đều là người Trung Quốc, ít nhất thì người lớn hai nhà cũng nên gặp nhau hay gì đó chứ?” Bố Thẩm nghe vậy hơi kích động, cảm giác khá bất ngờ, dù cho năm năm này Khanh Khanh không có ở bên cạnh, nhưng cô vẫn là đứa con gái ông thương yêu, vậy mà giờ lại có một người đàn ông khác muốn ông tự tay giao con gái, trong lòng có chút chua xót.

“Đêm qua con có bàn với Khanh Khanh rồi, chụp ảnh cưới thì con và Khanh Khanh sẽ lập kế hoạch, còn việc hai nhà gặp mặt nhau... Bố mẹ con đều không ở đây.” Lăng Duy Khiết ảm đạm nói, nếu như bố biết anh muốn kết hôn thì chắc chắn sẽ vui mừng. Có điều, anh sẽ dẫn Khanh Khanh về ra mắt bố mẹ.