Lăng Duy Khiết không ngăn cô lại, ngay cả nói cũng không, Thẩm Khanh Khanh như vậy mới là người con gái của anh, anh càng lúc càng mong đợi.
Hôm nay tâm trạng Lăng Duy Khiết cực kì tốt, một mình ăn hết phần cơm của hai người. Thời điểm quay về phòng làm việc, anh không đi quấy rầy Khanh Khanh nữa, anh tin lúc này Khanh Khanh nhất định không muốn nhìn thấy anh.
Anh quyết định cho Khanh Khanh thời gian mấy ngày, đến cuối tuần này Lăng Duy Khiết mới tiến hành hành động lần nữa, anh không muốn trực tiếp làm sáng tỏ thân phận, anh muốn để Khanh Khanh yêu anh trước sau đó mới triển khai bước kế tiếp là tỏ tình, chẳng qua bây giờ hình như độ khó của việc này rất lớn.
Khi anh đến gõ cửa nhà Khanh Khanh, Khanh Khanh còn không cho anh vào cửa nữa.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Khanh Khanh hơi chần chừ, nhìn từ mắt mèo ra ngoài thấy Lăng Duy Khiết thì lập tức không quan tâm đến nữa. Lăng Duy Khiết không biết làm sao, đành gọi điện thoại.
Khanh Khanh nhìn số điện thoại của anh thì trực tiếp tắt máy, Lăng Duy Khiết thở dài, đặt bó hoa hồng và tờ giấy ngoài cửa, anh có dự cảm chút nữa Khanh Khanh nhất định sẽ ra ngoài.
Lăng Duy Khiết không tiếp tục đợi, anh không muốn để Khanh Khanh ác cảm mà phải để cô dần dần thích anh, tuy là hai người đã kết hôn rồi, thậm chí đã có quan hệ vợ chồng rồi, nhưng thời gian quen biết chưa đến một trăm tiếng, anh thật sự chẳng dám tự tin dáng vẻ trước đây của anh sẽ khiến Khanh Khanh yêu anh.
Về đến nhà, Lăng Duy Khiết lấy nhẫn cưới hồi đó ra, nghĩ hay là ám chỉ một chút cho Khanh Khanh, cái nhẫn này và cái nhẫn trên tay Khanh Khanh là một cặp, anh tin rằng Khanh Khanh chắc sẽ nhớ ra thôi.
Kỳ thực ngay ngày Khanh Khanh bị cảm, Lăng Duy Khiết đã tự ý quyết định đánh thêm chìa khóa rồi, sở dĩ không dùng đến là bởi vì không muốn Khanh Khanh hiểu nhầm.
Anh muốn Khanh Khanh dần dần bị cảm hóa, muốn làm cô yêu mình từng chút từng chút một.
Thứ hai, tại hội nghị bắt đầu đưa sản phẩm mới lên thị trường, Lăng Duy Khiết cố ý sắp xếp Khanh Khanh ở cạnh mình. Mấy ngày không gặp, hình như Khanh Khanh càng chói mắt hơn, mỗi một giây đều đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Kể từ khi biết Khanh Khanh chính là người vợ mất tích năm năm trước của mình, mỗi lần nhìn thấy cô, trong đầu anh bất giác hiện ra khung cảnh ba ngày triền miên kích tình ở khách sạn năm ấy.
“Thiết kế Thẩm, lát nữa cô đến phòng tôi một chút.” Trong thời gian hội nghị, biểu hiện của Khanh Khanh làm Lăng Duy Khiết rất thất vọng, anh đã huơ cái tay đeo nhẫn trước mắt cô vô số lần, ấy vậy mà cô không có mảy may phản ứng đặc biệt nào.
Được rồi, coi như là cô không nghĩ đến phương diện này, nhưng chí ít, chí ít tên anh cũng phải làm cô suy nghĩ chút chút chứ? Hay là, cô đã quên cả tên của anh rồi?
“Tổng giám đốc, xin hỏi có yêu cầu gì cần tôi làm sao?” Khanh Khanh không tình nguyện đến văn phòng của Lăng Duy Khiết, hôm nay lúc họp tổng giám đốc cứ như bị chuột rút vậy, nhất là cái tay kia cứ quơ qua mắt cô, chắn tầm nhìn của cô.
“Được rồi, Thẩm Khanh Khanh, tôi không thể không thừa nhận em rất có bản lĩnh, em đã hoàn toàn khơi dậy hứng thú của tôi, tôi quan sát em rất nhiều ngày rồi, sự thật chứng minh, em không hề có chồng, hằng ngày đi làm tan làm em đều đi một mình, hơn nữa em còn ở một mình, hơn nữa, em không có bất cứ thứ gì chứng minh em đã kết hôn.” Lăng Duy Khiết cố ý khiêu khích nói.
“Lăng Duy Khiết, tôi không ngờ anh lại là người không biết công tư phân minh, hiện giờ là giờ làm việc, anh gọi tôi đến chỉ để nói mấy chuyện nhạt nhẽo này à.” Khanh Khanh lạnh mặt, cô ghét nhất người nào không biết công tư phân minh, nhất là những người lấy việc công làm việc tư thế này.
“Hử, tôi có à? Khanh Khanh, em đã từng có loại cảm giác giống như đã từng quen biết chưa, nhất là...” Lăng Duy Khiết khẽ thở dài, anh cũng không muốn nói cái này trong giờ làm việc, nhưng Khanh Khanh đúng là khó chơi, sau khi tan làm anh không thể tìm được cô ấy, vậy nên anh mới phải dùng đến chiêu này, huống hồ theo đuổi vợ lại là nhiệm vụ lớn.
Trái tim Khanh Khanh chợt lạnh, cảm giác giống như đã từng quen, nói thật, nếu anh ta không đáng ghét như hiện tại, cô còn có cảm giác từng quen với anh ta, nhất là nụ hôn kia, giống...
Khanh Khanh nhìn ánh mắt “thâm tình” của Lăng Duy Khiết, mỉa mai nói: “Tổng giám đốc, anh có biết chiêu tán gái này của anh đã lỗi thời rồi không, có phải sau đó là phần chúng ta là người yêu kiếp trước không.”
“Không sai, có điều phải bỏ hai chữ “kiếp trước” đi, chúng ta là người yêu, hơn nữa còn là vợ chồng.” Lăng Duy Khiết duỗi cánh tay ra kéo Khanh Khanh vào lòng, anh thấy Khanh Khanh quả thực càng ngày càng ghét anh mất rồi, xem ra kế hoạch của anh phải thay đổi một chút.
“Vợ chồng? Tổng giám đốc đại nhân, tôi nghĩ anh phải đi đăng kí khám khoa thần kinh đi, nếu tổng giám đốc thấy ngại thì bảo thư kí La hoặc trợ lý Lý giúp đăng ký lấy số cũng được, tôi tin...” Lời của Khanh Khanh dừng lại bên môi, chỉ vì Lăng Duy Khiết kéo tay cô, áp tay đeo nhẫn của hai người lại một chỗ.
“Khanh Khanh, em không thấy nhẫn của chúng ta là một cặp à?” Lăng Duy Khiết thất bại nói, anh đã nói đến đây rồi, nếu mà Khanh Khanh còn không hiểu nữa thì anh đành phải trực tiếp ôm Khanh Khanh lên giường ôn lại chuyện cũ thôi.
Khanh Khanh ngây người, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dùng giọng điệu vô cùng khinh bỉ nói: “Tổng giám đốc, anh dùng cả cách này để lừa gái hả? Cái nhẫn này rất bình thường, tùy tiện kiếm một quán trang sức cũng có thể mua được.”
“Đúng vậy, em nói không sai, đáng lẽ lúc ấy anh phải mua nhẫn kim cương, nhưng mà cô gái ngốc nghếch ấy lại tiết kiệm tiền thay anh.” Lăng Duy Khiết nói xong rút ra một tờ hóa đơn, đã vậy còn là của năm năm trước.
“Đây là cái gì?” Tay Khanh Khanh hơi run run, cô nhận thức được rằng có thể ngay từ đầu cô đã mất phương hướng.
“Em cứ xem xem rồi chẳng phải sẽ biết sao?” Lăng Duy Khiết dụ dỗ nói.
Mặc dù anh có rất nhiều cách, thậm chí là trực tiếp lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, nhưng mà anh cho rằng làm như này sẽ tốt hơn, nếu đột ngột rút giấy chứng nhận kết hôn ra sợ là Khanh Khanh không chịu nổi đả kích.
“Đây là...” Ngay cả môi Khanh Khanh cũng đang run rẩy, đây là hóa đơn năm năm trước, địa chỉ bên trên, số tiền bên trên gõ từng cái từng cái lên kí ức đã phủ đầy bụi của cô.
Người đàn ông trước mắt với người đàn ông năm năm trước... không sai, tên bọn họ giống nhau, nhưng mà... nhưng mà khuôn mặt lại khác nhau cả vạn dặm.
“Khanh Khanh, lẽ nào không phải em quay về để tìm anh hả?” Lăng Duy Khiết nói.
“Lăng Duy Khiết... anh, anh là... Lăng Duy Khiết nào?” Đến lúc này Khanh Khanh vẫn có chút không tiếp nhận nổi, không thể tin khuôn mặt đẹp trai anh tuấn tự tin trước mắt và khuôn mặt đầy râu, chán chường khi ấy là một.
“Năm năm trước, ở thành phố B có một cô gái cầu hôn anh trên đường, sau đó còn kéo anh đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Anh về nhà cũng cô ấy, nhưng cô ấy lại khóc lóc chạy ra ngoài, về sau bọn anh trải qua tuần trăng mật trong khách sạn, ba ngày sau, anh đi cạo khuôn mặt râu ria của mình, muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, nhưng không ngờ...” Giọng Lăng Duy Khiết trầm thấp, chậm rãi kể lại câu chuyện năm năm trước của hai người.
Nước mắt Khanh Khanh như ngọc trai rơi xuống tí tách.
“Không thể nào, không thể nào, khi ấy.... Lăng Duy Khiết không phải như thế này, anh không thể là anh ấy được.” Khanh Khanh rất khó chấp nhận người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông đã kết hôn với mình năm năm trước.
Vậy nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, khuôn mặt này chẳng trách lại có chút thân quen đến vậy, hóa ra... hóa ra Duệ Duệ và Lâm Lâm giống anh ấy, đều do cô ngu ngốc, trước đây chỉ thấy khuôn mặt này có chút quen quen, tại sao lại không nghĩ tới chuyện này cơ chứ.
“Khanh Khanh, anh thật sự là Lăng Duy Khiết, giấy chứng nhận kết hôn năm năm trước của chúng ta vẫn còn, Khanh Khanh, anh chỉ cạo râu hồi đó đi thôi.” Lăng Duy Khiết giải thích lần nữa.
“Anh đã đi đâu? Em ở khách sạn đợi anh một tuần, sau đó lại đợi anh thêm một tháng nữa, nhưng mà chẳng có tin tức nào của anh cả, anh đã đi đâu?” Vết thương nằm dưới đáy lòng giống như đột ngột bị xé toang ra.
Người ta tưởng chỉ là ba ngày không có gì đáng to tát, ngay cả bản thân cô cũng không biết, sau ba ngày chia cách lại có vết thương lớn đến vậy.
Năm năm này, cô một mực đè nén nỗi đau xuống tận đáy lòng, đến nay, nhìn thấy anh, lồng ngực lại giống như bị ai cho một đấm giữa đám đông, nếu như... nếu như năm năm trước, anh ấy đứng trước mặt mình như vậy, chỉ sợ cô cũng không nhận ra.
“Khanh Khanh, anh xin lỗi, lúc đó trong nhà Anh xảy ra chút chuyện, đợi đến lúc anh xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi quay về thành phố B tìm em thì em đã đi rồi. Khanh Khanh, mấy năm này em sống có tốt không?” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh vào lòng, nhìn thấy nước mắt của Khanh Khanh, trong lòng anh cũng có phần chua xót.
“Anh lừa em, năm năm rồi, nếu anh thật sự có lòng thì đã sớm tìm được em.” Khanh Khanh mạnh mẽ đẩy Lăng Duy Khiết ra, dùng đôi mắt đẫm lệ lên án anh.
Năm năm rồi, anh biết nhà cô ở đâu, kể cả cô có đi nơi khác thì chỉ cần hỏi bố mẹ cô là anh sẽ biết được. Năm năm rồi, nếu anh có lòng thì đã sớm tìm thấy cô rồi, làm gì còn phải đợi cô về nước tìm nữa.
“Khanh Khanh, anh từng tìm rồi, không tin em có thể đi hỏi bố mẹ em, bọn họ nói em đã đi tìm bố mẹ ruột rồi, bọn họ cũng không biết em đang ở đâu. Khanh Khanh, tuy rằng hôn nhân của chúng ta khi đó có chút khó tin, nhưng trong lòng anh em chính là vợ của anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa nhé?” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh, trong lòng bất an, tựa như đang đợi bị tuyên án vậy.
“Vậy bây giờ thì sao? Từ lúc nào anh biết em là Thẩm Khanh Khanh kia?” Hai mắt Khanh Khanh đẫm lệ, nhìn tình hình hôm nay có lẽ Lăng Duy Khiết đã sớm biết cô là ai rồi. Nhưng mà mấy ngày nay anh ấy lại chưa từng nói rõ, mà lại đổi phương pháp sang “chơi đùa” cô.
“Khanh Khanh, em nghe anh giải thích, tuy là từ đầu anh đã cảm thấy em rất quen, nhưng anh lại không dám chắc chắn, sau này biết rồi thì anh muốn... muốn theo đuổi em một lần nữa, để em chấp nhận anh thật lòng, vì vậy... Khanh Khanh...” Lăng Duy Khiết muốn giải thích với Khanh Khanh, nhưng Khanh Khanh chỉ lắc đầu, lao ra khỏi phòng làm việc của anh.
Đây là lần đầu tiên Khanh Khanh không để ý đến giờ làm việc, thực ra điều này không khó để tiếp nhận, cô phải vui mới phải. Nhưng nhớ đến mấy ngày gần đây mình lại giống như một con ngốc bị Lăng Duy Khiết chơi đùa, cảm xúc trong lòng không biết diễn tả ra sao.
Có thể năm năm này thứ Lăng Duy Khiết thay đổi không chỉ là vẻ ngoài mà còn có cả nội tâm nữa, anh ấy không còn là tên lang thang đầu đường xó chợ nữa, hoặc là nói, trước đây cô đã nghĩ tất cả mọi chuyện quá đơn giản.
Khanh Khanh không khỏi nghĩ, năm năm trước Lăng Duy Khiết liệu có làm giống như hôm nay không?
Trong cô không có đáp án, nhắm mắt lại, nhiệt huyết tận đáy lòng chầm chậm tiêu tán. Mấy năm gần đây thật ra đều là cô tự lừa dối mình, cô và Lăng Duy Khiết chỉ quen biết có ba ngày thôi, mà ba ngày này đa số thời gian đều trải qua trên giường, giữa bọn họ thực sự có tình cảm sao?
Trong lòng cô đắng chát, bọn họ quen thuộc thân thể nhau còn hơn cả gương mặt, Khanh Khanh thẫn thờ đi ngoài đường cả một ngày, trong đầu đều là Lăng Duy Khiết, nhưng lại là hai gương mặt khác nhau, một là của năm năm trước, một là của hiện tại, cho dù trong lòng đã biết nhưng cô vẫn không thể hợp hai khuôn mặt đó lại với nhau.