“Anh, em đau lòng lắm, có phải anh thấy em quá bồng bột không? Một người con trai chỉ mới quen được vài ngày mà em lại tin tưởng anh ấy như vậy, em ngốc quá mà….” Khanh Khanh vừa khóc vừa nói.
“Không, anh nói rồi, chỉ là em ngây ngô dễ tin tưởng đàn ông quá, là hắn không thật lòng hoặc hắn hối hận rồi. Đừng buồn nữa Khanh Khanh, coi như bọn em không có duyên, hắn cũng không có phúc. Chúng ta về nhà thôi.” Thẩm Hạo Trự lo lắng, anh ta không muốn tin Khanh Khanh lại thích người đàn ông đó, bọn họ quen nhau chưa đến ba ngày, không khả năng thích nhau được chứ đừng nói là yêu. Nhưng bất kể ai nhìn vào Khanh Khanh lúc này cũng biết là cô đang thất tình, hay làvì nhan sắc của tên kia?
“Anh, hay anh ấy có việc gì đó nên mới không tới?” Khanh Khanh yếu ớt dựa vào người Thẩm Hạo Trự, cất giọng khàn khàn hỏi anh ta.
“Cũng có thể, Khanh Khanh, em đợi ở đây lâu như vậy rồi, nếu hắn thật lòng thì đã đến từ sớm rồi, chúng ta về nhà thôi.” Thẩm Hạo Trự đỡ Khanh Khanh ra khỏi khách sạn, tâm trạng của Khanh Khanh rất tệ làm anh ta vô cùng lo lắng. Khanh Khanh chưa bao giờ yếu đuối như vậy, anh ta sợ rằng Khanh Khanh yêu gã kia từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta không cho phép điều đó xảy ra.
Chẳng lẽ Khanh Khanh thực sự yêu hắn ta? Nếu đúng như những gì Khanh Khanh đã nói thì cô thậm chí còn chưa nhìn mặt hắn ta, ảnh chụp còn không thấy rõ mặt. Sao Khanh Khanh có thể thích hắn ta được chứ, chắc chỉ là do anh ta cả nghĩ mà thôi.
“Anh à, em mệt mỏi quá, ông trời lại trêu ngươi em lần nữa, em thật sự rất mệt … Nhưng em chưa muốn về, em muốn đợi thêm chút nữa…..” Giọng Khanh Khanh ngày càng yếu ớt, cảm giác trên Thẩm Hạo Trự càng ngày càng nặng, rõ ràng có gì đó bất thường đang xảy ra.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh em sao vậy?”
Khi Khanh Khanh đứng dậy, cứ như có cái gì đó vướng vào chân cô khiến cô lảo đảo cô cảm thấy toàn thân không còn đủ sức để đứng. Thẩm Hạo Trự hoảng hốt vội đỡ cô ngồi xuống ghế sofa.
“Anh… em thấy khó chịu quá…” Khanh Khanh ngã lệch hẳnvề một phía, Thẩm Hạo Trự lo lắng cầm tay cô mới phát hiện tay cô rất lạnh, anh ta áp tay lên trán cô thì thấy bỏng rát. Bất chấp phản kháng yếu ớt của Khanh Khanh, anh ta bế thốc cô chạy ra khỏi khách sạn, lao thẳng đến bãi đỗ xe.
“Anh, em không đi đâu, em phải ở đây đợi Khiết.” Lúc Thẩm Hạo Trự bế lên xe, Khanh Khanh còn khóc lóc không chịu đi.
“Khanh Khanh, đã đến bước này rồi mà em vẫn muốn đợi sao? Em cho rằng hắn sẽ đến sao?” Thẩm Hạo Trự giận dữ, bất chấp phản kháng của Khanh Khanh, anh ta bế cô ngồi lên ghế, đưa cô đi bệnh viện. Thế nhưng lúc Thẩm Hạo Trự khởi động xe Khanh Khanh lại giãy dụa rồi xuống xe.
“ Thẩm Khanh Khanh, em muốn chết à? Đến lúc nào rồi mà em vẫn nhớ hắn? Nếu hắn thực sự quan tâm em thì sao lại phải vội vã bỏ đi như vậy?” Thẩm Hạo Trự giận dữ vừa mắng vừa cản Khanh Khanh lại.
“Anh, vậy anh đến quầy lễ tân để lại số điện thoại ở đó hộ em được không? Nếu Khiết quay lại thì kêu anh ấy gọi đến số điện thoại nhà mình.” Khanh Khanh chua xót, cô rất muốn gặp Khiết, dù là chia tay thì ít nhất cũng phải có lý do. Cô không tin Khiết là người vô tình vô nghĩa như vậy.
“Khanh Khanh, em nghe cho rõ này, em phải đến bệnh viện ngay bây giờ, còn hắn, nếu hắn thật lòng thì nhất định sẽ đi tìm em.” Thẩm Hạo Trự vô cùng tức giận, anh ta cưỡng chế bế cô lên xe.
“Em không tin anh ấy sẽ bỏ rơi em, anh….” Khanh Khanh khóc lóc, cô biết anh cô đang tức giận nhưng cô không cam tâm, cô không tin là mình lại bị “đá”như vậy.
“Em nằm đó đi, để anh đi nói lễ tân ghi lại số điện thoại.” Biết Khanh Khanh bướng bỉnh nên Thẩm Hạo Trự đành chiều theo cô.
Khanh Khanh đang sốt, không thể chậm trễ thêm được nữa, còn tên họ Lăng kia, anh ta tin là hắn không thể đến nhanh như thế được, để lại số điện thoại cũng chẳng sao cả.
Thấy Thẩm Hạo Trự quay lại khách sạn, nước mắt Khanh Khanh không ngừng tuôn rơi, cô thầm gọi tên Lăng Duy Khiết, cô muốn biết lý do vì sao anh bỏ đi. Chẳng lẽ chỉ vì người nhà cấm cản mà anh ấy chùn bước và từ bỏ cô sao?
Hoặc như lời anh cô nói, anh chỉ đùa giỡn với cô mà thôi? Đầu óc Khanh Khanh đang vô cùng hỗn loạn, cơ thể khó chịu đến nghẹt thở, cô cố gắng muốn hít lấy chút không khí nhưng dường như đến cả không khí cũng muốn ruồng bỏ cô, trong mơ hồ, hình như cô nhìn thấy Khiết bước đến…..
Khi Thẩm Hạo Trự quay lại xe, phát hiện Khanh Khanh đã ngất xỉu ở ghế sau, anh ta vô cùng sợ hãi, dọc đường đến bệnh viện anh ta liên tiếp vượt đèn đỏ, đến bệnh viện thì vội vàng bế Khanh Khanh chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
“Bác sĩ, bác sĩ, em gái tôi bị ngất…”
Nhân viên y tế đều giật mình bởi thái độ gấp gáp của Thẩm Hạo Trự, họ lập tức đưa Khanh Khanh đến phòng cấp cứu để kiểm tra, may mà tình trạng của Khanh Khanh không quá nghiêm trọng, bác sĩ xác định kết quả xong thì quay ra trách móc Thẩm Hạo Trự.
“Này anh, ở đây còn rất nhiều bệnh nhân có tình trạng nghiêm trọng hơn, sau này phiền anh mất bình tĩnh rồi hô hoán như thế nữa, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.”
“Bác sĩ, có cần kiểm tra kỹ càng thêm lần nữa không? Nếu không bị gì sao em gái tôi lại đột nhiên hôn mê như vậy? Hay là chúng tôi nằm viện để kiểm tra, được không?” Thẩm Hạo Trự cuống lên vì lo nên không để ý lời trách móc của bác sĩ.
Hóa ra Khanh Khanh chỉ vì quá đau lòng, hơn nữa còn thiếu dinh dưỡng. Mấy ngày nay, cô không thiết ăn uống gì, chẳng trách lại bị ngất như vậy.
“Thưa anh, chỗ chúng tôi còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ điều trị nên không đủ giường bệnh, mong anh đừng lãng phí tài nguyên của bệnh viện nữa. Em gái của anh chỉ thiếu máu thôi, về nhà ăn uống đầy đủ là được, không nhất thiết phải nằm viện.” Bác sĩ đã hơi mất kiên nhẫn nói chuyện với Thẩm Hạo Trự.
“Bác sĩ, em gái tôi vốn rất khỏe mạnh mà, sao lại có thể bị thiếu máu được? Các anh kiểm tra kỹ càng lại cho tôi được không? Bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục nhập viện…” Thẩm Hạo Trự vẫn chưa yên tâm, lại nhắc lại một lần nữa.
Bác sĩ liếc anh ta rồi bỏ đi. Thẩm Hạo Trự cứ lẽo đẽo theo sau gọi “bác sĩ” “bác sĩ”. Một hộ lý thấy vậy bèn nói với anh ta: “Thưa anh, nếu bác sĩ đã nói không cần nằm viện thì thật sự là không cần đâu ạ. Anh mau đi chăm sóc em gái anh đi, đợi lát nữa truyền nước xong thì có thể về nhà nghỉ ngơi, nếu như anh vẫn không yên tâm thì có thể đến bệnh viện khác kiểm tra lại.”
“Anh à, em không sao mà.” Thấy anh ta căng thẳng, Khanh Khanh có chút áy náy, cô nhỏ nhẹ nói.
Công ty bên Mỹ của Thẩm Hạo Trự còn rất nhiều việc phải xử lý, họ đã gọi điện thúc giục anh ta mấy lần, nhưng Khanh Khanh không muốn đi nên anh ta đành bay qua bay lại giữa hai nơi. Ở nhà dưỡng sức hơn một tháng, cuối cùng Khanh Khanh cũng hoàn toàn từ bỏ. Trong khoảng thời gian này, cô đã tới khách sạn rất nhiều lần, nhưng đều không có tin tức gì của Lăng Duy Khiết. Chắc Lăng Duy Khiết đã bỏ đi thật rồi, hoặc vốn dĩ anh ấy đã có bạn gái.
Dưới sự khuyên nhủ của bố mẹ, cuối cùng Khanh Khanh cũng quyết định đi Mỹ cùng anh trai, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
“Bố, mẹ! cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng và dạy dỗ con!” Trước cửa nhà họ Thẩm, Khanh Khanh hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào, đã bốn mươi chín ngày kể từ khi đăng ký kết hôn, trừ tuần đầu tiên ra thì thời gian còn lại, cô đều sống trong chờ đợi. Cho đến hôm nay, cô phải rời đi trong tuyệt vọng, có lẽ cô và Khiết không có duyên với nhau.
Cô ở lại tiếp tục chờ đợi, cô thầm mong, một ngày nào đó, Khiết của cô sẽ trở về. Trong những ngày này, cứ nhìn thấy khuôn mặt áy náy của mẹ là cô lại thấy đau lòng. Thế là mỗi sáng thức dậy, cô đều đến nơi lần đâu hai người gặp nhau để chờ anh, nhưng trong biết bao người qua kẻ lại ấy, nào có bóng dáng anh.
“Khanh Khanh, đi Mỹ cùng anh nhé, quên người đàn ông đó đi. Giữa em và hắn vốn dĩ không có tình cảm, đã bao lâu rồi mà hắn vẫn trốn tránh, dù bây giờ em có tìm thấy hắn đi chăng nữa, nhưng vậy thì cũng có thay đổi gì được đâu?” Thẩm Hạo Trự xót xa nhìn em gái, nếu anh ta trở về sớm hơn thì chuyện này đã không xảy ra.
Anh ta còn cảm thấy đố kị, tình cảm hơn hai mươi năm nay giữa anh ta và Khanh Khanh lại không bằng cái tên mới quen ba ngày kia.
“Anh, em chỉ…. buồn chút thôi, nếu đã không giữ lời thì sao lại đồng ý đăng kí kết hôn cùng em chứ? Nếu đã không giữ lời vậy tại sao còn muốn… muốn được ở bên em?” Khanh Khanh nức nở trong lòng anh trai.
Cô không biết tại sao, cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng thật trống rỗng. Cô cảm thấy bị mất phương hướng, không còn gia đình, không còn chồng, cô chẳng còn gì hết!
Tuy gia đình vẫn là gia đình ban đầu, bố mẹ vẫn vậy, nhưng tình cảm lại khác rồi, quan hệ giữa cô và mẹ đã không còn được như trước nữa.
Đi ư? Đi Mỹ cùng anh trai, ở đó cô có thể làm lại từ đầu. Nhưng nếu cô đi rồi, Lăng Duy Khiết quay trở về tìm cô thì sao?
Cho dù họ không có tình cảm với nhau, nhưng tờ giấy đăng kí kết hôn này lại có hiệu lực pháp luật.
“Khanh Khanh, hứa với anh, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa nhé! Thời gian em và hắn quen nhau còn chưa đầy một trăm tiếng đồng hồ, dù hắn đồng ý kết hôn với em, nhưng có thể đó chỉ là một phút nông nổi hoặc hắn cảm thấy hối hận. Cũng có thể hắn hổ thẹn với em, cũng có thể…..hắn đang có việc gấp cần giải quyết?”
Thẩm Hạo Trự muốn an ủi Khanh Khanh, nhưng cũng không muốn làm cô đau lòng, đành cố gắng lựa những lời lẽ tương đối ôn hòa.
“Anh, dù vậy thì giấy kết hôn….của bọn em vẫn còn hiệu lực, nếu muốn làm thủ tục ly hôn thì vẫn phải gặp nhau.” Khanh Khanh ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt. Cô vẫn không nỡ đi khỏi đây, chí ít thì cũng để cô gặp Lăng Duy Khiết, rồi làm thủ tục ly hôn, nếu không thì về sau cũng không biết làm thế nào.
“Khanh Khanh, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa! Anh hỏi bố rồi, mẹ ruột của em có thể đang ở Mỹ, chẳng phải em muốn đi tìm bà ấy sao? Chúng ta đi tìm mẹ ruột em trước, còn giấy kết hôn có thể xử lý sau, chắc qua một thời gian nữa, hắn sẽ đến tìm em thôi.” Thẩm Hạo Trự tiếp tục khuyên nhủ, nếu ngay cả mẹ ruột cũng không có tác dụng gì với cô thì anh ta chỉ còn nước trói cô lại rồi mang sang Mỹ thôi!
Tóm lại, mục đích anh ta trở về là để đưa Khanh Khanh đi, thoát khỏi sự “ngược đãi” của mẹ.
Cuối cùng Khanh Khanh cũng nghe theo lời khuyên nhủ của Thẩm Hạo Trự, quyết định rời khỏi nơi này, cô muốn tìm mẹ ruột của mình, cô có một câu hỏi mà chỉ mình bà mới có thể trả lời.