CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 19: Em thật khiến anh thất vọng!




“Khanh Khanh, em mau theo anh về!!!” Vừa mở cửa ra, Thẩm Hạo Trự đã túm chặt lấy cổ tay của Khanh Khanh.

“A! Anh hai, sao lại là anh?” Khanh Khanh nghe thấy giọng của Thẩm Hạo Trự liền sợ hãi, một tay còn lại vội kéo áo để tránh bị lộ hàng.

“Khanh Khanh, sao em lại không nói một tiếng nào mà bỏ đi như thế, sao lại không nghe điện thoại, em có biết là bố mẹ lo cho em đến thế nào không.” Thẩm Hạo Trự đẩy Khanh Khanh vào trong phòng, tức giận nói.

“Anh đi đi, em không về đâu, cho dù em là con của bố hay của mẹ đều không quan trọng, em có cuộc sống của riêng mình, có gia đình của mình rồi.” Khanh Khanh cầm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm, tuy rằng là anh trai nhưng cũng không thể ăn mặc lôi thôi như vậy được.

“Khanh Khanh, dù em có nói gì đi nữa thì em vẫn là người nhà họ Thẩm, cho dù em không phải là con ruột của mẹ, nhưng em vẫn sống trong nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, sao em có thể làm tổn thương ba mẹ thế được.” Thẩm Hạo Trự sầm mặt, bởi vì anh ta nhìn thấy trong phòng có quần áo của người đàn ông khác.

“Anh hai, em sẽ không về đâu, mấy ngày nữa em sẽ về với Khiết.” Thẩm Khanh Khanh vừa thay quần áo vừa nghe Thẩm Hạo Trự nói, cô im lặng một lúc rồi mới trả lời.

“Khiết? Là ai?” Dù đã nhìn thấy quần áo của đàn ông nhưng anh ta vẫn không dám tin, bây giờ lại nghe Khanh Khanh nhắc tên của hắn, khuôn mặt anh lại càng trở nên khó coi.

“Em quên nói cho mọi người biết, hôm đó lúc em về nhà là em đã kết hôn rồi, Khiết chính là chồng của em.” Khanh Khanh trốn tránh ánh mắt của Thẩm Hạo Trự.

“Kết hôn ư? Thẩm Khanh Khanh, sao em có thể sa đọa như thế, em cho rằng ở cùng với một người đàn ông khác là kết hôn rồi sao? Em khiến anh thật thất vọng.” Thẩm Hạo Trự không kiềm chế nổi trái tim đang muốn nổ tung của mình nữa, anh ta gào lên với Thẩm Khanh Khanh.

“Anh hai, em không ở chung cùng người đàn ông khác, em kết hôn rồi, em và Khiết là vợ chồng, huống hồ em cũng đã trưởng thành, cho dù em có ở cùng với người khác thì cũng là chuyện của em, không cần anh quan tâm.” Mặt mũi Khanh Khanh trắng bệch, cô đã sớm đoán được không ai chấp nhận chuyện cô và Khiết kết hôn, nhưng cô sẽ không từ bỏ, tuy rằng cô và Khiết đều không biết yêu là gì, nhưng bọn họ có thể nuôi dưỡng tình cảm sau khi kết hôn, cô thích Khiết cô cũng cảm giác được sự chân thật của anh, bằng không thì anh làm sao mà chịu kết hôn với cô.

“Đi thôi, bây giờ em về nhà ngay với anh.” Thẩm Hạo Trự bước đến kéo tay Khanh Khanh, lạnh lùng nói.

“Anh đi đi, em không về đâu, em phải đợi Khiết.” Khanh Khanh giãy giụa nhưng lại không rút tay ra được. Không chỉ như thế, cánh tay của Thẩm Hạo Trự còn túm chặt hơn khiến Khanh Khanh cảm thấy đau đớn nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng.

“Bây giờ em phải về với anh, Thẩm Khanh Khanh, anh là anh trai của em, em phải nghe lời anh.” Thẩm Hạo Trự không quan tâm đến việc Khanh Khanh đang giãy giụa, cưỡng chế lôi cô ra ngoài cửa.

“Không phải, anh không phải là anh trai em, anh buông em ra, buông ra.” Khanh Khanh hét to, một tay khác túm lấy cánh cửa, kiên quyết không chịu đi.

“Thẩm Khanh Khanh em câm miệng lại cho anh, hôm nay em nhất định phải về, em có biết là ba mẹ lo lắng cho em nhiều đến thế nào không, bọn họ đã không ngủ mấy ngày nay rồi, nếu như em còn có lương tâm thì bây giờ theo anh về.” Thẩm Hạo Trự dùng hết sức kéo tay Khanh Khanh đi.

“Đau quá… anh, anh mau buông em ra… đau quá…” Cổ tay bị siết đến mức đau phát khóc.

Nghe thấy tiếng kêu đau của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự mới giật mình nhận ra mình đã mạnh tay như thế nào liền vội buông tay ra, đập vào mắt anh ta là cổ tay tím bầm của Khanh Khanh, anh ta luôn miệng xin lỗi.

“Xin lỗi, Khanh Khanh, anh không có ý đó, xin lỗi, chúng ta…”

Khanh Khanh vừa được tự do đã chạy ngay về phòng, đang định đóng cửa thì không ngờ phản ứng của Thẩm Hạo Trự còn nhanh hơn cô, giơ tay ra cản.

“Anh bỏ tay ra đi, em không về đâu, cho dù có về em cũng phải đợi chồng em về đã.” Khanh Khanh không nỡ kẹp tay của Thẩm Hạo Trự, cô khóc lóc nói.

“Khanh Khanh, em mở cửa ra, nếu như em thật sự đã kết hôn rồi vậy thì đưa cả cậu ta theo cùng, anh ở đây đợi cậu ta với em.” Thẩm Hạo Trự biết Thẩm Khanh Khanh cố chấp, chỉ đành xuống nước.

“Anh, thật không ạ? Anh không phải về liền bây giờ sao? Anh sẽ đợi Khiết với em à?” Khanh Khanh vui mừng, Khiết đang đi cạo râu, sau khi trở lại bọn họ có thể cùng nhau về gặp bố mẹ.

Giống như anh hai đã nói, dù cô có không phải là con đẻ của mẹ nhưng công ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm nay là không thể xóa được, cho dù có muốn rời khỏi đó cũng phải cho bọn họ một lý do đầy đủ.

“Anh sẽ đợi cùng với em.” Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh cũng xuống nước liền nói hùa theo cô.

Khanh Khanh mở cửa phòng, Thẩm Hạo Trự lập tức bước vào.

“Anh, thực ra ngày hôm đó em trở về là để nói cho mọi người, em đã kết hôn rồi, nhưng không ngờ lại nghe được mẹ và anh đang nói chuyện em không phải là con cháu nhà họ Thẩm.” Khanh Khanh nói, dường như sợ Thẩm Hạo Trự không tin, cô còn lấy giấy đăng ký kết hôn ra.

“Đây là…” Thẩm Hạo Trự cầm lấy quyển sổ chứng nhận kết hôn, tim anh trở nên nặng trĩu.

“Đây là giấy đăng ký kết hôn của em và Khiết, chúng em thực sự đã kết hôn rồi mà, Khiết ra ngoài mua đồ, đợi anh ấy quay về, em sẽ đưa anh ấy về nhà cùng luôn.”

Bàn tay cầm quyển đăng ký kết hôn của Thẩm Hạo Trự run run, một tay khác siết chặt thành nắm đấm, anh ta không dám tin, anh ta không thể chấp nhận được, tại sao Khanh Khanh có thể kết hôn được, anh ta tốn bao nhiêu công sức mới ngăn cản được ba cái hôn lễ, tại sao cô có thể kết hôn được.

“Người đàn ông này là ai?” Thẩm Hạo Trự run rẩy mở quyển sổ đăng ký kết hôn ra nhìn tên và bức ảnh trong đó, nhưng ngoại trừ việc có thể nhận ra người trên tấm ảnh là đàn ông thì anh ta cũng không nhìn rõ mặt.

“Đó chính là Khiết, vừa nãy anh ấy đi cạo râu rồi, đợi anh ây về rồi chúng ta cùng quay về nhà.” Khanh Khanh gật đầu, cô biết tấm ảnh trong đăng ký kết hôn khó nhìn nhưng Khiết đã đi cạo râu rồi, cô tin Khiết chắc chắc sẽ khác.

“Không được, bây giờ em theo anh về nhà.” Thẩm Hạo Trự mặt mày sa sầm, anh ta quăng chứng nhận kết hôn xuống đất, phẫn nộ nói.

“Anh, anh sao thế, chúng ta đã nói rồi mà…”

Thẩm Khanh Khanh cúi xuống nhặt chứng nhận đăng ký kết hôn lên, nhưng lại bị Thẩm Hạo Trự đánh một phát vào gáy, bàn tay Khanh Khanh vừa chạm vào cuốn sổ cả người liền mềm nhũn, ngã gục xuống đất.

Thẩm Hạo Trết không thèm nhìn chứng nhận kết hôn trên mặt đất, anh ta vội tìm giấy tờ của Khanh Khanh rồi bế cô rời khỏi khách sạn.

Lăng Duy Khiết vui vẻ quay về khách sạn, ra khỏi thang máy anh sờ sờ mặt mình, để râu mấy tháng rồi bây giờ tự dưng cạo hết lại không quen, không biết lát nữa Khanh Khanh có gào ầm lên không.

Đến trước cửa phòng, Lăng Duy Khiết đang định đưa tay gõ cửa thì phát hiện cửa hình như đang mở, khe cửa để hé ra rất lớn.

“Vợ ơi, em dậy rồi à?” Lăng Duy Khiết đẩy cửa bươc vào, bên trong yên tĩnh không có một tiếng động nào.

“Vợ ơi? Khanh Khanh… Khanh Khanh…” nhìn thấy chứng nhận kết hôn trên mặt đất, Lăng Duy Khiết có dự cảm không lành, mở cửa phòng tắm ra lại không thấy Khanh Khanh đâu càng khiến anh thêm bất an.

Khanh Khanh đi đâu rồi? Anh lập tức gọi điện thoại xuống quầy lễ tân khách sạn, nhân viên khách sạn ấp úng nói không thành câu, nghĩ đến sự việc tối hôm trước, mặt mũi Lăng Duy Khiết sa sầm, tìm người phụ trách của khách sạn.

“Tôi không cần biết các người có lý do gì, vợ tôi mất tích ờ khách sạn các người, các người phải cho tôi một lời giải thích.” Mặt mũi Lăng Duy Khiết đen sì phẫn nộ nói.

“Anh Lăng, vợ anh là người trưởng thành rồi cô ấy muốn đi đâu thì sao chúng tôi có thể cản được.” Quản lý của khách sạn nhẫn nại nói với Lăng Duy Khiết.

“Không thể nào, chứng minh thư của cô ấy vẫn còn ở trong phòng, ngay cả đồ đạc cũng không mang đi, tôi yêu cầu được xem camera an ninh của các vị, tôi muốn biết vợ tôi đã xảy ra chuyện gì?

Gương mặt của Lăng Duy Khiết nặng nề, nghĩ đến chứng nhận đăng ký kết hôn bị vứt lại trên mặt đất, còn có cả quần áo và tiền của Khanh Khanh, anh chợt phát hiện ra chứng minh thư của Khanh Khanh cũng biến mất.

“Anh Lăng, chúng tôi rất xin lỗi, camera an ninh không phải ai cũng có thể xem được, xin anh đừng làm khó chúng tôi.” Quản lý khách sạn lại giải thích lần nữa.

“Được, không cho tôi xem thì tôi báo cảnh sát, cô ấy mất tích trong khách sạn của các người, tôi tin phía cảnh sát sẽ giúp tôi tìm lại cô ấy.” Lăng Duy Khiết phẫn nộ nói, trong đầu anh đã đoán được, chuyện này rất có khả năng liên quan đến người nhà họ Thẩm.

“Anh Lăng, có lẽ là vợ anh đã tự rời khỏi khách sạn rồi, chúng tôi có thể để anh xem camera giám sát, nhưng xin anh đừng gây chuyện nữa.” Nhân viên khách sạn cũng mất hết kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên gặp phải khách hàng ngang ngược thế này.

Khi Lăng Duy Khiết nhìn thấy cảnh tranh chấp bên ngoài gian phòng, rồi khi thấy Thẩm Hạo Trự bế Khanh Khanh đi, mặt anh liền xanh mét.

Anh không ngờ người nhà họ Thẩm lại vô lại như thế, xem tình hình thì có đến tám mươi phần trăm Khanh Khanh đang hôn mê, còn về phần anh trai cô ấy dùng cách nào thì anh không muốn đoán, bây giờ anh phải đến cứu Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết vội vàng chạy đến nhà họ Thẩm nhưng lại bị từ chối ngay ngoài cửa, Thẩm Hạo Trự đứng đằng sau cánh cổng sắt.

“Nếu như anh còn không đi là tôi gọi cảnh sát đấy.” Thẩm Hạo Trự lạnh mặt nói với Lăng Duy Khiết.

“Tôi là chồng của Khanh Khanh, hãy trả vợ lại cho tôi.” Lăng Duy Khiết siết chặt nắm đấm, nghĩ đến tất cả những gì người đàn ông trước mặt đã làm với Khanh Khanh, anh chỉ muốn xông lên đấm cho hắn ta một trận.

“Này anh gì đó, tôi rất thông cảm với chuyện vợ anh bị mất, nhưng tôi không biết Khanh Khanh mà anh đang nói đến là ai, mời anh đi cho.” Thẩm Hạo Trự nói với Lăng Duy Khiết qua cánh cổng sắt.

Người trước mặt và tên đàn ông trên tấm ảnh đăng ký kết hôn khác nhau hoàn toàn, nhưng Thẩm Hạo Trự biết hắn chính là Khiết mà Khanh Khanh đã nói, anh ta không ngờ sau khi cạo râu đi hắn lại đẹp trai đến vậy, anh ta không thể để Khanh Khanh gặp hắn được.

“Tên họ Thẩm kia, nếu như mày vẫn cứ giả vờ thì để cảnh sát đến xử lý chuyện này, camera an ninh trong khách sạn cho thấy rõ rành rành là mày bắt Khanh Khanh đi.” Lăng Duy Khiết phẫn nộ nói, nếu như không phải bị ngăn bởi cánh cổng thì anh đã sớm cho tên kia ăn đấm rồi.

“Vậy thì có làm sao, Khanh Khanh là em gái tôi, chúng tôi căn bản không biết anh, dù anh có nói thế nào tôi cũng không để Khanh Khanh gặp anh đâu, anh đi đi, Khanh Khanh chỉ là bồng bột nhất thời thôi, chuyện của hai người chúng tôi sẽ không chấp nhận đâu.” Thẩm Hạo Trự mặt mũi tối sầm, anh ta quên mất trong khách sạn còn có camera an ninh.

“Tên họ Thẩm kia, tao muốn gặp Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết đập ầm ầm vào cánh cổng sắt, anh muốn gặp Khanh Khanh, anh muốn mang Khanh Khanh rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cái nhà họ Thẩm này đều là đồ biến thái, không thể để Khanh Khanh ở lại đây để bọn họ ngược đãi được.

Không có ai để ý đến Lăng Duy Khiết, thậm chí anh còn nghi ngờ có phải Khanh Khanh bị bọn họ giấu mất rồi không, nghĩ đến đó Lăng Duy Khiết quyết định nhờ cảnh sát can thiệp.

Đàu tiên anh trở về khách sạn lấy đăng ký kết hôn, cầm theo điện thoại rất lâu không dùng đến. Nửa năm rời khỏi nhà Anh vẫn luôn tắt máy, giờ mở máy lên lập tức một loạt tin nhắn ào đến.