CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 184: Bị bầy cá mập vây quanh




Sau khi biết cá mập xung quanh đây không bình thường, nghĩ đến tình trạng của San San, Hạ Dụng đã phát ra tín hiệu cầu cứu, đương nhiên, anh ấy không gửi tín hiệu đạn, mà thông qua internet xin giúp đỡ, nơi đây đã là vùng biển quốc tế rồi, theo hành trình mấy ngày nay của bọn họ, muốn về, e là cần đến hai ngày mới về được, trong tình huống này, chỉ đành cầu cứu Tony thôi.

Dù sao đây đang ở nước Mỹ. Sau khi gửi tín hiệu cầu cứu, Hạ Dụng liền quan sát xung quanh du thuyền, từ khi San San phát hiện chúng đến nay đã ba giờ rồi, chúng cũng không hề rời đi, nhưng cũng không tập kích du thuyền, vốn anh ấy khởi động du thuyền, nhưng đám cá mập hổ này dường như bị vật gì đó thu hút, vẫn đi theo phía sau bọn họ.

“Hạ Dụng, chúng ta đi bao xa rồi? Cá mập đi rồi chứ?” San San trốn ở trong phòng, vẫn không dám lên đi, vừa rồi cô lại xem lại bộ phim điện ảnh về cá mập, càng xem trong lòng càng sợ.

“Không sao đây, cá mập ngửi được mùi máu tươi mới nổi điên, em đừng lo lắng, hơn nữa cũng không phải tất cả cá mập đều sẽ tấn công con người.” Hạ Dụng trấn an San San nói.

“Nhưng chúng giống y trong phim điện ảnh, anh xem...” Hai người đang nói thì thân thuyền đột nhiên lắc lư. “Hạ Dụng, sao thuyền lại lắc lư vậy?”

Thân thuyền lắc lư kịch liệt, khiến mặt mũi San San trắng bệch, suy nghĩ đầu tiên chính là cá mập đang tấn công du thuyền.

“Không sao đâu, San San, em nghỉ ngơi một lát trước đi, anh đi xem.” Hạ Dụng đứng dậy, nếu anh ấy không nghe lầm thì hình như bên ngoài là tiếng súng.

Trấn an được San San, Hạ Dụng nhanh chóng trở về phòng, cũng lấy súng ra, lên nòng đạn, nhanh chóng đi lên boong thuyền.

Thứ đập vào mắt anh đầu tiên là hơn mười chiếc thuyền lớn, hơn nữa trên thuyền có người đang nổ súng vể phía này,

Trong lòng anh ấy hơi hồi hộp một chút, chỗ này đáng lẽ phải rất an toàn, không có hải tặc gì gì đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hạ Dụng tìm một vị trí có thể ẩn mình, lúc này mới phát hiện, thì ra bọn họ đang nổ súng về phía cá mập, vụ lắc lư, chính là do cá mập va chạm vào du thuyền tạo ra.

“Mẹ kiếp!” Hạ Dụng liền chửi thề, cảm giác người trên thuyền đối diện cũng không có ý tốt, trang bị hỏa lực của bọn họ rất đầy đủ, nhìn có vẻ là nhằm vào bọn anh.

Thuyền lớn đối diện dường như đã phát hiện ra Hạ Dụng, nên bắt đầu kêu gọi đầu hàng: “Người trên thuyền nghe đây, cho các người hai con đường, một là ở lại trên du thuyền làm mồi cho cá mập, hai là ngoan ngoãn lên thuyền của chúng tôi.”

Hạ Dụng sợ San San phát hiện, vì vậy liền đi ra, đứng ở đầu thuyền hét về phía đối diện: “Các người là ai?”

“Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... Chúng tôi có thể cứu các người, đương nhiên, phải trả giá.” Tiếng tính toán của đối phương vọng lại từ mặt biển.

Mà lúc này, San San ở trong phòng hoảng sợ nhìn nước biển đang tràn vào từ lỗ hổng, khuôn mặt tái nhợt.

“Hạ Dụng, không xong rồi…” San San cầm lấy chăn, định đi chặn lỗ, nhưng tay chưa đưa tới thì đã thấy răng hàm sắc bén của cá mập cắn vào, cô sợ hãi liên tục lui về phía sau, không dám dừng lại, lật đật leo lên trên.

“Hạ Dụng, không xong rồi, du thuyền bị cá cắn vỡ, làm sao bây giờ…” San San lật đật chạy lên boong thuyền, thấy thuyền lớn ngày càng đến gần, sợ đến nỗi nói không ra lời.

“San San, sao em lại ra đây.” Hạ Dụng nghe thấy tiếng San San, chạy tới đỡ cô dậy.

“Thuyền bị cá mập cắn vỡ, có nước… có nước tràn vào, làm sao bây giờ?” San San ôm chặt lấy Hạ Dụng, cô rất sợ, sợ chết, càng sợ làm mồi cho cá mập.

Thuyền bị cắn vỡ rồi, hơn nữa cá mập còn đang liên tục đụng thuyền, Hạ Dụng và San San bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải lên thuyền lớn.

Người trên thuyền cũng không nhiều, chỉ có năm người, nhưng là bọn họ đều có súng, có điều Hạ Dụng chắc chắn, anh ấy có thể giải quyết mấy người này, chỉ là không thể vào lúc này, nhỡ bọn họ nổ súng, làm bị thương San San thì có hối hận cũng không kịp.

“Anh này, nên xưng hô như thế nào đây?” Sau khi lên thuyền, Hạ Dụng hỏi đám người kia, người này nhìn có vẻ là người phương đông, người không cao, khoảng chừng 1m65, hơn nữa vừa rồi hắn dùng tiếng Trung, cho nên Hạ Dụng kết luận, chắc cũng là người Trung Quốc.

“Làm gì, nhận người thân hả, bọn tôi cứu các người, tối thiểu, tiền cảm ơn không thể thiếu đâu nhé.” Người kia lẩm bẩm lấy thuốc, con mắt lại nhìn về San San.

“Đương nhiên, các người muốn bao nhiêu?” Hạ Dụng nhìn ba người đang đứng sát trước mặt, nhìn có vẻ chẳng phải loại người tốt lành gì, Hạ Dụng đoán vụ cá mập quá nửa là có liên quan đến họ, nhưng không biết bọn họ muốn vơ vét tài sản, hay muốn bắt cóc.

“Phải là số này.” Người đó cũng không khách khí, đưa ra một tay nói.

Hạ Dụng cười cười, cố ý nói: “Một trăm năm mươi triệu, được thôi, chờ sau khi chúng ta lên bờ, tôi lập tức lấy cho anh.”

“Một trăm năm mươi triệu, thằng nhãi này nghĩ chúng tao là ăn mày chắc, hứ, dù có tách chúng mày ra đi bán cũng không chỉ dừng ở con số một trăm năm mươi triệu đâu.” Người đàn ông hừ một tiếng, cười lạnh nói.

“Anh muốn bao nhiêu?” Nụ cười trên mặt Hạ Dụng chuyển lạnh, anh ấy càng cho rằng đây là âm mưu, nhưng anh ấy cũng không nhận ra bọn họ? Huống hồ, làm sao bọn họ biết anh ấy và San San ở đây.

“Năm triệu... đô la, tôi tin chút tiền ấy đối với tổng giám đốc Hạ mà nói không đáng là bao đâu nhỉ.” Người đó phả khói thuốc vào San San, cười ha ha.

“Anh biết tôi là ai ư?” Sắc mặt Hạ Dụng càng lạnh hơn, quả nhiên là có âm mưu.

“Tổng giám đốc Hạ danh tiếng lẫy lừng, tôi sao có thể không biết chứ, hơn nữa người bên cạnh này là, phó tổng giám đốc của hãng hàng không Shelf, tôi nghĩ đáng giá không ít tiền đâu nhỉ.” Người đàn ông cười bỉ ổi, đồng thường đưa bàn tay kẹp thuốc về phía San San.

San San lui về phía sau theo bản năng, Hạ Dụng liền đưa tay tóm lấy cổ tay người đàn ông.

“Anh nghe kỹ cho tôi, nếu muốn năm triệu đô la thì tránh xa bà xã tôi một chút.” Trong lòng Hạ Dụng đã đến giới hạn, những người này rõ ràng đến có chuẩn bị, chỉ cần lên bờ, anh ấy nhất định sẽ tra rõ, dám ra tay với Hạ Dụng anh.

“Hiện giờ tôi lại thay đổi ý định, tiền tôi muốn, người này thì... A! A... buông tay ra… buông ra…” Hạ Dụng nhìn khuôn mặt thô bỉ trước mắt, không khách khí tăng thêm chút lực, nếu hắn dám nói thêm một chữ nữa, Hạ Dụng tuyệt đối sẽ bóp gãy cánh tay hắn.

“Tổng giám đốc Hạ, chuyện gì cũng cứ từ từ…” Người bên cạnh lập tức tiến lên nói.

Hạ Dụng buông người đàn ông kia, sắc mặt âm trầm nói: “Từ giờ trở đi, nếu mày có chút ý đồ bất chính, lời nói hay động tác làm nhục nào thì năm triệu đô này đừng hòng lấy được một đồng.”

“Là ai kêu các người làm vậy?” Sau một hồi khiếp sợ San San cũng đã trở lại bình thường, nhìn du thuyền đang chìm ở bên ngoài, cô cũng nghĩ đến, cô và Hạ Dụng bị người ta mưu hại.

Nhưng không biết những người này rốt cuộc nhắm đến cô hay nhắm đến Hạ Dụng đây? Bọn họ ra biển, hẳn là không ai biết, sao những người này lại đuổi tới?

“Tổng giám đốc Hạ, cô Hứa, mọi người đi vào nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ liên lạc người tới đón hai người.” Người đàn ông khuyên can, cười rạng rỡ nói.

“Tốt nhất các người đừng có ý đồ gì xấu.” Hạ Dụng dắt tay San San, lạnh lùng cảnh cáo.

Hạ Dụng và San San được dẫn tới khoang đáy, nơi đây tràn ngập mùi cá khiến người ta khó thở, xem ra đây cũng là một con thuyền đánh cá, ngay cả một cái đèn cũng không có, mọi thứ đều không nhìn thấy.

Cũng may, mấy người kia không lấy điện thoại của bọn họ, lúc này mở điện thoại lên nhìn đáy thuyền, ngoại trừ mùi cá nồng nặc, bên trong thật ra rất rộng rãi, nhưng điện thoại không có tín hiệu.

“Bà xã, không sao đâu, những người đó chỉ muốn tiền, đợi nhận được tiền rồi, chúng ta đương nhiên có thể trở về rồi.” Hạ Dụng thấy sắc mặt San San có chút tái nhợt, nắm chặt tay cô nói.

“Hạ Dụng, anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Chúng ta ra ngoài mới chỉ có vài ngày, sao lại bị cướp biển để mắt tới chứ?” Có ánh sáng, sắc mặt San San dần dần tốt hơn, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo sợ, nhưng có Hạ Dụng ở đây, cô không còn lo lắng.

“San San, ý của em là?” Hạ Dụng nhìn San San, trong lòng cũng nghi hoặc rất nhiều, nhưng đây là nước Mỹ, mà anh ấy rất ít đến đây, nếu quả thật có người để mắt tới, sao có thể đến bây giờ mới ra tay chứ?

Nhưng nếu nói những người này không phải nhắm vào anh ấy, vậy sao có thể gọi được tên của anh ấy chứ?

“Bọn họ nhìn không hề giống cướp biển, hơn nữa cướp biển không có lý do ra tay với chúng ta, chúng ta không hề có tàu hàng, bọn họ còn nói được ra tên anh, anh không cảm thấy tất cả những điều này đều có gì đó không đúng sao?” Hạ Dụng nhìn San San, trong lòng cô có cảm vô cùng bất an.

“Bọn họ không phải là cướp biển, đầu tiên về số người không đúng, hơn nữa, đây là một con thuyền đánh cá, nhìn có vẻ, bọn họ có lẽ đi theo chúng ta đến đây.” Hạ Dụng gật đầu, lúc này, việc bọn họ nên nghĩ không phải là đám người kia đến bằng cách nào, mà là đến vì mục đích gì, không thể ngồi đây chờ cứu viện được.

“Trong nước anh có đắc tội với ai không?” San San hỏi lần nữa.

“Chắc là không đâu, San San, trước hết chúng ta không phải bàn về những thứ này, em hãy nghe anh nói...” Hạ Dụng khẽ nói bên tai San San, vừa rồi anh ấy nhìn xuống, người trên thuyền chắc chỉ có năm người, cho nên, bọn họ có cơ hội chuyển bại thành thắng.

“Như vậy cũng được sao?” San San có chút lo lắng, bên ngoài ít nhất cũng có bốn năm người đó, một mình Hạ Dụng có thể đối phó được không?

“Yên tâm đi, nếu bọn họ muốn tiền, cũng sẽ không lấy mạng của chúng ta, cho nên, chắc chắn sẽ không có vấn đề đâu.” Hạ Dụng nắm tay San San, chỉ cần có thể khống chế được mấy người kia, là có thể dễ dàng chuyển bại thành thắng.

“Được, tôi nghe lời anh.” San San gật đầu, ôm chặt Hạ Dụng, dù đối phương là ai? Có mục đích gì, cô không sợ, bởi vì có Hạ Dụng ở bên cô rồi.

Hai người cũng không biết đã ở trong bóng đêm bao lâu, nghe được tiếng động, Hạ Dụng nhẹ lay San San, ý bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.

Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào, Hạ Dụng đã chuẩn bị thế sẵn, nhưng không ngờ có bốn người xuống, liền từ bỏ kế hoạch ban nãy.

Vốn cho tưởng là mang đổ ăn cũng chỉ có một người, không ngờ lập tức tới bốn người, cứ như vậy, rất dễ được cái này mất cái khác, tuy anh ấy nắm chắc có thể khống chế bốn người, nhưng nhỡ làm bị thương San San thì làm sao đây? Chính vì sự lo lắng này mới khiến anh từ bỏ cơ hội tốt đến vậy.

“Anh Hạ, thật ngại quá, khiến hai người sợ hãi rồi, bây giờ mời hai người lên trên nghỉ ngơi một lát, chỉ cần chúng tôi nhận được tiền, cam đoan chúng tôi sẽ không làm hại mảy may đến hai người.” Người nói chuyện vẫn là người lúc trước.

“Xem ra các người hiểu rất rõ chúng tôi nhỉ.” Hạ Dụng trêu chọc, nghe ý của bọn họ, có vẻ như đã nâng cấp từ vơ vét tài sản thành bắt cóc, chắc chắn đã liên lạc với người nhà họ rồi.