“Tony, cậu có thích ai chưa?” Hạ Dụng thẳng thắn hỏi.
“Tạm thời thì chưa có, anh Hạ và San San quả nhiên là tình cũ chưa dứt sao?” Tony xảo quyệt cười, thực ra cậu ta và San San không hề có tình cảm nam nữ, tất nhiên điều này San San cũng hiểu rõ. Có điều nguyện vọng của cha mẹ thì không được làm trái lại, cũng chính vì vậy nên mới có cái “hôn ước ở tuổi 35” đó.
“Ban đầu chúng tôi vì bất đắc dĩ nên mới rời xa nhau, Carlyle này, cậu có chắc là muốn nhận tôi làm thầy không?” Hạ Dụng quyết định “thu phục” tên Tony này trước. cho dù cậu ta không có tình cảm với San San thì cũng không thể để cậu ta đội trên đầu vầng sáng là chồng sắp cưới của San San được, như vậy thì anh sẽ ghen tỵ chết mất.
“Nếu bản lĩnh anh Hạ hết sức phi thường thì đương nhiên tôi muốn nhận làm thầy rồi.” Tony nhìn Hạ Dụng rồi nói.
Thầy không phải tùy tiện nhận là được, nếu như thực sự làm thầy rồi, ít nhất cũng phải xuất được một số chiêu võ thuật xuất sắc rồi.
“Ý cậu là muốn so tài với tôi sao?” Hạ Dụng hoàn toàn không ngần ngại, anh biết võ thuật Trung Quốc, hơn nữa anh đã được thầy Chính Nhi Bát Kinh dạy Bát quái chưởng.
“So tài thì khỏi cần rồi, thầy có ngại đánh một màn võ thuật không?” Tony xua tay lia lịa, cậu ta không dại đến mức tự dấn thân vào nguy hiểm.
“Vậy cậu nhìn rõ đây, nhất định không được chớp mắt, nhưng tôi nói trước nếu cậu xác định muốn nhận tôi làm thầy thì hôn ước giữa cậu và San San không có hiệu lực nữa.” Hạ Dụng nói vô cùng nghiêm túc.
Vì San San, anh ấy không đếm xỉa gì mà nhận cậu học trò này.
“Đương nhiên rồi.” Tony cũng sảng khoái đáp.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tony, Hạ Dụng đẩy bàn ở giữa và ghế sofa ra, chuẩn bị biểu diễn một màn võ thuật ngay trong phòng. “Bát quái chưởng” còn được gọi là “Bát quái liên hoàn chưởng”, là một loại võ thuật lấy biến hóa chưởng pháp và di chuyển chạy bộ làm chính, cũng là một trong ba gia quyền lớn của Trung Quốc.
Chiêu Bát quái chưởng mà Hạ Dụng đánh là “Hành vân lưu thủy”, Tony ở phía bên nhìn không chớp mắt, Hạ Dụng chưa đánh hết chiêu chưởng pháp mà Tony đã vỗ tay không ngớt.
Hạ Dụng vừa đánh vừa nói, “Chiêu Bát quái chưởng này còn được gọi là “Bát Quái du long chưởng”, nó chú trọng: thân hình tựa như rồng đang giao du, thắt lưng giống như cái trục thẳng đứng, thân pháp coi trọng vặn, xoay, chuyển, lật tròn vòng không ngắc ngứ,cơ thể thuận theo từng bước chuyển động, các chưởng biến hóa theo cơ thể, bước chân chuyển động theo các chưởng, lên xuống nhịp nhàng. Toàn thân vận động mà như không vận động, di chuyển uyển chuyển như nước chảy mây trôi, chuyển động lên xuống kiêu ngạo tựa như rồng....”
“Thầy lợi hại quá!” Tony tiến lên phía trước, phấn khích nói.
“Thế nào? Có thể làm thầy được không?” Hạ Dụng có chút đắc chí, trước kia anh ấy cũng không phải là dạng vừa đâu.
“Được, có thể quá đi chứ, xin thầy nhận một lạy của đứa học trò này.” Tony nói rồi liền quỳ gối xuống hành lễ khiến cho Hạ Dụng bật cười lớn.
“Ha ha, Tony, Bát quái chưởng này chú trọng: di chuyển như gió, bước đi như rồng, nếu như cậu đã nhận tôi làm thầy vậy thì tôi sẽ dậy cậu một chiêu tổng thể bí quyết trước, cậu nghe cho rõ đây: Bát quái chưởng, trước tiên là bước đi, thu chân lại rồi mở rộng ra, bước ra rồi khép chân, di chuyển thực hư rõ ràng.
Di chuyển như gió, đứng chắc như đinh, ngực hóp lại rồi lại mở ra, các bộ pháp chuyển đổi rõ ràng. Thẳng lưng, sẵn tâm thế chiến đấu, mắt nhìn các động tác xung quanh. Bước đi như rồng, dáng ngồi như hổ, chuyển động như dòng chảy sông lớn, yên tĩnh như núi đồi. Tay di chuyển theo đường âm dương, lỏng vai xuôi khuỷu. Bao gồm lục hợp (trên dưới và bốn phương), không nên tản loạn, thả lỏng toàn thân. Hóp ngực sải bước, cẩn thận uốn lượn, di chuyển tiến lùi ở phần hông. Chân đánh bảy, tay đánh ba, động tác chỉnh tề đánh lên không được rề rà. Mở rộng háng, gập vai, dồn thân áp vào vùng đầu gối.Cao nhưng không chặn, thấp nhưng không ngăn, trước tiên thuận theo chiều tiếp cận. Nắm được bí quyết tuyệt diệu trong tay, không thuần thục kỹ thuật quả là uổng phí.”
Tony rất nghiêm túc nhẩm theo, không ngờ mới đọc nhẩm theo Hạ Dụng vài lần mà cậu ta đã thuộc lòng rồi.
“Thưa thầy, vậy thì bắt đầu từ mai em theo thầy học võ thuật được chứ?” Tony nóng nòng hỏi.
“Cái này không thể vội vã được, tôi sẽ dạy cho cậu một chút về thân hình và bộ pháp trước, cậu về nhà luyện tập. Đợi cậu thành thạo rồi tôi lại dạy cho cậu chưởng pháp, có điều chuyện của thầy và “vợ thầy” cậu còn phải giúp đỡ nhiều mới được.” Lúc này Hạ Dụng trưng ra dáng vẻ của người thầy rồi nói.
“Mệnh lệnh của thầy, trò tuyệt đối tuân theo.” Tony hớn hở đáp.
“Tony, hai ngày nữa là Valentine rồi, cậu vốn định tính như thế nào?” Hạ Dụng ngồi xuống, hai thầy trò gọi rượu vừa uống vừa trò chuyện.
“Thầy cứ yên tâm đi ạ, đến hôm Valentine em sẽ tuyệt đối không tranh giành San San với thầy đâu, em có việc khác rồi.” Vừa nghe vậy Tony lập tức hiểu ra, cậu ta phóng khoáng nói.
“Tony, tuy là tôi nhận cậu làm học trò nhưng xã hội bây giờ khác rồi, cậu cũng không cần thiết cả ngày cứ gọi “thầy” nữa đâu, cứ trực tiếp gọi Steve - tên tiếng Anh của tôi là được. Tạm thời cậu đừng nói cho San San biết chuyện cậu nhận tôi làm thầy nhé.” Hạ Dụng thấy Tony lúc nào cũng mở miệng là gọi “thầy” nên nhắc nhở cậu ta.
Không hẳn là anh cảm thấy không quen mà chỉ là để tránh đến lúc San San biết được sự thật lại trốn tránh anh.
“Được thôi, Steve, Valentine này có cần em hẹn San San đến giúp không?” Tony rất biết điều, cậu ta lập tức cười vui vẻ đáp.
“Ừm, đương nhiên là có rồi, nhưng Tony này, cậu hẹn hò Valentine cùng phụ nữ thì thường tặng những quà gì?” Hạ Dụng có chút ngại ngùng hỏi.
“Phụ nữ thông thường thì đương nhiên là tặng hoa và ngọc ngà trang sức rồi, quần áo hàng hiệu hay túi xách gì đấy cũng không thể thiếu được. Nếu như khá hợp nhau và có tình cảm với nhau thì Valentine có thể lên du thuyền, hẹn hò lãng mạn trên biển, sau đó....” Tony hào phóng truyền lại bí quyết tán gái của bản thân cậu ta.
“Hẹn hò trên biển---” Hạ Dụng nhắc lại lời nói của Tony, trong đầu cũng bắt đầu vẽ ra cảnh tượng màn đêm chỉ có anh và San San, trên biển chỉ có hai người họ, rồi anh tỏ tình với cô trên du thuyền, thưởng thức bữa tiệc tối bên ánh nến, sau đó lại.... Hì hì, quả nhiên là thánh tán gái có kinh nghiệm, tốt quá rồi, cứ làm theo lời Tony nói vậy.
“Nếu như thầy quyết như vậy thì việc còn lại cứ để em sắp xếp là được rồi, có điều thầy đã có bằng lái chưa?” Tony đột niên hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, chỉ cần cậu sắp xếp du thuyền, sau đó hẹn San San đến giúp tôi là OK rồi, còn những việc khác như đồ ăn, rượu, hoa tươi tôi tự chuẩn bị.” Hạ Dụng tràn đầy tự tin nói.
“Chuẩn bị thì không thành vấn đề, có điều--- thật lòng mà nói, tuy San San ở trong gia đình Carlyle mười năm rồi nhưng em và cô ấy chưa hề hẹn hò chính thức bao giờ, thường thì cô ấy hay viện cớ với em, các ngày lễ như Valentine thường thì bọn em “đường ai người ấy đi”. Em cũng không dám chắc chắn là có hẹn cô ấy đến được không nữa.” Tony sợ cậu ta không hẹn người đẹp đến được nên thành thật nói.
“Cậu không có cách nào hẹn San San đến sao?” Hạ Dụng nghe vậy cau mày, chẳng cần phải nói, nếu như anh tự đi mời thì San San chắc chắn sẽ không đồng ý rồi. Thế nhưng ngoài Tony ra thì còn có ai có thể hẹn San San đến được đây?
“Thầy cũng không cần lo lắng quá đâu, em sẽ cố hết sức xem sao. Tuy là lần đầu tiên nhưng em tin là San San sẽ không từ chối đâu.” Thấy vẻ mặt ủ rũ của Hạ Dụng, Tony an ủi nói.
“Không biết là Khanh Khanh và A Khiết mời thì San San có đồng ý không?” Hạ Dụng đang suy nghĩ xem dùng cách gì để hẹn được San San, cho dù là lừa thì cũng phải lừa được cô ấy lên du thuyền mới được.
“Thầy không cần phải lo lắng, nếu không được thật thì nhờ mẹ em hẹn giúp cho vậy.” Tony đột nhiên tràn đầy tự tin nói.
“Như vậy thì cũng được, chỉ là...Tony hay là thế này đi, mai tôi hẹn San San trước, nếu không được thì cậu thử hẹn lại xem sao. Nếu cô ấy cũng từ chối thì hãng nhờ mẹ cậu hẹn giúp.” Hạ Dụng vẫn quyết định tự anh thử hẹn trước xem sao, đây là tình cảm, là tương lai của cá nhân anh, tất nhiên bản thân anh phải nỗ lực, tự chủ động đi mời mới có ý nghĩa.
Chưa từng theo đuổi phụ nữ bao giờ, về mảng này Hạ Dụng có chút lơ ngơ, sáng sớm ấy anh mua một bó hoa hồng chờ sẵn bên ngoài công ty hàng không SEG. Tất nhiên chuyện này anh ấy và Tony đã bàn sẵn với nhau rồi, hôm nay Tony đưa San San đi làm, như vậy thì Hạ Dụng mới có thể tấn công mà San San lại không thể trốn tránh được.
Từ xa xa Tony đãn trông thấy Hạ Dụng đứng bên đường, thế là cậu ta cố tình nói với San San: “San San, anh còn chút việc nên đưa em tới đây thôi nhé.”
“Vâng, cảm ơn anh, Tony!” San San giơ tay biểu thị đồng ý, ban nãy ngồi trên xe cô hoàn toàn không để ý đến bên ngoài.
Thấy San San xuống xe, Hạ Dụng không vội vã tiến đến ngay mà chờ Tony lái xe đi khỏi rồi anh mới sải bước tiến về phía San San.
“Em yêu à, em xinh đẹp lắm.” Một bó hoa hồng đỏ tươi mơn mởn đập vào trước mắt San San, ngay sau đó là âm thanh sến súa quen thuộc, rồi đến khuôn mặt vô cùng khôi ngô tuấn tú của người phương Đông.
“Hạ Dụng, anh có nhàm chán quá không mà mới sáng sớm đã hù dọa tôi rồi?” San San trong lòng tuy vui sướng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.
“Em yêu à, trưa nay ăn trưa cùng anh được không?” Hạ Dụng dịu dàng hỏi.
“Không rảnh.”
“Bảo bối à, vậy chiều em tan làm anh sẽ đến đón em!” Câu hỏi đầu tiên Hạ Dụng cũng đã đoán trước được là San San sẽ không đồng ý, cho nên câu thứ hai anh trực tiếp dùng giọng điệu có chút bá đạo nói.
“Hạ Dụng, anh đến Mỹ làm gì vậy? Lẽ nào không cần đi làm sao?” San San nhận lấy hoa hồng.
Bất kể nói như nào đi chăng nữa thì đây là lần đầu tiên Hạ Dụng tặng hoa cô, cho dù bị người ta nói này nói kia thì cô cũng nhận lấy.
Bây giờ cô ấy là người phụ nữ 27 tuổi chín chắn rồi, không còn là cô gái 17 tuổi ngây ngô nên cô cũng chẳng cần thiết phải giả bộ ngượng ngùng, e thẹn nữa.
“Bảo bối à, mục đích anh đến đây lần này là để tìm vợ, hơn nữa hiện tại anh đang làm như vậy, bảo bối, đây là đồ ăn sáng của em này.” Nói rồi tay kia của Hạ Dụng dúi đồ ăn sáng anh mua cho cô, đây là đồ ăn anh mua ở nhà hàng Trung Quốc, cháo cá vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa ngon, tất nhiên ngoài ra vẫn còn một suất trứng gà và một cốc sữa đậu nành.
“Tôi nói rồi, tôi đã có chồng sắp cưới rồi, hà cớ gì anh cứ phải gây thêm phiền phức cho chúng tôi chứ.” San San ngửi bó hoa hồng trong tay, mùi thơm này có vẻ hơi nồng thế nhưng tâm trạng lại vô cùng dễ chịu, lát nữa kêu thư ký đem lọ hoa tới để cắm vào chắc là sẽ rất đẹp đây.
“Đính hôn chứ không phải là kết hôn, huống hồ kể cả kết hôn rồi vẫn vậy, vẫn có thể ly hôn, cho nên, San San em yêu à, bất luận như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không từ bỏ em đâu, em nên đồng ý để anh theo đuổi em đi!” Hạ Dụng dường như nói ra những lời thề hẹn ước.
“Được rồi, 6 giờ chiều nay đến đón tôi.” San San cười nhận lấy đồ ăn sáng rồi nói.
Cô đã lựa chọn theo tiếng gọi của con tim, cho dù đến cuối cùng có thể ở bên nhau hay không thì ít nhất là cứ chấp nhận quá trình được theo đuổi này đi đã. Cô ấy là phụ nữ, hơn nữa lại là mỹ nhân thì nên có quyền được theo đuổi.
“OK, 6 giờ, không gặp không về.” Hạ Dụng vui sướng đồng ý, chỉ lên môi nói: “Vậy thì có nên hôn một cái chào buổi sáng không nhỉ?”
Thực ra anh ấy vẫn còn quá ngây ngô, thông thường vào thời điểm này, trong tình huống này, đàn ông sẽ hôn lén chứ không ngây ngô như anh, còn chỉ tay vào môi mình chờ người đẹp hôn mình nữa chứ!
“Anh Hạ, yêu cầu của anh nhiều quá đấy, bây giờ tôi phải đi làm rồi, mời anh lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi.” San San quét mắt lên khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng của anh, đáng tiếc là hai tay cô lúc này đang bận cầm đồ, nếu không thì cô sẽ tặng anh một nụ hôn gió. Bây giờ chỉ có chân cô là rảnh rỗi vì thế cô rất “lịch sự” hung hăng “hôn” lên mu bàn chân của Hạ Dụng một cái.