CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 168




Không đợi cô gái xinh đẹp đó kêu lên, Hạ Dụng đã kéo cô ấy vào lòng, anh ấy cúi đầu xuống, áp lên đôi môi đỏ tươi ở đối diện một cách chuẩn xác.

Đúng vậy, cảm giác này giống hệt với mười năm trước, mùi vị này giống hệ với mười năm trước, tươi mát, quen thuộc đến thế.

Sự mong mỏi bấy lâu nay khiến anh ấy không nỡ buông ra, ngược lại còn hôn sâu hơn nữa, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của cô gái xinh đẹp đó ra, nhưng còn chưa vào sâu bên trong, mặt anh ấy đã thấy đau rát.

“Bốp” – “Hạ Dụng, anh có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?” Một cái bạt tai mạnh mẽ, nhưng lại không khiến Hạ Dụng tức giận, anh ấy bị đánh mà còn cười nữa.

“San San, em không hiểu anh nói gì mà? Em không quen anh mà?” Một tay Hạ Dụng sờ mặt, một tay giữ lấy cánh tay của San San, cô ấy không chối cãi được nữa rồi.

Trước đó chỉ nói tiếng Anh, nói là không hiểu tiếng Trung, bây giờ lại thét lên bằng tiếng Trung, hơn nữa còn gọi ra tên anh ấy, chối cãi làm sao được.

“Buông tôi ra…” Khuôn mặt của Hứa San San hết đỏ lại trắng, cô ấy vẫn chưa quên, vẫn nhận ra anh ấy, nhưng như thế thì sao? Mười năm, cô ấy đã không còn là Hứa San San của mười năm trước nữa, cô gái khờ dại yêu Hạ Dụng tới mức bất chấp tất cả đã xuống địa ngục rồi, bây giờ cô ấy là phó giám đốc của hãng hàng không SEG - Lisa, không còn là Hứa San San liều mình vì yêu nữa.

“Lisa, hai người biết nhau à?” Katie ở đối diện đã đứng lên chuẩn bị đi thanh toán, cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó, cho tới khi thấy sắc mặt của Hứa San San thay đổi mới nói đầy kinh ngạc.

“Đã từng, Katie, cô đi thanh toán đi.” Vẻ tức giận hiện lên mặt Hứa San San, cô ấy là phó giám đốc của SEG, tuyệt đối không thể để lại hình tượng không tốt ở bên ngoài, vì vậy cô ấy ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó lạnh lùng nói với Hạ Dụng: “Hạ Dụng, hãy tự trọng một chút, đây là nước Mỹ, không phải Trung Quốc.”

“San San, anh tới đây là để tìm em, chúng ta nói chuyện riêng một lát được không?” Mặc dù không có người vây xung quanh, nhưng Hạ Dụng cũng không muốn giãi bày sự nhung nhớ của mình với Hứa San San trước mặt mọi người.

Cũng may đây là nước Mỹ, nếu như ở trong nước, chỉ sợ người ta đã bủa vây tới để xem, e rằng còn có cả người giễu cợt, nhưng lúc này quán cà phê vẫn rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có người nhìn sang, không ảnh hưởng gì lớn lao cả.

“Hạ Dụng, chúng ta đã kết thúc từ mười năm trước rồi, không có gì để nói cả. Anh bỏ tay ra đi,nếu không tôi sẽ gọi cho cảnh sát.” Vẻ mặt của Hứa San San vẫn rất lạnh lùng.

“Anh bỏ tay ra, nhưng em phải hứa với anh là không được biến mất nữa.” Hạ Dụng nói cẩn trọng, anh ấy rất sợ đột nhiên cô ấy lại biến mất. Một San San lạnh lùng thế này quả thực là rất xa lạ, nhưng cho dù thế nào thì đều là San San của anh ấy.

“Vì sao tôi phải hứa với anh.” Hứa San San vẫn giằng co với Hạ Dụng.

“Hạ Diệp, vì con trai của chúng ta, San San, anh cảm thấy chúng ta nên nói chuyện cho ra đầu ra đuôi.” Hạ Dụng biết nếu như không có đủ lí do, San San ở trước mắt anh bây giờ sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy.

“Nếu anh cảm thấy đó là con trai của anh thì anh có thể dẫn nó đi.” Nói tới đây, Hứa San San nở một nụ cười vui vẻ. Cô ấy có thể khẳng định, chắc chắn con trai mình sẽ không vứt bỏ người mẹ này, quan trọng nhất là con trai cô ấy đã lớn rồi, không phải là một đứa bé còn cần bố mẹ. Thằng bé rất độc lập, hơn nữa rất nghe lời, sẽ không bị người ngoài “lừa” đi một cách dễ dàng.

“San San, em biết ý anh không phải như vậy mà, nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta tới nơi anh ở rồi nói có được không?” Hạ Dụng nhìn xung quanh, ngày càng có nhiều người vào quán cà phê, bọn họ cứ đứng thế này thì rất mất mặt.

“Lisa, đã trả tiền rồi, có phải chúng ta…” Cô trợ lí của Hứa San San nhìn Hạ Dụng nói lắp bắp.

“Katy, cô về trước đi, tối nay tôi sẽ liên lạc với cô.” Hứa San San hiểu tính của Hạ Dụng, nếu không đồng ý với anh ấy, anh ấy sẽ không chịu từ bỏ, cho dù có gọi cảnh sát tới thì cũng thế cả, bởi vì anh ấy là Hạ Dụng.

“Bây giờ có thể bỏ tay ra chưa?” Nhìn cô trợ lí rời khỏi đây, Hứa San San nói với vẻ tức giận.

“San San, chờ anh với.” Hạ Dụng buông tay San San ra, anh ấy rút mấy tờ tiền ở trong ví ra đặt lên bàn, rồi đi theo đằng sau Hứa San San rời khỏi đó.

Hạ Dụng bước nhanh đuổi theo Hứa San San, hơn nữa còn ôm lấy eo cô ấy, thế là bị Hứa San San tặng cho một cặp mắt trợn trắng.

“Anh Hạ, mong anh hãy tự trọng một chút.”

“San San, mười năm có thể thay đổi một con người, nhưng lại không thể thay đổi được tình cảm. Em vẫn là người duy nhất trong lòng anh, đừng đuổi anh đi vội vàng như thế, được không?” Hạ Dụng lấy lùi để tiến, nắm lấy tay của Hứa San San.

Hứa San San vẫn giãy giụa, nhưng rồi thấy không thể nào thoát khỏi mới đành chấp nhận.

“Mười năm có thể thay đổi mọi thứ! Hạ Dụng, anh đừng có kỳ vọng quá nhiều, mặc dù tôi sinh con ra, thế nhưng đó không phải là vì tình cảm dành cho anh, mà bởi vì với sức khỏe của tôi thì không thể nạo thai được.” Câu nói này của San San khiến Hạ Dụng rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.

Trước đó Khanh Khanh còn nói nếu một người con gái không yêu một người đàn ông thì sẽ chẳng thể nào sinh con cho người đàn ông đó được, thế nhưng bây giờ, Hứa San San lại vô tình gạt bỏ những lời này.

Không phải vì yêu mà cô ấy sinh Hạ Diệp ra, mà bởi vì vấn đề sức khỏe nên không thể không sinh. Không… Không phải thế đâu!

Lúc này, đầu óc Hạ Dụng đang nổ đùng đoàng, như có vô số bom đạn đang ném về phía anh ấy, muốn khiến anh ấy phải nổ tan xác, giờ mà anh ấy có thể tỉnh táo hơn chút thì đã không tin vào câu nói này.

Nếu chỉ vì bất đắc dĩ mới sinh, vậy thì đứa trẻ sẽ không mang họ Hạ, nếu thật là vì bất đắc dĩ mới sinh, phản ứng của cô ấy sẽ không kịch liệt như thế. Thế nhưng câu nói đó đã làm Hạ Dụng tổn thương, đầu óc đã không hoạt động như bình thường nữa.

“Em cũng nói với con như vậy sao?” Trong lòng Hạ Dụng bỗng dâng lên một ngọn lửa không tên.

“Anh cảm thấy có cần thiết phải như vậy không, dù thế nào thì nó cũng là con trai tôi. Hạ Dụng, tôi không hiểu vì sao anh lại tới New York.” Bàn tay bị Hạ Dụng nắm của Hứa San San đã chảy mồ hôi, cuộc sống hiện tại của của cô ấy rất tốt, cô ấy không muốn Hạ Dụng xáo trộn nó.

Cô ấy có sự nghiệp, có một cậu con trai ngoan ngoãn, như vậy là tốt lắm rồi, cô ấy đã thấy thỏa mãn. Còn về tình yêu, chỉ toàn là dối lừa mà thôi, cô ấy sẽ không tin tưởng nó nữa.

“Anh không tin, em vẫn là San San của anh, anh không tin em lại thay đổi.” Hạ Dụng xoay người lại, anh ấy nói to với Hứa San San, cô vẫn đang cố tỏ ra lạnh lùng.

“Anh không tin thì cũng là chuyện của anh, tôi và anh đã chấm dứt rồi, Hạ Dụng, anh bỏ tay ra, tôi phải về làm việc.” Thấy vẻ mặt cuồng loạn của Hạ Dụng, Hứa San San thấy hơi lo lắng. Cô ấy vừa sợ Hạ Dụng phát điên, vừa sợ sự nóng cháy của anh.

Trong mười năm này cô ấy chưa từng về nước, chưa từng xuất hiện trên bất cứ tờ báo nào chính là vì tránh né Hạ Dụng. Hứa San San muốn mình sống một cách ẩn dật. Không phải cô ấy không muốn trở về, không phải cô ấy không nhớ anh, chỉ là không thể mà thôi.

Mười năm trước cô ấy đã từng nếm trải sự ích kỷ của người nhà họ Hạ, cô ấy không có tư cách kết hôn với Hạ Dụng, cô ấy không dám trở về. Mọi đau đớn, hận thù của mười năm trước luôn hừng hực trong tái tim, vậy nên cô ấy cố gắng, cô ấy phấn đấu, chỉ vì có thể có một thân phận xứng với Hạ Dụng.

Mười năm trước may mắn làm sao, sau khi rơi vào biển, cô ấy không chết đi mà được bố nuôi cứu sống. Trong mười năm này, cũng nhờ bọn họ nên cô ấy mới có thể sống tới ngày hôm nay, nhờ có cả nhà bố nuôi nên cô ấy mới bình an sinh con ra.

“San San, em… đã kết hôn chưa?” Hạ Dụng nhìn chăm chú vào San San, nhớ lại những gì mà con trai nói, cứ cảm thấy sai sai thế nào đó.

“Tôi kết hôn chưa liên quan gì tới anh? Hạ Dụng, dù chúng ta có một đứa con, nhưng tôi nhớ là mười năm trước tôi vẫn chưa lấy anh.” Khuôn mặt của Hứa San San hơi giật giật, nếu biết Hạ Dụng xuất hiện vào lúc này, chắc chắn cô ấy sẽ kết hôn đại với một người đàn ông. Nếu kết hôn mà ngăn cản được sự bá đạo, nhiệt tình của Hạ Dụng thì chắc chắn cô ấy sẽ cố gắng kết hôn sớm nhất có thể.

“Em…”

Hạ Dụng vừa mở miệng liền bị Hứa San San mỉa mai một lần nữa: “Hạ Dụng, anh đừng có tưởng bở, đừng nghĩ rằng tôi đang đợi anh, tôi chỉ quá bận nên không có thời gian kết hôn thôi.”

“Em vẫn chưa kết hôn?” Mới đầu Hạ Dụng rất kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười thật tươi. Anh ấy bước lên, đưa tay ôm Hứa San San vào lòng.

“Anh biết ngay mà, biết ngay là thằng nhãi đó lừa anh, anh biết ngay là em vẫn đang đợi anh. San San, chúng ta kết hôn đi, đi kết hôn ngay bây giờ…” Hạ Dụng vô cùng mừng rỡ, thậm chí bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Buông tôi ra, Hạ Dụng, anh đừng có tưởng bở, không phải như thế, anh buông tôi ra…” Hứa San San vừa nói vừa nhấc đầu gối lên, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Hạ Dụng.

Hạ Dụng không hề đề phòng, trong trí nhớ của anh ấy, San San của anh rất dịu dàng và ngoan ngoãn. Có nằm mơ anh ấy cũng không ngờ sẽ có một ngày San San ra tay, à không, ra chân với mình, hơn nữa còn nhắm ngay vào điểm chí mạng nữa chứ.

“A… San San… đừng đi…” Hạ Dụng đau đớn ôm lấy chỗ đó, Hứa San San nhân cơ hội thoát khỏi anh ấy.

Mặc dù Hạ Dụng muốn nhịn đau để đuổi theo, nhưng người chưa từng trải thì sẽ không biết “đau trứng” là một nỗi đau như thế nào. Thấy San San sắp rời khỏi tầm mắt của mình, Hạ Dụng muốn phát điên, đang lo lắng vì không đuổi theo được thì lại thấy Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh bước ra từ một cửa hàng gần đó, anh ấy vội vàng hô lên: “Duy Khiết, ngăn San San lại giúp tôi…”

Nghe thấy tiếng kêu của Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết nhìn sang theo bản năng. Mà Hứa San San nghe thấy tiếng hô của Hạ Dụng thì hơi sửng sốt, nhấc chân lên bỏ chạy theo phản xạ, thành ra lại nhắc nhở Lăng Duy Khiết. Anh buông Khanh Khanh ra rồi đuổi theo, Hứa San San còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị anh túm lấy.

Hết cách rồi, bước chân của đàn ông thì lớn, hơn nữa Hứa San San còn đi giày cao gót, cũng chẳng thể nào chạy nổi.

“Hạ Dụng, anh làm sao vậy?” Thấy ông xã đuổi theo rồi, Khanh Khanh ngồi xuống, thấy Hạ Dụng vừa che chỗ đó vừa bước khập khiễng, cô lại gần đỡ lấy anh ấy.

“Không có gì, chúng ta về khách sạn trước đi.” Hạ Dụng dùng ống tay áo lau mồ hôi rồi bước tới cạnh Hứa San San.

“Hạ Dụng, cô ấy là ai?” Lăng Duy Khiết nhìn Hứa San San rồi lại nhìn sang Hạ Dụng, không hiểu gì cho lắm.

Lúc đầu anh tưởng là trộm, nhưng nhìn người phụ nữ này ăn mặc toàn là hàng hiệu, trông cũng không giống trộm. Rốt cuộc thì là ai chứ?

“San San, cô ấy là San San, chúng ta về khách sạn rồi nói.” Lúc này Hạ Dụng đã đỡ đau hơn chút, anh ấy giải thích với Lăng Duy Khiết.

“Mẹ của Hạ Diệp? Chẳng phải cô ấy đang đi hưởng tuần trăng mật sao?” Lăng Duy Khiết kinh ngạc nhìn Hứa San San, cảm thấy rất bất ngờ.

“San San vẫn chưa kết hôn, thằng nhãi kia cố tình đó.” Hạ Dụng nói bực tức, thật sự không biết số mình với Lăng Duy Khiết là thế nào nữa, gặp được thằng con chỉ biết hố nhau, lừa cái gì thì lứa chứ, ai lại lấy hôn nhân của mẹ ra để lừa ông bố bi thảm này như vậy.