“Vợ à, theo những gì em nói thì sáu năm trước em đã yêu anh rồi hả?” Lăng Duy Khiết nghe thấy vậy liền cười rất đáng ăn đòn.
“Không thì anh tưởng thế nào.” Khanh Khanh trợn mắt nhìn Lăng Duy Khiết, dù sao bây giờ nói ra cũng không mất mặt, lần này chủ yếu là phải giúp Hạ Dụng.
“Nhưng đã mười năm rồi, sao cô ấy không tìm tôi chứ?” Có vẻ như Hạ Dụng đang băn khoăn rất nhiều điều, không giống Hạ Dụng thường ngày chút nào.
“Vậy tại sao trong mười năm này anh không đi tìm cô ấy?” Khanh Khanh ngồi gần lại hỏi, thật ra cô cũng chỉ nói ra dựa theo tình cảm của mình và Lăng Duy Khiết thôi.
“Tôi tưởng rằng… tôi tưởng rằng cô ấy đã chết rồi.” Hạ Dụng nói một cách khó nhọc, khó khăn lắm anh ấy mới vượt qua được mười năm nay.
“Hạ Dụng, cho tôi hỏi này, vì sao gì mà cô ấy lại rơi vào biển vậy?” Khanh Khanh nhìn Hạ Dụng, cô cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt.
“Tôi… thực ra tôi cũng không biết, lúc tôi chạy tới bờ biển thì đã thấy cô ấy đang vũng vẫy giữa biển, tôi muốn cứu cô ấy, nhưng một con sóng lớn ập tới, cô ấy biến mất ngay trước mắt tôi.” Chuyện mười năm trước vẫn như ở ngay trước mặt, anh ấy ở trên bờ biển một tháng, ngày nào cũng tìm kiếm, hy vọng tìm được tin tức của San San, nhưng lại chẳng có gì cả.
“Tôi nghĩ, có thể nguyên nhân mà cô ấy rơi vào biển chính là nguyên nhân mà cô ấy không về tìm anh.” Khanh Khanh nói nghiêm túc, nhưng cô không nghĩ ra nổi rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô ấy nhẫn nhịn suốt mười năm?
Nếu nói rằng San San không yêu Hạ Dụng thì cô cảm thấy không đúng, một cô gái mười bảy tuổi bằng lòng sinh con cho một người đàn ông, đó không phải là yêu thì cô cũng không biết phải gọi nó như thế nào.
“Hạ Dụng, cậu có hỏi con cậu xem tại sao bọn họ lại ở Mĩ không?” Vấn đề mà Lăng Duy Khiết cân nhắc không giống với Khanh Khanh. Anh biết nhiều chuyện hơn Khanh Khanh, hồi đó bởi vì gia cảnh nhà San San không tốt nên bà già nhà họ mới Hạ ra sức phản đối hai người đến với nhau.
Với tình hình lúc đó, San San không thể tới Mĩ được, huống chi cô ấy còn mang thai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt.
“Tôi… mai tôi hỏi Tiểu Diệp xem.” Lời nói của Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đã nhắc nhở Hạ Dụng. Mấy ngày qua anh ấy chỉ đắm chìm trong niềm hạnh phúc có con trai, chỉ luôn muốn gặp San San, không suy xét tới vấn đề khác. Nói cách khác, mấy hôm nay đầu óc anh ấy đã ngừng hoạt động.
“Vậy là được rồi, cậu phải lí trí vào, tôi với Khanh Khanh định đi dạo, cậu có muốn đi cùng không?” Lăng Duy Khiết hỏi Hạ Dụng.
“Sao lại không, đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo.” Hạ Dụng nghe vậy bèn đứng lên ngay lập tức.
Anh ấy cần phải tỉnh táo lại, nếu ở trong khách sạn, anh ấy sẽ chỉ suy nghĩ lung tung thôi. Vẫn nên đi ra ngoài thì hơn, tiện thể xem có món quà nào hợp với San San không.
Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng cùng Khanh Khanh đi mua sắm trên đường Fifth Avenue, đương nhiên, chuyện chủ yếu của Hạ Dụng là chọn một món quà thích hợp với San San.
“Khanh Khanh, nếu là cô, cô sẽ thích quà gì?” Hạ Dụng đi theo sau Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết, thấy Khanh Khanh không mua vàng bạc trang sức gì cả, thậm chí còn không mặc quần áo, túi xách hàng hiệu, anh ấy không khỏi lấy làm lạ.
Theo những gì mà anh ấy biết, phụ nữ thường thích ngọc ngà, trang sức, quần áo, túi hàng hiệu. Nhưng Khanh Khanh lại không chọn những thứ này, trông cô chỉ như đang đi dạo mà không phải đi mua sắm.
“Quà gì cũng đều không bằng cái này, tôi chỉ hưởng thụ niềm vui đi dạo phố cùng Duy Khiết thôi.” Khanh Khanh quơ quơ chiếc nhẫn cưới mà Lăng Duy Khiết chọn vào sáu năm trước, nói với vẻ mặt ngọt ngào.
Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đầy suy tư, cái gì cũng không bằng niềm vui khi hai người được ở bên nhau, nhưng bây giờ San San đã có chồng, anh ấy còn có cơ hội như vậy sao?
“Hạnh phúc” mà Khanh Khanh nói, đối với Hạ Dụng hiện tại đã là mong muốn xa vời. Nhưng cho dù là như vậy thì anh ấy vẫn phải chọn một món quà.
“Duy Khiết, Khanh Khanh, hai người cứ xem đi, tôi vào trong cửa hàng kia xem sao.” Trong lòng Hạ Dụng hơi muộn phiền, lại không muốn làm hỏng tâm trạng của vợ chồng Lăng Duy Khiết, vì vậy nói với hai người.
“Cũng được, vậy lát nữa liên lạc bằng điện thoại.” Lăng Duy Khiết gật đầu, anh biết Hạ Dụng đang buồn, có thể là anh ấy muốn ở một mình để tưởng niệm mối tình đã chết đó.
“Ông xã, chúng ta đi chọn một cái giúp Hạ Dụng đi.” Nhìn bóng lưng lẻ loi của Hạ Dụng, Khanh Khanh không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng, mặc dù giới tính khác nhau, nhưng cái cảm giác này thì lại giống hệt.
“Thực ra thì như em nói đó, quà gì cũng không quan trọng, có lẽ với bọn họ, được gặp lại nhau đã là một món quà đáng giá rồi. Chúng ta hãy cho Hạ Dụng thời gian, có thể cậu ấy sẽ cho San San một món quà bất ngờ.” Lăng Duy Khiết cũng muốn giúp, nhưng chuyện tình cảm thì có muốn cũng không giúp được.
“Hi vọng bọn họ có thể sớm ngày đoàn tụ giống chúng ta.” Khanh Khanh nói cảm thán.
“Ừm, bà xã, có phải chúng ta cũng phải chuẩn bị cho đám cưới rồi không. Còn chưa chụp ảnh cưới này, ngoài ra cũng phải đặt lại nhẫn cưới, hay là mấy hôm nữa chúng ta tới Paris một chuyến để đặt áo cưới, sau đó chụp ảnh luôn.” Lăng Duy Khiết cũng xúc động nói.
“Ông xã, anh quên là em làm gì rồi à, em muốn tự thiết kế áo cưới cho mình.” Khanh Khanh nghe vậy liền cười xin lỗi.
Thật ra thì một năm trước cô đã thiết kế xong áo cưới rồi, thế nhưng lại để ở Italy. Lúc thiết kế chiếc áo cưới đó, cô đã nghĩ rằng, hi vọng mình có cơ hội để mặc nó.
“Đúng rồi, anh quên mất, vậy có phải em nhận thầu luôn cả lễ phục của anh không?” Lăng Duy Khiết cười ha ha, nhìn Khanh Khanh bằng ánh mắt ngập tràn sự mong chờ.
“Vâng, nhưng phải có thời gian, mấy ngày nữa chúng ta tới Italy luôn nhé.” Khanh Khanh thẹn thùng gật đầu, hai người liếc mắt đưa tình với nhau, còn Hạ Dụng ở một con phố khác thì lại rất mịt mờ.
Nhìn các đôi tình nhân hai bên đường, tâm trạng anh ấy càng lúc càng tồi tệ, đúng lúc thấy có một quán cà phê ở đằng trước, anh ấy bước vào đó.
Tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, Hạ Dụng gọi một ly cà phê đen. Ngồi ở đây có thể nhìn thấy những người đi trên đường, nhấp một ngụm cà phê, trái tim anh ấy lúc này đắng ngắt y như vị cà phê vậy.
Hạ Dụng hi vọng mình có thể quay trở lại mười năm trước biết bao. Anh ấy và San San để lạc nhau mười năm, những mười năm cơ mà, lại không ngờ vào mười năm sau, cô ấy trở thành người đã có chồng, chỉ để lại anh ấy lẻ loi một mình.
Hạ Dụng khuấy cà phê trong ly một cách vô thức, đột nhiên, một giọng nói vọng tới từ đằng xa. Tiếng nói ấy chẳng khác nào thuốc nâng cao tinh thần, vừa rơi vào tai đã khiến anh ấy kích động.
Bàn tay cầm thìa cà phê của anh ấy run rẩy, thìa va vào thành ly, tạo thành một âm thanh “leng keng”.
“Katie, cô đừng nghĩ nhiều nữa, hưởng thụ cái ngày nghỉ hiếm có này đi.” Giọng nói này như một suối nước mát lạnh, khiến Hạ Dụng ngập tràn sức sống.
“Lisa, cô có tin tưởng vào hạng mục này không? Tổng giám đốc giao hạng mục này cho cô, những người trong hội đồng quản trị đều đang chú ý đến cô, ước gì tìm được cơ hội để đá cô ra khỏi SEG.” Câu nói lo lắng này khiến cho cái mông đã nhấc lên của Hạ Dụng lại đặt xuống.
“Thế thì cũng phải có bản lĩnh này mới được, Katie, cô cũng đang lo lắng sao?” Chất giọng dịu dàng, thoải mái, khiến người ta có cảm giác như gió mùa xuân.
Hạ Dụng đang ngầm suy đoán, chẳng lẽ SEG mà bọn họ nói là hãng hàng không SEG sao?
Vì sao con trai lại không nói với anh ấy là San San đang làm ở hãng hàng không SEG, hơn nữa nghe đoạn đối thoại của hai người này thì chức vụ của San San ở SEG còn khá cao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với San San trong mười năm này?
“Mặc dù trong những năm gần đây, mọi hạng mục rơi vào tay cô đều được hoàn thành xuất sắc, nhưng lần này là đàm phán với ông Douglas máu lạnh, thực sự tôi rất lo lắng.” Katie lo lắng nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp ngồi đối diện, mái tóc đen nhánh được buộc ở đằng sau, trông có vẻ rất già dặn kinh nghiệm, nhưng đôi mắt to sáng ngời của cô ấy lại khiến người ta có cảm giác tươi mát, nếu chỉ nhìn mặt thì sẽ thấy thân thiết như một cô bé hàng xóm vậy.
Hạ Dụng không thể kìm nén được nữa, anh ấy đứng dậy, bước tới đó.
“Cô à, xin hỏi tôi có thể ngồi đây được không?” Hạ Dụng tới bên cạnh cô gái xinh đẹp đó, chỉ vào vị trí bên cạnh cô ấy rồi nói.
“A…” Katie ngồi ở đối diện kêu lên kinh ngạc.
Cô gái đó hơi nghiêng đầu, ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dụng, cô ấy hơi ngẩn ra, sau đó lại nói rất lễ phép và xa cách: “Tôi nghĩ là không tiện lắm đâu, chắc hẳn anh vẫn còn sự lựa chọn khác đấy.”
Cô ấy vừa nói vừa đặt chiếc túi xách ở bên trái sang bên phải, lấp luôn cái chỗ trống đi. Câu trả lời rõ ràng và trực tiếp như thế này dễ khiến người ta cảm thấy ngượng, nhưng Hạ Dụng thì không thấy vậy chút nào.
Cô ấy biểu hiện rõ ràng như thế, nhất là lúc cô ấy quay đầu lại, đó đúng là San San của anh ấy không lẫn đi đâu được. Mặc dù cách ăn mặc thay đổi, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn như thế, tình cảm cũng vậy.
Trong mắt của cô ấy vẫn còn tình cảm, San San của anh ấy vẫn còn yêu anh.
Hạ Dụng không quan tâm tới sự từ chối trực tiếp của cô ấy, bá đạo mà ngồi xuống.
“Lisa…” Cô gái tóc nâu ngồi đối diện kêu lên.
“Katie, thanh toán đi, chúng ta đi thôi.” Cô gái xinh đẹp đó vừa nói vừa cầm lấy túi, trông có vẻ như muốn thoát khỏi Hạ Dụng, nhưng anh ấy lại dùng một tay đặt lên bàn tay cầm túi của cô ấy.
“San San, mười năm không gặp, ngay cả một câu xin chào em cũng không muốn nói sao?” Trái tim của Hạ Dụng hơi thắt lại, anh ấy những tưởng San San sẽ rất nhiệt tính, cho dù không ôm, không hôn, thì tối thiểu cũng sẽ gọi anh ấy một tiếng.
“Anh à, anh nhầm người rồi.” Câu nói bằng tiếng Anh lễ phép mà lại xa cách, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Hạ Dụng.
“San San, anh không thể nhầm được, Hạ Diệp, cái tên mà chúng ta đặt cùng nhau mười năm trước, bố con anh đã gặp mặt nhau rồi, San San, có phải em định cả đời này cũng không gặp anh nữa không? Nếu là như vậy, sao ngày đó em lại sinh Hạ Diệp ra?” Hạ Dụng nắm tay cô ấy không chịu buông, hơn nữa anh ấy còn nói bằng tiếng Trung, anh ấy tin rằng hơn nửa số người ngồi ở đây không hiểu được.
“Anh à, anh buông tay ra đi, tôi không biết anh đang nói gì.” Vẫn là tiếng Anh, Hạ Dụng không tin, cũng không thể chấp nhận được.
“San San, em đã nói chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời, chẳng lẽ em quên rồi sao?” Mặc dù cô muốn rút tay ra,nhưng Hạ Dụng lại nắm rất chặt. Anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi, San San là vợ của Hạ Dụng anh, những lời thề non hẹn biển của mười năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai, người mà anh ấy yêu đang ở trước mắt, nhưng cô ấy lại không chịu nhận anh.
“Anh mà còn không buông ra là tôi báo cảnh sát đấy, Katie…” Vẻ mặt của cô gái xinh đẹp đó vẫn bình tĩnh như trước, như thể thật sự không quen Hạ Dụng, nhưng Hạ Dụng tin chắc rằng người phụ nữ này chính là San San của anh ấy. Anh ấy không yên tâm, chỉ sợ mình mà buông tay ra, San San sẽ biến mất như mười năm trước, không, không thể buông tay được.